Lạc Lối (Led Astray)

Chương 11



“Kết hôn!” Jenny kêu lên, bước vòng qua Cage. Sự ngạc nhiên thay thế cho sự ngượng ngập. Cô đã quên ngay cái tình trạng lộn xộn của mình cho đến khi mắt Roxy nhướng lên trêu trọc.

“Chúng tôi đã làm gián đoạn cái gì đó quan trọng à?” Roxy hỏi, nhướng lông mày lên một cách vô tội. Vẻ cau có của Cage càng trầm trọng hơn.

“Xin lỗi về điều đó, anh bạn,” Gary lẩm bẩm một cách đầy hối lỗi.

“Vậy hãy làm điều này nhanh lên và đi đi.”

“Cage, Anh không nghe thấy Roxy vừa nói gì ư? Họ sẽ kết hôn.”

“Đúng rồi.” Roxy vòng cánh tay mình qua cánh tay Gary và kéo nó áp sát vào bộ ngực đầy khiêu gợi của mình. “Đó là nếu hai người đi cùng với chúng tôi tới El Pasovà, lái theo chiếc xe của Gary .”

“Em nói nghiêm túc đấy chứ?” Cage hỏi, mắt anh nhìn tới nhìn lui giữa hai người họ. Giờ cơn giận của anh đã được kềm lại. “Hai người thực sự sẽ kết hôn?”

“Phải!” Roxy rạng rỡ nói.

“Ồ, này, thật tuyệt!” Cage vỗ vào tay của Gary , rồi quay sang ôm chầm lấy Roxy.

“Chúc mừng, Gary ,” Jenny nói. Vừa nói, cô vừa ôm chầm lấy anh làm hai chóp tai to lớn của anh đỏ bừng lên. Cô vòng tay qua cả Roxy. “Tôi rất mừng cho chị.”

“Tôi cũng vậy, cô bé, tôi cũng vậy. Anh ấy là điều tốt nhất đã từng xảy đến đối với tôi. Tôi không xứng đáng với anh ấy.”

“Có, chị rất xứng đáng.” Jenny mỉm cười với cô và họ lại ôm chầm lấy nhau.

“Giờ, việc lái xe tới El Paso là cái gì vậy?” Cage hỏi khi hai người phụ nữ đã buông nhau ra, đang chấm nhẹ lên đôi mắt ươn ướt của mình.

“Chúng tôi đã đặt riêng một chuyến bay trưa từ đó tới Acapulco vào ngày mai. Gary thật quá cổ hủ,” Roxy trêu, “anh ấy nghĩ chúng tôi nên kết hôn trước kì trăng mật.”

“Do đó chúng tôi sẽ phải lái xe tới El Paso tối nay để lo thủ tục. Chúng tôi muốn hai người đi cùng để có thể mang xe của Gary về, nếu hai người không ngại lên đó trong vòng một tuần nữa và mang chúng tôi về nhà lại. Bên cạnh đó, sẽ tuyệt vời hơn vì cả hai người cùng ở đó với chúng tôi khi chúng tôi tuyên bố là trói buộc đời nhau.”

Gary đứng lên, nở một nụ cười mê muội và gật đầu xác nhận lời giải thích của Roxy.

Cage nở nụ cười rạng rỡ thường ngày của mình. “Chuyện nhỏ. Em thế nào, Jenny”

Đã quá 10h. Cô không thể hình dung được việc tổ chức một chuyến đi vào lúc nửa đêm thế này.

Khoảng cách từ đây tới El Paso không là bao ngoại trừ cát, cây cối của vùng sa mạc và sóc chuột.

Nhưng cái ý tưởng về một chuyến đi dữ dội như vậy thật thích thú và không giống như bất cứ cái gì cô đã từng làm trước đây. Cô đã yêu quý Roxy và Gary một cách khủng khiếp và muốn là một người làm chứng cho đám cưới của họ.

“Có vẻ rất tuyệt đối với em!”

Mọi người di chuyển nhốn nháo hết cả lên và cuối cùng phải quyết định là sẽ tập trung ở trước cửa nhà Roxy 20 phút sau đó.

“Tôi nghĩ là chúng ta đã có mọi thứ,” Roxy hét lên, vung vẩy chai sâm panh phía trước mặt. Cô khóa cánh cửa lại phía sau mình sau khi đã chắc chắn là căn hộ sẽ an toàn trong vòng 1 tuần. Hành lí của cô và Gary đã được cất vào trong cốp của chiếc xe. “Trợ lý giám đốc, bà Burton, sẽ để mắt đến mọi thứ trong lúc em đi vắng, Cage,” cô giải thích khi trèo lên ghế trước bên cạnh Gary.

“Không có vấn đề gì đâu. Jenny và tôi sẽ ở quanh đây, vậy nên đừng lo lắng gì cả. Hai người chỉ cần tập trung vào cái kỳ trăng mật kỳ quái đó là được.”

“Em định là thế,” Roxy nói, xích lại gần Gary. Cô chạm vào anh ở nơi đủ nhạy cảm để khiến anh nhảy dựng lên. Chiếc xe chòng chành khi anh gần như mất kiểm soát nó.

“Điều này không tốt tí nào,” Cage nói. “Gary không thể vừa lái xe vừa âu yếm với Roxy được. Dừng lại ở nhà tôi và lấy chiếc Lincohn của tôi đi. Rồi hai người có thể ngồi ở ghế sau trên toàn bộ quãng đường tới El Paso.”

“Em thậm chí còn thích ý tưởng đó đấy!” Roxy hăng hái đồng ý. “Anh yêu, anh thấy sao?”

Gary lắc nhẹ đầu.

“Bên cạnh đó,” Jenny thêm vào một cách khô khan, “nếu Cage lái xe, chúng ta sẽ chỉ mất nửa thời gian để đến đó.”

“Em biết rồi, đúng là phụ nữ, nếu em không ngừng thông minh như vậy đi thì anh sẽ phải cân nhắc quyết liệt đến việc làm em im lặng đấy.” Cage quăng cô vào một cái ôm cứng nhắc và đặt lên miệng cô một nụ hôn nóng bỏng không thấy cái kết đâu cho đến khi họ ra tới cái gara của anh.

“Đến giờ rồi!” Roxy thét lên như trọng tài trong một cuộc đấu thể thao.

Cage nhẹ nhàng buông một câu chửi thề khi Jenny gỡ mình khỏi vòng tay của anh. “Dù gì thì Em cũng phải hít thở mà, Cage,” Jenny thì thầm khi cô tự động vuốt thẳng lại quần áo và mái tóc của mình.

Ai cũng nghĩ lời bình luận đó rất nực cười và họ cười ha hả khi chuyển hành lý từ xe của Gary sang xe của Cage. Chiếc Lincoln cũng lâu đời như chiếc Corvette, và cũng chưa từng được sử dụng. Có vẻ được khóa kỹ một thời gian dài và những vệt màu bạc bóng loáng như những chiếc khuy của Lone Ranger.

“Tự nhiên như ở nhà nhé,” Cage mỉm cười qua vai về phía các vị khách ở đằng sau.

“Chúng tôi định sẽ thế,” Roxy trả lời. Cô ngả người vào trong góc, kéo anh chàng Gary đang kinh ngạc, nhưng chắc chắn là vui đến phát điên, lại phía cô.

Cage bật cười khi anh hướng chiếc xe ra phía đường cao tốc. “Đó là lần cuối cùng mà chúng ta sẽ nghe thấy họ cho đến khi chúng ta đến El Paso.” Ngay sau đó một tiếng rên rỉ thỏa mãn cất lên từ hàng ghế phía sau. “Ồ, có lẽ là không,” anh sửa lại, cười khùng khục.

Chiếc Lincohn lao đi ở sọc giữa của hai làn đường cao tốc như thể nó ăn từng dặm đường. Cage đã tăng tốc đến 90 hoặc hơn, nhưng Jenny cảm thấy an toàn. Họ có thể nhìn thấy những ánh đèn pha của những chiếc xe khác cách đó hàng dặm đường trước khi nhìn thấy nó. Không có bất cứ cảnh sắc nào lọt được vào mắt họ.

“Thoải mái chứ?” Cage hỏi cô sau vài khắc im lặng. Anh đã bật một kênh FM nhẹ nhàng trên radio. Âm điệu từ giàn loa thỉnh thoảng bị ngắt bởi một âm thanh ngân nga, kì quái khiến những người nghe nắm bắt được về các điều kiện thời tiết.

“Hm, có,” Jenny thở dài.

“Buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ lắm.”

“Em trông thực sự là khủng khiếp đấy.”

“Cứ nghĩ thế đi.”

“Em biết mà, kể cả khi chiếc xe này kì quái về tiêu chuẩn đời mới thì chúng ta cũng không bị đòi hỏi sử dụng hết toàn bộ ghế đằng trước.”

“Nghĩa là sao?”

“Nói theo tiếng địa phương là, hãy ngồi lùi sang đây.”

Cô mỉm cười và trượt qua để ngồi sát bên cạnh anh. “Điều đó tốt hơn đấy.” Anh quàng cánh tay phải qua vai cô và ngay lập tức bao phủ ngực cô bằng tay anh.

“Cage!” Cô kéo tay anh ra.

“Anh đã phát triển và hoàn hảo khi rời khỏi trường cấp ba. Đừng nói với anh là sau tất cả những năm này nó lại không có tác dụng nhé.”

“Nó không có tác dụng với em,” cô nghiêm giọng trả đũa.

