Cảnh Thiên ngơ ngác: “Sao anh lại chọc quả táo thành ra thế này?”
Sau khi nghe thấy lời nói của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên cũng phả3n ứng lại.
Cúi đầu nhìn xuống quả táo bị mình chọc thủng, anh nói: “Như thế này dễ ăn hơn.”
“???”
Cảnh Thiên liếc n1hìn mũi dao sắc bị nước táo làm ướt, cô cứ cảm thấy đây không phải là vì dễ ăn.
“Để tôi gọt cho cô một quả khác.”
Nói xong,9 Chiến Lệ Xuyên lấy quả táo ra khỏi con dao rồi đặt lên đĩa, sau đó dùng khăn ướt đã khử trùng bên
cạnh lau tay cho ông cụ Chiến, sau đó đ3ưa quả táo cho ông cụ. “Ông nội ăn táo đi.”
Ông cụ đã nhìn thấy mọi thứ, lặng lẽ nhận lấy quả táo, “rắc” một tiếng, cắn vào chỗ cái8 lỗ. Chỗ đó trông không còn
gớm ghiếc như trước nữa. Ông cụ ngẩng đầu nhìn Cảnh Thiên đang hơi ngơ ngác, cười: “Nhà chúng ta ăn tảo như
vậy đấy, ở chỗ này có một cái lỗ dễ ăn hơn, tránh táo cứng quá khiến răng bị đau.”
Cảnh Thiên gật đầu đã hiểu.
Cô đã nói mà, sao lại khoét một cái lỗ trên quả táo chứ?
Chiến Lệ Xuyên: …
Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên đã gọt xong quả táo thứ hai.
Quả táo thứ hai trông rất tròn trịa, Chiến Lệ Xuyên cắt tạo thành từng miếng, đặt vào đĩa hoa quả rồi đưa cho Cảnh
Thiên bằng thái độ rất tốt.
Cảnh Thiên vốn dĩ không thích ăn táo, nhưng sau khi ăn một miếng thì thấy táo mọng nước, hương thơm vương
vấn trong miệng.
“Táo này ngon lắm.”
“Cô thích ăn là được.”
Cảnh Thiên ăn xong mấy miếng thì phát hiện ra một chuyện.
Những miếng táo này trông khác nhau về hình dạng và kích thước, nhưng trọng lượng lại y như nhau.
Cô rất nhạy cảm với trọng lượng và số lượng, có thể cảm nhận ra ngay lập tức.
Nếu nói hai hoặc ba miếng đều như vậy thì cũng không có gì là lạ, nhưng tất cả những miếng cô ăn đều có trọng
lượng như nhau, thế này thì khủng quá rồi. Nhưng nghĩ lại, Chiến Lệ Xuyên là một thiên tài toán học, chắc chắn
anh phải rất giỏi về phương diện này.
“Phải rồi, lúc trước anh đồng ý với tôi là sẽ tặng cho tôi một người máy.” Ảnh mắt Chiến Lệ Xuyên mờ mịt: “Ừ, đợi
tôi khỏi rồi sẽ làm cho cô.”
Cảnh Thiên cười hì hì rồi cảm ơn anh ngay lập tức.
Nghĩ đến một người máy có thể nói chuyện, lại có thể giúp làm việc nhà, còn có thể làm bàn, làm tủ cất trữ đồ đạc,
trong lòng Cảnh Thiên liên hừng hực.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn vẻ khao khát của cô, ánh mắt xa xôi.
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nảy ra một ý tưởng.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Trạch Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn Cảnh Thiên và nói: “Cậu chủ, bố mẹ của mợ
chủ đang ở bên ngoài, nói là đến thăm cụ chủ.”
Cảnh Thiên cau mày: “Không gặp.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Trạch Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nói: “Chờ đã.”
Anh nói với Cảnh Thiên: “Dù gì họ cũng là bố mẹ cô, mặc dù họ chưa làm tròn trách nhiệm nhưng nếu có đối xử
với họ quá khắc nghiệt, sợ là những kẻ chuyên soi mói trên mạng sẽ chửi cô đến mức không thể ra ngoài được đâu.”
Cảnh Thiên cười lạnh, vẻ mặt ngạo mạn.
“Tôi mà sợ à?”
Trong tay cô vẫn còn một tờ kết quả xét nghiệm DNA đấy. Tờ kết quả đang ở chỗ Quan Vũ Thần, có thứ này, cô có thể và mặt cặp vợ
chồng đó bất cứ lúc nào.
Thật ra trong khoảng thời gian này, cô luôn suy nghĩ làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên như thế nào, lại chỉ dẫn người của Quan Vũ
Thần mua dược liệu trên Secret Web qua mạng, cô đã quên mất chuyện mình vẫn còn cặp bố mẹ nhà họ Cành này.
Nhìn thấy cô như vậy, Chiến Lệ Xuyên nhếch môi nở nụ cười
cứng chiều.
“Có tôi rồi, cô không cần sợ, tôi sẽ đuổi họ đi.”