Rót nước xong, Cảnh Thiên nhẹ nhàng đưa ống hút vào miệng anh và nói: “Nào, uống nước ấm trước đã.”
Nhìn thấy đôi mắt chớp chớp k3hông hiểu gì của cô gái trước mặt, tâm trạng Chiến Lệ Xuyên rất vui.
Để ngậm lấy ống hút, đầu Chiến Lệ Xuyên hơi dùng sức, c1ố gắng tiến về phía trước một chút.
Nhưng anh không ngờ Cảnh Thiên lại nói với anh một cách vô cùng dịu dàng: “Đầu anh đừng sát 9lại nữa, sẽ mệt
lắm. Anh cứ nghiêng đầu như vậy, tôi đút cho anh.” Chiến Lệ Xuyên cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm.
Cô ngốc3 này thật đúng là một chú thỏ con dịu dàng hiền thục.
Cảnh Thiên hoàn toàn không biết rằng hình ảnh của mình trong lòng Chiến L8ệ Xuyên lại trái ngược.
Nói cô là thỏ con cũng không hoàn toàn sai, cách ăn mặc hôm nay của cô vừa hay giống một chú thỏ con dịu dàng.
Kỹ thuật của chuyên gia trang điểm rất cao. Bởi vì nội dung của cốt truyện là giai đoạn đầu cô càng dịu dàng, về
sau khi thân phận lính đánh thuế hàng đầu quốc tế bị bại lộ, mới có thể làm nổi bật sự tương phản của nhân vật.
Tuy nhiên, dịu dàng hiền thục gì đó, Chiến Lệ Xuyên thực sự đã cảm nhận sai rồi. Là một bác sĩ thiên tài lòng dạ
đen tối, Saka hoặc là sẽ để mặc cho đối phương chết, dù có khổ sở van xin thể nào cô cũng không thèm nhìn, hoặc
một khi đã chấp nhận thì cô sẽ chịu trách nhiệm với bệnh nhân này đến cùng.
Là một bác sĩ thiên tài hàng đầu, đương nhiên cô biết phải chăm sóc bệnh nhân như thế nào.
Phương pháp chăm sóc của cô sợ là ngay cả những y tá chăm sóc bệnh nhân hàng ngày cũng không sánh bằng.
Sau khi uống nước, Cánh Thiên cúi xuống giúp anh chỉnh lại gối, đặt đầu anh ở một tư thể thoải mái hơn.
Thời điểm Cảnh Thiên nâng đầu Chiến LệXuyên lên, cổ áo len trắng của cô hơi trung xuống, mà Chiến LệXuyên lại
rất bị động, hai mắt nhìn thẳng vào cảnh xuân trong áo của cô.
Chiến Lệ Xuyên: . III
Dù bị bại liệt, từ phần ngực trở xuống đều không có cảm giác, nhưng… Chiến Lệ Xuyên vẫn cảm thấy máu mình
xông lên não, đầu óc nổ tung.
Sau khi giúp anh điều chỉnh lại vị trí, Cảnh Thiên nhẹ nhàng đặt đầu anh lên chiếc gối mềm mại và vén chăn cho
anh.
Bị buộc phải rời khỏi cảnh xuân tươi đẹp, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên lập tức trở nên vô cùng thâm
sâu. Cảnh Thiên cũng nhận thấy trạng thái của Chiến Lệ Xuyên có gì đó không ổn, cô quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?
Lại khó chịu à?”
“Không.” Giọng anh hơi khàn,
Những Cảnh Thiên đã đưa tay ra để bắt mạch rồi.
Cô nghiêm túc nói: “Nhịp tim của anh hơi nhanh, tốc độ này đã vượt quá 100 nhịp một phút rồi. Anh có thể chịu
được không?”
Mặc dù một người bình thường có thể đạt 145 nhịp sau khi vận động, nhưng đây là một bệnh nhân bị bại liệt. Hơn nữa trong trường hợp không vận động, nhịp tim tăng nhanh đột ngột không phải là một chuyện tốt.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên gặp phải trường hợp uống nước linh tuyền rồi mà không có tác dụng.
Mẹ nó chứ!
Cảnh Thiên lo lắng, Chiến Lê Xuyên cũng lo lắng, sợ rằng suy nghĩ nhỏ này của mình sẽ bị cô gái nhìn ra.