“Nó không bao giờ có tác dụng với những cô gái dễ thương,” anh càu nhàu. “Nhưng em không thể nào chê trách một anh chàng đang cố thử được.” Anh nhướng mày và quăng bàn tay trở lại đến nỗi những ngón tay anh tự do gài vào cổ cô. “Em đang nghĩ gì vậy?”

Thật tự nhiên, cô để đầu mình ngả lên vai anh. Bàn tay cô nằm trên đùi anh và cô để yên nó ở đó. “Nghĩ về việc chuyện này thật sự buồn cười. Em chưa bao giờ làm bất cứ cái gì điên rồ và không cân nhắc như thế này trước đây.”

“Chuyện này là điên rồ và không cân nhắc ư? Chúng ta chỉ lái xe xuống đường cao tốc thôi. Tất nhiên, có một màn yêu đương hơi vô hại một chút đang diễn ra giữa hai người rõ ràng là đang phải lòng nhau và sắp kết hôn.”

“Em không nói là sẽ kết hôn với anh mà.”

Anh khựng lại một chút nhưng đầy nghiêm túc. “Anh đang nói đến Roxy và Gary.”

Sự xấu hổ quét qua Jenny như một cơn thủy triều. Cô rút bàn tay ra khỏi đùi anh và cố tạo khoảng cách giữa họ. Cage không để điều đó xảy ra. Anh giữ cô tựa vào anh, mặc dù cô đang cố ngồi thẳng lên.

“Quay lại đây,” anh thì thầm một cách dữ dội. “Và em có thể ngừng việc dịch ra được rồi bởi vì anh sẽ không để em làm thế đâu.” Khi cuộc chiến của cô lắng xuống, anh nói, “Anh đã sướng phát điên khi em nghĩ là anh đang nói về chúng ta. Em rõ ràng có ý là chúng ta là hai người đang phải lòng nhau. Chúng ta có phải là hai người đang yêu nhau không, Jenny?”

“Em không biết,” cô thì thầm, đầu cô cúi xuống.

“Tất nhiên, Anh chỉ có thể nói cho chính mình thôi.” Đôi mắt anh rời khỏi đường cao tốc. “Anh yêu em, Jenny.”

Cô ngẩng dầu lên và say đắm với cái biểu hiện dữ dội trong mắt anh. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu khi chiếc xe cứ tiếp tục lao đi trên đường cao tốc. Cuối cùng anh hướng sự chú ý của mình lại với con đường.

“Anh biết điều mà em đang nghĩ. Em đang nghĩ rằng anh đã từng nói những lời đó với hàng tá phụ nữ rồi. Ồ, đúng đấy. Anh đã nói bất cứ thứ gì cần thiết vào lúc đó để buộc được họ lên giường với anh. Anh đã làm tình trong những cơn say, những lúc cặp kè, giận dữ, chán nản hoặc ham vui. Bất cứ lí do gì mà em có thể nghĩ ra.”

“Và thỉnh thoảng anh đã làm nó thậm chí cả khi anh không muốn, nhưng bởi anh cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đó và biết cô ta cần một người đàn ông. Anh đã đi lại với những người đàn bà xinh đẹp và một vài người còn cực kì xinh đẹp. Anh chưa từng cân nhắc hay suy xét đúng sai cả.”

“Nhưng anh thề với em, Jenny,” anh nói một cách nghiêm túc, lại quay đầu về phía cô, “rằng anh chưa bao giờ thấy yêu cả. Cho đến tận bây giờ. Em là người đàn bà duy nhất anh từng yêu. Nó đã bắt đầu cách đây lâu lắm rồi. Cách đây nhiều năm.”

“Nhưng anh không nhìn thấy bất cứ cảm giác nào trong việc đeo đuổi nó. Mọi người sẽ nghĩ là anh là điều sai trái đối với em. Em sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy nếu anh định tiếp cận em một cách nghiêm túc. Mẹ và Cha sẽ giận giữ điên cuồng. Và bên cạnh tất cả những điều đó, còn có Hal, và anh không muốn làm tổn thương anh ấy.”

Những giọt nước mắt lăn dài xuống má khi cô lại tựa lên vai anh. “Sao bây giờ anh lại nói điều này với em?”

“Em không nghĩ là đã đến lúc em phải biết rồi sao?” Cánh tay anh ôm siết lấy cô và anh đặt một nụ hôn lên thái dương cô. “Em có yêu anh không, Jenny?”

“Có, em nghĩ là có. Em định nói là, có, em biết là em yêu anh. Chỉ là em bối rối quá.”

“Bối rối ư?”

“Cuộc đời em đã được sắp đặt và lên kế hoạch một cách quá hoàn hảo, được kiểm soát quá cẩn thận, cho đến cách đây vài tháng. Từ cái đêm Hal rời đến Trung tâm của người Mỹ thì không còn gì giống như trước đây nữa. Đêm đó đã biến đổi em. Em đã thay đổi. Em không thể giải thích được điều đó.”

