Lạc Nguyệt

Chương 19



Tôi đã gây náo loạn lễ kỷ niệm thành lập trường trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thậm chí còn đánh cả Giang Thiêm và Lâm Tửu.

Thêm cả chuyện trước đây tôi bắt nạt Lâm Tửu trong trường cũng bị lan truyền lên mạng, khiến dư luận xôn xao.

Mâu thuẫn giữa thiên kim nhà giàu và cô gái nghèo khó, dù là mười năm trước hay mười năm sau, đều là chủ đề thu hút sự chú ý.

Nhưng lần này, nhờ những lời nói rõ ràng trên sân khấu của tôi, vẻ ngoài thảm hại và bản nhạc “Định mệnh” đầy giận dữ và điên cuồng, không ít người đã đứng về phía tôi.

“Cũng không chắc là thiên kim nhà giàu bắt nạt người nghèo đâu nhỉ? Nghe tiếng đàn của cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy là kiểu người như vậy.”

“Cười c.h.ế.t mất, lầu trên là acc clone đúng không, nghe tiếng đàn mà đoán tính cách được sao?”

“Không nói gì khác, nhưng nhìn cô ấy đi, mắt cá chân sưng to như cái bánh mì, toàn thân đầy máu. Ai bắt nạt người khác mà tự làm mình ra nông nỗi thế này?”

“Cái khác không nói, bà chị này đúng là một người đẹp đầy thần thái, đi trước thời đại tám phiên bản luôn…”

Cuối cùng, Tô Lam và các cô gái cùng nhóm múa với tôi đã lên mạng tranh cãi:

“Lục Tâm Hỉ không phải là người như mấy người nói đâu!”



“Là Lâm Tửu tự chuốc lấy phiền phức trước!”

Trên mạng cãi nhau ầm ĩ.

Mấy ngày tôi nằm viện, không biết Lục Tâm Đình đã nói gì với bố.

Tóm lại là ngày tôi xuất viện về nhà, ông nhìn tôi với thái độ vô cùng lạnh nhạt:

“Mới không quản con một thời gian mà con đã làm loạn đến mức này.”

“Trường đã không nhận con nữa, vậy thì ra nước ngoài học đi. Tránh vài năm, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi hãy về.”

Thái độ của ông không khiến tôi ngạc nhiên.

Bởi vì giữa tôi và Lục Tâm Đình, ông lúc nào cũng sẽ ưu ái con trai mình hơn.

Kiếp trước, khi chuyện xảy ra trong lễ đính hôn, bố tôi vẫn còn sống.

Những kế hoạch muốn làm lớn chuyện của Lục Tâm Đình chắc chắn không qua được mắt ông.

Nhưng cho đến khi tôi chết, ông vẫn không nói tôi biết cái gì hết.



Dù sao thì, điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi khẽ cong môi, trả lời:

“Được thôi.”

Ông gật đầu:

“Con vẫn muốn học diễn xuất, để bố liên hệ giúp con xin vào trường nghệ thuật…”

“Không.”

Tôi đột nhiên ngắt lời:

“Con muốn học tài chính, học kinh doanh.”

Hai người trước mặt tôi đều ngẩn ra.

Ánh mắt bố tôi khi nhìn tôi bỗng dần có thêm một tầng ý vị sâu xa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv