Vân Tiêu hết cách, đành phải liếc nhìn Quan Vũ Thần một cái thật sâu rồi gật đầu, rời đi.
Quan Vũ Thần tỏ ra thân thiết đến mức khiến người ta3 thấy ghét, Cảnh Thiên như bị dính một miếng mè xửng,
vừa định rút cánh tay ra thì lại bị cô ta ôm nghiến lấy bằng cả hai tay. Người qua người lại n1hư vậy, Cảnh Thiên
lười rút ra tiếp, cứ để mặc cho cô ta ôm.
Cho đến khi hai người ra khỏi đoàn làm phim, lên xe quản lý, Vân Tiêu mới quay 9lưng đi.
Hình Mỹ Kỳ phía xa nhìn mà thấy lửa giận trong lòng cháy ngùn ngụt, suýt nữa là không kiềm chế được, cuối cùng
nghĩ đến ánh mắt của 3Vân Tiêu hồi sáng, cô ta đành ủ rũ thu dọn đồ đạc ra về.
Chỉ còn một mình Tần Dịch là người yêu chính hiệu của Cảnh Thiên nhưng không chen m8iệng nổi một câu từ đầu
đến cuối.
Cuối cùng thực sự không thể nhịn nổi nữa, anh ta nhắn tin cho Cảnh Thiên.
“Thiên Thiên, rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh? Em có biết rằng em
như thể khiến anh đau khổ lắm không?”
Những tin nhắn của anh ta chẳng khác nào đá chìm biển sâu.
Tần Dịch chờ rất lâu, gần như anh ta sẽ kiểm tra điện thoại ngay khi điện thoại có chuông, mong đợi đó là tin nhắn
hồi âm của Cảnh Thiên.
Nhưng chờ đến tận đêm khuya, tin nhắn gửi đi vẫn chẳng thấy trả lời.
Anh ta đã đổi sim khác để nhắn rồi, chắc chắn đối phương có thể nhìn thấy tin nhắn, nhưng cô vẫn không hề ngó
ngàng đến anh ta.
Trong xe Van, Cảnh Thiên đang nhắm mắt ngủ. Quan Vũ Thần bên cạnh cô thì hớn hở quan sát cô, nhìn trái rồi lại
nhìn phải, khi tài xế nhà họ Chiến ngồi ở phía trước đang nghĩ xem liệu có phải cô gái này yêu thầm mợ chủ nhà
mình không, cô ta lại quay mặt ra ngoài ngắm phong cảnh,
Một lúc sau, thấy tài xế không để ý đến mình nữa, cô ta lại quay sang nhìn. Cuối cùng Cảnh Thiên mở mắt ra, bắt
gặp ánh mắt của đối phương, cô mỉm cười quyến rũ và hỏi: “Mặt tôi có hoa à?”
Quan Vũ Thần không hề tỏ ra xấu hổ vì bị bắt quả tang, cô ta cười tươi rói rồi lấy lòng: “Vâng, nở hoa rồi, đã thế
còn đẹp lắm luôn, trông như hoa bỉ ngạn ấy, vừa đẹp vừa yêu nghiệt.”
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Cảnh Thiên khẽ nheo lại, khóe môi cong lên thành nụ cười quyến rũ.
“Tôi đến nơi rồi.”
Tuy sau khi lên xe, Cảnh Thiên và Quan Vũ Thần báo địa chỉ khác nhau, nhưng vì là tài xế của nhà họ Chiến,
đương nhiên là sẽ đưa mợ chủ về trước.
Quan Vũ Thần ngẩng đầu lên thấy Cảnh Thiên đã bước xuống xe rồi, cô ta vội vàng đi theo: “Chị đến rồi à? Thế thì
em cũng xuống, em xuống cùng chị nhé.” Còn chưa nói xong, cô ta đã quấn riết lấy như một miếng kẹo mè xửng.
Tài xế nhà họ Chiến không đi theo nữa vì đã có người bảo vệ mợ chủ chuyên biệt rồi.
Nơi này là trung tâm thành phố, có đủ các loại hàng xa xỉ trên thế giới.
Là một người phụ nữ trong thẻ có mấy chục triệu, Cảnh Thiên không hề có ý định bạc đãi bản thân. Cảnh Thiên
bước vào từng cửa hàng, chọn quần áo như cá gặp nước, sau đó để nhân viên gửi về nhà cô.
Vệ sĩ nhà họ Chiến đã được dặn rằng chỉ có thể theo bảo vệ phía sau Cảnh Thiên một đoạn xa, Cảnh Thiên thử đồ, họ chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.
Một tiếng sau, các vệ sĩ phát hiện rằng họ lạc mất mợ chủ rồi!
Nguyên nhân là cửa hàng mà mợ chủ thử đồ có thể nối thẳng lên tầng hai, mà bên trên tầng hai lại có một lối ra khác nữa.
Khi họ đuổi theo lên tầng hai thì còn dấu bóng mợ chủ?