Cage nhắm mặt lại một lúc. Rồi anh muốn nói với cô. Anh muốn nói, “Em đã thay đổi bởi vì chúng ta đã làm tình và nó thật tuyệt và cơ thể của chúng ta nói cho chúng ta về cái gì đó mà chúng ta đều biết nhưng đã lờ nó đi hàng năm trời – em đã bị dính vào với cái gã em trai xấu xa đó.”

Nhưng anh không thể nói điều đó với cô. Không phải là bây giờ. Chưa đến lúc. Nó là một bí mật mà anh sẽ giữ lại cho đến tận cuối đời, kể cả là khi anh không thể thừa nhận đứa con của chính mình. Jenny đã bị tổn thương đủ rồi. Anh sẽ không làm cô bị tổn thương thêm nữa.

“Anh thích một sinh vật lớn lên trong tình trạng bị giam cầm, người mà chỉ vừa mới bị ném vào tự nhiên hoang dã. Anh có những cảm nhận riêng về quy luât của cuộc đời. Một ngày nào đó sẽ có được mọi thứ cùng lúc. Nó phải là một quá trình lâu dài.”

Cô ngẩng đầu lên và nói với cái nét mặt nhìn nghiêng của anh. “Đừng bắt em phải phạm tội, Cage. Mọi thứ quá phức tạp. Em chỉ vừa mới thoát ra khỏi những cảm xúc của mình đối với Hal trước khi em nhận ra em thực sự cảm thấy thế nào về anh.” Một lần nữa tay cô lại đặt lên đùi anh. Những ngón tay của cô nắm lại trên phần da thịt rắn chắc đó. “Em chỉ biết rằng nếu ngày nào đó anh bỗng dưng rời khỏi cuộc sống của em, em sẽ không thể chịu đựng nổi.”

Tay Anh nắm lấy tay cô. “Em biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Roxy và Gary không cắt ngang chúng ta phải không?”

“Chúng ta sẽ làm tình.”

“Chúng ta vẫn sẽ làm tình thôi.”

“Và nó thật sai trái.”

“Sao mà em lại có thể nói như thế khi mà chúng ta chỉ vừa mới thừa nhận là chúng ta yêu nhau?”

“Vẫn còn có một ai đó khác nữa.”

“Hal ư?”

“Con của Hal,” cô nhẹ nhàng trả lời.

Cage im lặng một lúc lâu trước khi anh nói một cách nặng nề, “Đứa trẻ cũng là của em mà, Jenny, một phần sống của em. Anh yêu em. Anh yêu đứa bé. Nó chỉ đơn giản như vậy thôi.”

“Hầu như không đơn giản tí nào.” Cô ngả đầu lại vào vai anh và một lúc sau cô thú nhận, “Em đã muốn làm tình với anh tối nay. Kể cả khi điều đó làm em bối rối.”

“Tại sao?”

“Em không thể nói rõ được. Có phải người em muốn chính là anh không, hay chỉ là một đêm làm tình khác giống như cái đêm em đã có với Hal? Điều đó nghe thật đáng khinh và nhớp nhúa, em biết, nhưng không biết làm sao khi nó dẫn đến việc làm tình, em lại không thể phân định rạch ròi hai người trong suy nghĩ của em.”

Trái tim Cage nảy lên. “Nó sẽ thật tuyệt vời với chúng ta. Anh hứa đấy. Nó sẽ chính xác là cái mà em muốn. Nhưng một khi anh có em rồi, anh sẽ không bao giờ để em đi đâu.” Anh đã phải từ bỏ cô vì Hal. Anh sẽ không sẵn sàng từ bỏ cô lần nữa. “Hãy chắc chắn là em sẵn sàng để đưa ra một sự thú nhận trước khi em làm tình với anh.”

Cô mỉm cười với anh, một nụ cười ngượng nghịu, gợi cảm khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Nhưng thay vì phải nhấn chân ga xuống mạnh hơn, anh lại đạp phanh và từ từ dừng chiếc xe lại trên rìa đường cao tốc.

“Chúng ta dừng lại làm gì vậy?” Gary chuếnh choáng hỏi từ ghế đằng sau.

“Tôi đói,” Cage nói.

“Ai lại nghĩ về thức ăn vào lúc này cơ chứ?” Roxy phàn nàn.

“Tôi không nghĩ tới thức ăn.” Cage kéo Jenny vào vòng tay anh và hạ thấp miệng xuống môi cô.

Phải mất một lúc sau chiếc Lincohn mới lại tiếp tục chạy trên đường cao tốc.

***

“Tôi nghĩ nó cực kỳ lãng mạn,” Jenny nói với một cái ngáp thật lớn mà cô đã cố gắng một cách không thành công để che nó bằng bàn tay mình.

“Anh nghĩ là chúng ta đã giống như là dính chùm bởi cái bọn Barrow đó,” Cage nói. “Nếu anh là vị thẩm phán đó, anh đã cấm cửa rồi.”

Họ đã quậy tưng bên ngoài khu văn phòng công cộng, và vị thẩm phán đã miễn cưỡng chấp nhận thực hiện cái nghi lễ đám cưới này. Cô dâu và chú rể sau đó đã được chở tới một khách sạn nơi mà họ sẽ có vài giờ ít ỏi trước khi di dời tới sân bay. Sau khi uống vài cốc cà phê trong một bữa tối kéo dài 24 giờ và tiếp nhiên liệu cho chiếc Lincoln, Cage đã quay nó hướng về nhà.

“Chúng ta có thể lấy một phòng và ngủ vài giờ,” anh đề nghị với Jenny.

“Không. Em cảm thấy rất ổn. Em nghĩ là em thích rời khỏi ngay hơn, để rồi vỡ tan tành.”

Cage nhìn cô và bật cười. Một vài lúc trong suốt cả đêm cô đã đầu hàng việc vấn cao mái tóc lên và đã tháo hết tất cả mọi chiếc kẹp ra. Những lọn tóc màu mâu xõa tung ra xung quanh vai cô một cách lộn xộn. Chiếc váy mới của cô cùng chiếc áo blouse đã nhăn nhúm một cách hết hy vọng. Cô trông giống một ngôi sao gợi cảm của điện ảnh Pháp trong suốt cả buổi sáng sau đó.

“Em trông buồn cười lắm không?”

“Rất đáng yêu. Thư giãn và ngủ đi,” anh nói, vỗ lên đùi gợi ý cô nên gối đầu lên nó.

“Em e là anh sẽ ngủ gục mất nếu em không ngồi nói chuyện với anh.”

“Không đâu. Cà phê sẽ giữ cho anh tỉnh táo. Bên cạnh đó, anh đã từng làm những điều rồ dại và thiếu suy nghĩ như chuyện này rồi.” Cô nhăn mặt với anh và anh bật cười. “Nào,” anh giục cô.

“Anh chắc chứ?”

“Hoàn toàn.”

Cô nằm nghiêng xuống, duỗi người và nhiều nhất có thể, và đặt đầu cô lên đùi anh. Nhắm mắt lại, cô thở đều. “Điều đó thật tốt.”

Giữ mắt mình tập trung vào con đường, anh kéo chiếc áo blouse của cô từ bên dưới chiếc đai và kéo nó ra để làm lưng cô thấy thoải mái. Cô thở dài. “Anh sẽ làm hư em mất.”

“Đó là niềm vinh dự của anh.” Làn da cô mềm mượt như satin. Và ấm áp. Tay anh vuốt ve dọc xương sống cô, dịu dàng lấy đi sự căng thẳng và nhức mỏi khỏi cô. Cuối cùng anh ve vuốt từ xương sống của cô ra đằng trước theo cách của anh. Bên dưới cánh tay đang được nhấc lên của cô anh nhìn thấy bầu ngực đầy đặn mềm mại đó.

“Cage…”

“Ổn mà,” anh nhẹ nhàng nói.

Cảm giác thật quá tốt, Jenny lặng lẽ chấp nhận và thư giãn trở lại.

“Chiếc áo nịt của em đâu rồi?”

“Em phải giấu nó bên dưới tấm nệm của chiếc ghế sô pha khi anh ra mở cửa.” Anh cười lục khục và cô mỉm cười với cái nền vải của chiếc quần trên chân anh. “Em đã không có một cơ hội nào để lấy nó trước khi chúng ta rời đi.”

“Anh rất vui,” anh thì thầm một cách đầy ý nghĩa, và sự xoa dịu của bàn tay anh thay đổi theo những lời của anh.

“Em cũng vậy.”

Anh tiếp tục vuốt ve cô. Ý định của anh không phải là khuấy động mà chỉ là xoa dịu cô. Trái tim anh ngập tràn tình yêu khi biết được cô hoàn toàn tin tưởng anh, đủ để cho phép sự thân mật này diễn ra. Trong một vài phút ngắn ngủi sau đó anh biết là cô đã ngủ dựa vào hơi thở đều đặn của cô.

Sự cám dỗ đã chiến thắng và anh để những ngón tay mình quét ngang qua núm vú cô. Cái chạm của anh hết sức khẽ khàng, nhưng cũng đủ đem đến một sự hưởng ứng ngay tức thời, kể cả trong giấc ngủ. Cô bị khuấy động, ngọ ngoạy cả thân người và cọ sát đầu vào lòng anh hơn, cho đến khi cô lại một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ và vẫn còn bị khuấy động.

Cage cắn chặt răng trong cơn vật lộn với niềm khoái cảm. “Jenny,” anh thì thầm cho chính mình nghe, “có một điều mà em không phải lo lắng. Cho đến khi nào đầu em vẫn còn trong lòng anh, anh sẽ không ngủ gục được.”

Chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi trong bầu trời xám xịt của buổi bình minh.

