vietwriter.vn
*********************************
Phong thái đó hoàn toàn không phải thứ mà con khốn Cảnh Thiên kia có thể so sánh được.
Đế An Nhiên không hề để ý đến câu hỏi ngu ngốc của3 Trình Thục Ngọc.
Tuy trong lòng cô ta đã hận Trình Thục Ngọc gần chết rồi, chỉ mong bà ta chết đi cho xong. Nghĩ đến việc người
đàn bà 1hèn hạ này lại là mẹ ruột của mình, cô ta cảm thấy ghê tởm và không chấp nhận được.
Nhưng cô ta vẫn tỏ thái độ rất ổn.
“Bà có bi9ết bà hại tôi thê thảm đến mức nào không?” Đối mặt với câu hỏi của Đế An Nhiên, Trình Thục Ngọc thấy
tim mình như dao cứa.
Cô con gái xi3nh đẹp và cao quý nhường này lại đang gặp khó khăn vì mình, Trình Thục Ngọc cảm thấy rất đau
khổ, nước mắt trào ra.
“Xin lỗi An Nhiên, m8ẹ xin lỗi! Mẹ cũng không ngờ được rằng lại thành như thế! Mẹ thực sự không ngờ được!”
Đế An Nhiên cười lạnh: “Không ngờ? Sau khi bà nhận nuôi Cảnh Thiên thì chắc phải nghĩ đến chuyện có một ngày
cô ta trưởng thành, với ngoại hình của cô ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chú ý, hoặc là được bố mẹ ruột tìm
đến. Tại sao lúc đó bà còn phải vớt đứa trẻ bị người ta vứt xuống sông lên? Tại sao bà không để cô ta chết đi?”
Sắc mặt Đế An Nhiên vẫn bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt lại ấp ủ thù hận hủy diệt.
Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa nói: “Mẹ… mẹ cũng không biết! Mẹ tưởng đứa trẻ bị vứt xuống sông là con. Mẹ chỉ
là một người đàn bà được bố con tìm đến để sinh con, từ khi bắt đầu cho đến khi sinh con ra, khi bố con ở bên mẹ,
ông ấy vẫn luôn đeo mặt nạ nên mẹ hoàn toàn không biết ông ấy là ai, chỉ biết rằng chắc chắn ông ấy có lại lịch
không tầm thường.”
“Mẹ không dám hỏi gì cả, chỉ có thể giao con cho ông ấy sau khi sinh con ra. Kết quả là ngày hôm sau, khi mẹ đang
đi dạo bên bờ sông cho bớt buồn thì đột nhiên trông thấy có người đứng ở bên bờ sông, đó chính là trợ lý bên cạnh
bố ruột con. Lúc đó ông ta đang đứng cùng với một người khác, mẹ nghe thấy người đó hỏi ông ta đứa trẻ này mới
sinh ra, thực sự không cần nữa sao? Hay là cho nó vào cô nhi viện đi. Nhưng trợ lý của bố con lại nói: “Mỗi người
có một số mệnh riêng, nếu nó đã không có cái số này thì đừng để lỡ dở nó đầu thai.”
“Lúc đó mẹ nhìn thấy cái chăn quấn trên người đứa bé sơ sinh là chiếc chăn do chính tay mẹ chuẩn bị cho con, mẹ
tưởng rằng bọn họ định vứt con đi. Thế nên sau khi bọn họ vứt đứa bé đó xuống sông, mẹ đã nhảy xuống cứu lên
ngay lập tức.”
“Sau khi mẹ sinh con ra chưa được nhìn mặt con, thế nên khi cứu Cảnh Thiên lên, mẹ tưởng mẹ đã cứu được con.”
Đế An Nhiên nhìn Trình Thục Ngọc, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt.
“Ông ấy bỏ ra bao nhiêu thời gian, nhịn cơn buồn nôn, khó khăn lắm mới khiến bà sinh ra đứa con thuộc về ông ấy,
bà lại tưởng ông ấy sẽ vứt bỏ đứa con đó sao? Não bà bị úng nước à?”
Trình Thục Ngọc chỉ thấy áy náy trong lòng khi bị con gái chỉ trích, bà ta không hề nghĩ rằng Đế An Nhiên có gì
quá đáng. Bởi vì so với những ảnh hưởng mà bà mang đến cho con gái, vài câu chỉ trích này chẳng đáng là bao.
“Nếu đã là con gái của bà, vì sao trên mạng lại có tin bà lietvai cô ta?” Đế An Nhiên truy hỏi.
“Hơn nữa, bà cứu một đứa trẻ xa lạ về rồi chưa từng nghĩ đến chuyện đem đi xét nghiệm DNA à?”
“Khi đó ít người làm xét nghiệm, mẹ… mẹ chỉ xét nghiệm máu cho nó thôi. Tra ra máu của mẹ và nó đều là nhóm máu A, lại thêm cái
chăn đó nên mẹ tưởng nó là con gái của mẹ thật.”
“Bởi vì… bởi vì nuôi nó đến bảy tuổi, nó đã rất xinh đẹp rồi. Mẹ thấy nó không giống mę một chút nào, hoàn toàn không giống mẹ,
không có một điểm nào là giống mẹ cà!”