Khương Uyển vừa xuất hiện, cả chính đường dường như im lặng xuống, còn nghe thấy cả tiếng ai đó hít vào một hơi.
Nữ tử nhẹ bước vào trong chính đường, cần cổ ngẩng cao, khuôn mặt điềm tĩnh thản nhiên, khí chất thanh lãnh. Mái tóc dài đen óng buông xuống thướt tha bao lấy khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi môi anh đào được tô son đỏ căng tròn no đủ, mũi cao thanh thoát cùng đôi mắt phượng mày ngài, phong hoa tuyệt đại. Làn da nàng đặc biệt trắng, như khối ngọc tinh mỹ không tỳ vết. Một thân váy đỏ dài chấm đất ôm lấy dáng người thanh thoát kiêu sa. Màu đỏ rực rỡ là thế mà khoác lên người nàng lại chỉ như làm nền cho sự diễm lệ của nàng mà thôi. Đôi tay ngọc đặt trước người, từng ngón tay tinh tế thon dài, móng tay chăm sóc tỷ mỉ, được sơn bóng làm nổi lên một màu hồng nhạt. Nàng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển nhìn qua cả người nàng như một tiên nữ lạc xuống trần gian vậy.
Tất cả người ở đây không ai là không kinh ngạc trước dáng vẻ xinh đẹp này. Trước đây cũng có người từng gặp nàng, nhưng sao khi đó không phát hiện ra nàng lại là một đại mỹ nhân vậy.
Khương Uyển dùng dáng vẻ này xuất hiện, danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân hẳn sẽ không còn là của Thẩm Tương Mai phủ Trấn Quốc công nữa rồi.
Trên vị trí chủ vị, phu phụ Khương gia cùng lão phu nhân mặt mày tràn đầy ý cười cùng tự hào. Mấy ca ca của nàng dù đã nhìn quen nhưng khi thấy phản ứng của mọi người cũng thêm phần đắc ý, ngực tự nhiên cũng ưỡn ra nột chút.
Sở Hiên ngồi trong đám người lại là người nhìn rõ nàng nhất, hắn như bị ai đó dùng định thân chú lên người sững sờ nhìn thiếu nữ đang đi đến, trái tim hắn nóng lên đang vội vàng mà đập lên liên hồi. Ngày trước khi nhìn thấy nàng ở trên xe ngựa đi đến thành Tây hắn đã biết nàng là một mỹ nhân. Những đến hôm nay chính diện gặp được, hắn cảm giác mình như sắp không thở nổi. Ý nghĩ phải có được nàng càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bên phía khách nữ, có một vài vị phu nhân đột nhiên cảm thấy nóng mặt, nghĩ rằng một nữ tử yêu nghiệt như vậy cưới vào nhà chắc chắn sẽ loạn mất. Nếu nam nhân không đủ bản lĩnh chỉ e không thể bảo vệ được một mỹ nhân như vậy. Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác như An vương phi, bà lại nghĩ chỉ có nữ tử như thế mới xứng cùng con trai của bà, nét đẹp mỹ lệ nhưng không thô tục, lại có khí chất cao quý như vậy, bà thầm gật đầu tán tán thưởng.
An vương phi nghĩ đến mấy ngày trước, Sở Hiên nhắc đến chuyện muốn cầu thân cùng nữ tử Khương gia. Từ trước đến nay nhi tử luôn là người lạnh nhạt, chuyện gì cũng không để tâm, bà cùng vương gia vô cùng lo lắng. Vậy mà ngày đó hắn lại chủ động nhắc đến chuyện muốn cầu thân cùng một nữ tử, khiến phu thê An vương phi vô cùng tò mò với vị cô nương Khương gia này. Khi vừa thấy có thiệp mời từ Khương phủ, bà liền quyết định tới nhìn con dâu tương lai này một chuyến. An vương phi cứ thế đã nhận định Khương Uyển chính là con dâu của mình. Lại nghĩ khi về đến phủ nhất định phải cùng vương gia thương lượng, để chuyện này nhanh chóng định xuống.