***

“Chúng ta đang ở đâu đây?” Jenny ngồi dậy và dụi mắt vì ánh sáng mặt trời. Cô xoay đầu qua lại trên vai một lần và kéo dãn cần cổ.

“Ở nhà. Nào. Anh nghĩ là em có thể đang đói. Anh sắp chết đói rồi.”

Mặc dù chiếc cửa chắn gió đầy những tiếng kêu lộp độp nhưng cô thấy là họ đang ở ngay cái nhà nghỉ ở ngoại ô La Bota nơi mà Cage đã đưa cô đến trước đây. Anh đã đỗ xe ở phía trước của cửa hàng cà phê.

“Em không thể đi vào đó trong bộ dạng thế này được!” cô thét lên.

“Vô lý. Em trông cực kỳ kinh khủng.”

Anh chui ra khỏi chiếc xe và, sau khi dừng lại vươn vai một lúc, anh đi vòng qua bên chỗ của Jenny. Cô đang nỗ lực hết sức để vuốt phẳng lại quần áo và đầu tóc.

“Em trông kinh quá,” cô nói khi anh giúp cô ra ngoài, một tay đặt dưới khuỷu tay cô. Cô đu người tựa vào anh và ôm cứng lấy cánh tay anh. “Ôi, chân em tê cứng cả rồi. Anh có lẽ phải giúp em đứng lên đấy.”

“Anh sẽ không từ nan,” anh thì thầm vào tai cô. “Em có thể đã biết rõ là anh đã tự tung tự tác thế nào trong lúc em đang ngủ mà.”

“Điều đó nghe giống như là anh đã làm cái gì đó.” Cô cố tỏ ra giận giữ, nhưng cặp mắt long lanh của cô đã tố cáo ngược lại.

“Hey, cái này là cái gì vậy?” Có cái gì đó đã thu hút ánh mắt của anh trong ánh sáng mặt trời buổi sáng. Anh với ra đằng sau chiếc ghế của cô và nhấc lên một chai sâm panh vẫn chưa mở nắp. “Xem này, em biết là cái gì không? Chúng ta đã quên mở chai sâm panh này rồi.”

Jenny phát ra một âm thanh nho nhỏ và giật lấy chiếc chai. “Chúng ta sẽ sử dụng nó sau bữa sáng.”

“Uh-Ờ. Anh đã tạo ra một con yêu quái. Em sẽ là người phụ nữ đáng giá để giữ đấy. Anh lẽ ra nên bắt đầu tách em ra khỏi bia rồi mới phải.”

Đập cho anh một cái đầy vui vẻ và mệt mỏi, họ chệnh choạng lê từng bước về phía cánh cửa của cửa hàng cà phê. Cage mở cánh cửa ngay khi một cặp khác kéo nó ra trong lúc đi ra.

Bob và Sarah Hendren.

Đi ra ngoài ăn sáng riêng vào mỗi sáng thứ bẩy là một thói quen truyền thống của họ. Kể từ lúc hai người con trai đủ lớn để tự lo cho bản thân, nhà Hendren đã thích thú dành ra hai giờ riêng biệt đó vào các cuối tuần. Các yêu cầu về công việc của Bob cho phép họ có được một chút thời gian riêng của mình, nên họ đã coi mỗi thứ bảy như là một dịp và dùng các ngày trong tuần quyết định nơi mà họ sẽ đi vào lần tới, luôn luôn lựa chọn các nhà hàng khác nhau.

Cả hai đứng chết trân khi họ trông thấy bộ dạng của Jenny và hàm râu không cạo của Cage. Nỗ lực của Jenny chải mái tóc của cô lại chỉ gợi lên sự chú ý cho cuộc gặp gỡ lộn xộn này. Môi cô hồng hào một cách tự nhiên từ những nụ hôn liên tục và đam mê của đêm trước. Mascara của cô đã bị nhòe hết trong lúc cô ngủ. Cặp đôi lớn tuổi quan sát một cách tỉ mỉ, họ sẽ nhìn thấy vết lem luốc của nó trên vạt quần của Cage.

Nhưng sự chú ý của họ lại tập trung vào Jenny, người đã thay đổi một cách đáng kể từ lúc họ gặp cô lần cuối và người hiện giờ đang vô tình ôm một chai sâm panh vào ngực mình.

“Chào, Cha, Mẹ.” Cage là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng căng thẳng đó. Anh đã rút tay ra khỏi vòng eo của Jenny để làm dịu đi sự lúng túng của thời khắc này, nhưng anh e là cô không thể nâng đỡ được chính mình. Cô đã đổ sập vào anh một cách nặng nề.

“Chào buổi sáng,” Bob nói mà không hề có một chút lịch sự nào thấy rõ.

