Khi kéo vali rời khỏi đất nước, tôi 18 tuổi.
Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và xa cách, một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nhưng tôi không cảm thấy chút sợ hãi nào.
Bởi lẽ, tôi biết rất nhiều điều sẽ xảy ra sau này.
Dù không rõ từng chi tiết, nhưng những cột mốc quan trọng đã đủ để tôi lên kế hoạch cho rất nhiều việc.
Quan trọng nhất là hai năm sau.
Kiếp trước, năm tôi 20 tuổi, Lục Tâm Đình từ đâu đó nhận được một tin tức quan trọng.
Anh ta tự bay đến San Francisco, gặp và hợp tác với một người đàn ông tên Chu Hải.
Người đó nắm giữ công nghệ lõi tiên tiến nhất, giúp Lục Tâm Đình trong vòng 5 năm tiếp theo nắm quyền kiểm soát hoàn toàn tập đoàn nhà họ Lục.
Tôi đầu tư số tiền mẹ cho vào thị trường chứng khoán, dựa vào một vài ký ức vụn vặt từ kiếp trước, biến số vốn nhỏ thành một khoản đáng kể.
Sau đó, ở trường học, tôi dành gấp đôi thời gian để học tập, đồng thời, dùng tiền đã kiếm được đầu tư vào vài công ty mà kiếp trước đã lọt vào danh sách 500 công ty lớn nhất thế giới.
Hiện tại, phần lớn trong số chúng vẫn còn ở giai đoạn khởi nghiệp.
Trong khoảng thời gian này, Tô Lam thường xuyên liên lạc với tôi.
Mỗi tuần, cô ấy đều đặn gọi một cuộc điện thoại, kể rằng sau khi tôi đi, các bạn trong đội múa đều rất nhớ tôi.
Cô ấy kể nhờ có phần tiền thưởng được chia, cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều.
“Dạo trước, đại học A có đợt tự tuyển sinh, Lâm Tửu tham gia, nhưng bị đánh rớt ngay từ vòng phỏng vấn.”
“Buồn cười nhất là giáo viên phỏng vấn hôm đó cũng từng có mặt ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mình.”
“Cô ấy bảo bản “Clair de Lune” của Lâm Tửu đục ngầu, hoàn toàn không thể so với “Định mệnh” của cậu.’”
“Ai mà hiểu được chứ, lúc Lâm Tửu ôm Giang chó l.i.ế.m khóc thút thít, tôi cười sảng khoái tới mức nào.”
“Kết quả thi đại học có rồi, tôi đứng đầu toàn trường, hạng ba toàn thành phố.”
Nhận được tin nhắn này, tôi đang bù đầu với kỳ thi cuối kỳ của hai chuyên ngành, nhưng vẫn nở một nụ cười chân thành:
“Chúc mừng.”
“Tâm Hỉ, tôi vẫn đang chờ cậu về tiếp tục làm bạn với tôi đấy nhé.”
Mẹ tôi cũng thường gọi điện, kể về những động thái gần đây của Lục Tâm Đình, và hỏi han tôi sống một mình ở nước ngoài có ổn không, tiền tiêu có đủ không.
Mỗi lần tôi tiết lộ một chút về tình hình hiện tại, bà lại thở dài, vừa an lòng vừa bất lực:
“Con vẫn chỉ là một cô bé thôi, đừng ép mình quá.”
Bà nói: “Có việc gì cần giúp thì phải nói với mẹ, đừng ngại ngùng.”
Vì thế, tôi đã nhờ bà giúp điều tra Chu Hải, người sẽ đóng vai trò quan trọng trong hai năm tới.
“Nhất định, nhất định không được để lộ cho anh trai con biết.”