Ngồi trong đám khách nhân còn có một nữ tử đang nhìn chằm chằm đầy oán hận vào Khương Uyển, chiếc khăn trong tay nàng ta đã sắp bị vò nát. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nhìn về nữ tử đang được người người chú ý phía trước, chính là Hàn Ngữ Yên.
Hai lão phu nhân Khương gia cùng Trương gia vốn có giao hảo nên hai nhà qua lại cũng gần gũi, cũng không vì chuyện của Khương Uyển cùng Trương Đình không thành mà trở nên xa cách. Hôm nay Trương phu nhân bị bệnh nên nàng ta cùng lão phu nhân Trương gia đến dự lễ cập kê của Khương Uyển. Vừa bước vào phủ, nhìn bài trí xa hoa cùng quan khách tấp nập đi đến khiến nàng ta rất khó chịu, thời điểm khi hai mẹ con An vương phi cùng đến và biết được chủ lễ cho Khương Uyển là An Phú quận vương phi thì khó chịu trong lòng nàng ta suýt nữa đã lên đến đỉnh điểm, nhưng nghĩ đến người trong lòng Khương Uyển giờ đã là phu quân của mình mới khiến nàng ta áp chế được cơn nóng trong người xuống. Trương Đình là trạng nguyên, tương lai nhất định có thể cho nàng ta được một cái cáo mệnh phu nhân. Nghĩ như vậy nàng ta rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng lúc này Khương Uyển đi ra đã làm cho tất cả những áp chế của nàng ta đã sắp không giữ được. Vì ngồi đối diện với bên khách nam cho nên vẻ mặt của Sở Hiên khi nhìn Khương Uyển cũng được nàng ta thấy rõ ràng. Hàn Ngữ Yên đã ghen ghét đến sắp điên rồi, nếu không phải ở đây toàn là các phu nhân cùng quan lại quyền quý, lại đang ở trong Khương phủ chỉ sợ nàng ta đã sớm phát tác. Hàn Ngữ Yên cho rằng bản thân là đích nữ hầu phủ, lại là tài nữ có tiếng trong kinh thành. Nhưng từ trước đến nay đến nơi nào gặp Khương Uyển cũng chịu lép vế. Trong phủ cha không thích mẫu thân nên cũng ghẻ lạnh nàng ta, nàng ta cũng không được các huynh đệ chiều chuộng yêu thương như vậy, còn Khương Uyển vốn dĩ chỉ là một thứ nữ do thiếp thất sinh ra, do may mắn mà có được tất cả đãi ngộ của đích nữ mà thôi. Thân phận vốn dĩ phải thấp kém tại sao lại có tất cả mọi thứ mà nàng ta ao ước. Sự ghen ghét cùng đố kị như một ngọn lửa đang dần thiêu đốt lý trí của nàng ta.
Nếu Khương Uyển biết được tâm tư vặn vẹo này của Hàn Ngữ Yên nhất định sẽ chửi đổng một câu "bệnh thần kinh".
Bản thân bất hạnh lại oán hận lên một người không liên quan, chỉ vì người đó sống hạnh phúc hơn bản thân nàng. Đây là đầu óc không có bệnh thì là gì.
Lão phu nhân Trương gia ngồi cạnh Hàn Ngữ Yên, vô tình lướt qua thấy được vẻ cay độc trong mắt chưa kịp thu lại của nàng ta thì thầm cười lạnh, tự cho rằng là đích nữ hầu gia thì cao quý lắm sao, một nữ nhân tầm thường tư tưởng thấp kém mà thôi. Cũng không biết con dâu tốt kia của bà ánh mắt thế nào lại coi mắt cá thành trân châu đây. Bà nhìn về Khương Uyển trong mắt lại có tiếc nuối thở dài.