Sarah không nói gì, mà tiếp tục nhìn chằm chặp vào Jenny. Họ đã không đối mặt với nhau kể từ sau cuộc gặp gỡ kinh hoàng ở nhà cha xứ khi bà kết tội Jenny về việc đã quyến rũ Hal. Nét mặt cứng đơ của bà rõ ràng là bà vẫn nghĩ bà đã đúng về lời buộc tội của mình.

“Sarah, Bob,” Jenny nài nỉ nói, “chuyện này không phải như thế này đâu. Chúng cháu…Cage và cháu đã lái xe…lái xe….”

Cage đỡ lời cho cô khi cô lúng túng không biết giải thích thế nào. “Chúng con đã lái xe trở hai người bạn tới El Pasođêm qua để họ có thể làm đám cưới. Chúng con đã quay về ngay sau đó.” Anh đang cố gắng nhấn mạnh là cả hai đã không hề bỏ đi cả đêm với nhau, mặc dù anh nghĩ hiện giờ tốt hơn là nếu họ làm thế. Dù sao thì Bob và Sarah cũng sẽ không biết về nó, và cả cái tình huống này, cái mà bản thân anh cũng cảm thấy là hết sức khó chịu, sẽ tránh được.

Jenny cười một cách lo lắng, sợ hãi, mặc dù ai đó vừa mới kết tội cô vì một tội ác ghê tởm và cô không thể xác định được nó có phải là một trò đùa hay không. “Chai sâm panh là dành cho đám cưới. Tất cả bọn cháu đã quên mất nó. Xem không? Nó thậm chí còn chưa được mở. Chỉ là hiện giờ bọn cháu đang hành động một cách ngốc nghếch và - ”

“Em không phải giải thích bất cứ cái gì với họ cả,” Cage cáu kỉnh chen vào.

Anh không giận dữ với cô. Anh biết cô lúng túng, và anh sẽ làm bất cứ điều gì để giải thoát cô khỏi điều đó. Nhưng anh đang giận giữ với cha mẹ mình vì sự đánh giá và tự động đi đến cái kết luận sai lầm đó. Anh không thể trách họ vì đã nghĩ xấu về anh, nhưng lại không thể thế khi họ trút hết sự nghi ngờ đó lên Jenny?

“Cô đã giống như một đứa con gái của ta,” Sarah nói bằng một giọng run rẩy. Những giọt nước mắt đọng lại trong mắt bà. Bà nén chúng trở lại trong khi mím chặt môi hơn.

“Cháu vẫn vậy,” Jenny rên lên với một chút tha thiết. “Cháu muốn vậy. Cháu yêu cả hai người và cháu đã rất nhớ hai người.”

“Nhớ chúng tôi ư?” Giọng nói chói tai của Sarah đã gạt phăng đi cái ý niệm đó. “Chúng tôi đã nghe nói về căn hộ mới của cô. Cô đã không hề băn khoăn về việc cho chúng tôi biết địa chỉ của mình, ít nhiều gì cũng hãy dành thời gian để tới gặp chúng tôi chứ.”

“Bởi vì cháu đã không nghĩ là bác muốn gặp cháu.”

“Cô đã quên chúng tôi nhanh như cô đã quên Hal,” Sarah kết tội cô.

“Cháu sẽ không bao giờ quên Hal. Làm sao mà cháu có thể quên chứ? Cháu yêu anh ấy. Và cháu đang mang đứa con của anh ấy nữa.”

Lời nhắc nhở nhẹ nhàng đó đã đập tan sự kiềm nén những giọt nước mắt của Sarah và bà thổn thức trong vòng tay của Bob.

“Bà ấy bị bối rối,” ông lặng lẽ nói. “Bà ấy đã rất nhớ cháu, Jenny. Bác biết là hai bác đã không đón nhận cái tin về đứa bé tốt lắm, nhưng hai bác đã có thời gian để xem xét lại. Hai bác muốn là một phần trong cuộc đời của nó. Thậm chí sáng nay chúng ta đã bàn về việc gọi cho cháu và sắp xếp một sự đền bù. Trách nhiệm của người Cơ đốc giáo chúng ta là phải giữ mối liên hệ trong gia đình. Bác không thể là hình mẫu mà bác lẽ ra nên là với điều này giữa chúng ta.”

Vị mục sư (nói về Bob, nhưng k biết gọi ông ý là mục sư có đúng không, ai nhớ thì nhắc hộ để NLB sửa nhé, :D) nhìn về phía Cage, nhìn cái chai sâm banh đang bị kết tội, về cái hình ảnh tai tiếng mà cả hai người đã tạo lên. “Nhưng bây giờ, nhìn thấy cháu thế này, bác lại không biết thế nào cả.” Ông lắc đầu một cách buồn bã và quay đi, giữ Sarah một cách an toàn trong vòng tay mình khi bà khóc.

“Ôi, làm ơn,” Jenny nói, bước một bước về phía trước và mở rộng vòng tay mình như thể muốn với ra chạm vào họ.

“Jenny, không,” Cage nói nhẹ nhàng và kéo cô trở lại. “Chờ chút đi. Họ phải xác định rõ suy nghĩ của mình đã.”

Anh dẫn cô trở lại chỗ chiếc xe không hề tranh cãi gì nữa. Cô chắc chắn là không tùy tiện để bị nhìn thấy ở nơi công cộng vào lúc này. Do đó, ngay khi quay vào trong xe, cô bắt đầu khóc.

Dường như đối với Jenny, cứ mỗi lần cô tiến về phía trước một bước thì cô lại bị tụt lại phía sau những hai bước. Cô đã tự hạ thấp bản thân và cám dỗ Hal làm tình với cô, nhưng dù thế nào thì anh cũng đã bỏ đi.

Trong khi anh đi xa thì cô lại nhận ra rằng cô không hề yêu anh như một người vợ nên yêu chồng của cô ta. Anh đã chết, bỏ cô lại với cái tội lỗi đó, như thể cô đã ruồng bỏ anh và không hề cố gắng khác đi.

Chắp nối cuộc đời cô lại với nhau, cô đã bắt tay vào một công việc mới, để rồi lại khám phá ra cô đã có thai. Giờ thì cô lại là một kẻ bị ruồng rẫy đối với những người thân yêu mà cô đã coi như gia đình từ thời niên thiếu.

Cô đã không muốn quay lại với cái cuộc đời mà cô đã sống trước khi Hal bỏ đi. Nó thật ngột ngạt và cô không thể chịu đựng kiểu sống nghẹt thở đó lần nữa. Sau khi đã trải qua sự tự lập, cô lại muốn đắm mình vào nó. Cô đã đạt được một mức độ tự do, nhưng cái giá phải trả là gì? Sự phóng thích của Jenny Fletcher thật quá đắt. Cô đã phải trả giá bằng tình yêu và mối ràng buộc của những cái mà cô đã yêu quý nhất.

Những giọt nước mắt của cô mặn đắng khi chúng lăn dài trên mặt cô xuống đến miệng. Biết rằng sự mệt mỏi và mang thai là một phần nguyên nhân chính cho cái tình trạng sướt mướt này nên cô để cho bản thân mình đắm chìm trong nó. Cái rào chắn của cảm xúc đang bị cuốn đi và cô để nó xảy ra, không chú ý xem nơi mà Cage lái xe đến là nơi nào cho đến khi động cơ của chiếc Lincohn dừng hẳn.

Cô ngước đầu khỏi tay và lau mắt. “Đây là nhà của anh mà,” cô lưu ý một cách không cần thiết.

“Ừ.”

Anh bước ra và đi vòng sang bên để giúp cô. “Chúng ta làm gì ở đây?”

“Anh sẽ đi xem để cho em ăn một bữa sáng đủ chất. Và,” anh nhấn mạnh khi cô mở miệng định phản đối, “không bàn cãi gì hết.”

Dù sao thì cô cũng quá mệt để tranh cãi, nên cô không nói gì. Anh mở khóa cánh cửa trước và cô mệt mỏi theo sau anh lên gác để vào căn phòng tiện nghi của chủ nhà. “Phòng tắm là của em trong mười phút.” Anh lục lọi trong một ngăn kéo và lôi ra một chiếc áo ngắn tay của trường đại học kỹ thuật Texas. Cái chữ T đôi màu đỏ nằm trên nền cotton đen đã bị phai đi sau nhiều lần giặt ủi. “Tắm nước nóng đi và mặc chiếc áo này vào khi em xong. Nếu em không xuống trong mười phút nữa, anh sẽ vào đó lôi em ra đấy.” Anh hôn nhanh cô và cô bị bỏ lại một mình.

Nước tắm vừa đủ nóng, xà phòng thơm ngát và đầy bọt, dầu gội đầu đắt tiền và những chiếc khăn tắm sốp mềm. Khi cô kéo chiếc áo phông qua đầu. Cô cảm thấy khá hơn một trăm phần trăm và cực kỳ đói.

Cô đứng thập thò ở ngưỡng cửa của nhà bếp, cảm thấy dễ bị tổn thương và phơi bày. Mái tóc cô ẩm ướt và thứ duy nhất cô có bên dưới chiếc áo phông là chiếc quần lót. Vạt áo dài tới giữa đùi cô, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngập và lúng túng.

Cage có vẻ chẳng chú ý gì đến sự ngắn ngủi của trang phục hay vẻ bẽn lẽn của cô cả. Anh nói ngay khi anh nhìn thấy cô, “Nào, đừng cứ đứng ở đó mãi. Hai người vẫn tốt hơn là một đấy.”

“Em có thể làm gì?”

“Phết bơ lên bánh mỳ đi.”

Cô làm và vài phút sau họ đã ngồi xuống với một đĩa thịt hun khói và trứng khói bốc nghi ngút. Cơn đói cuốn phăng hết mọi nghi lễ lịch sự, và cô cắm cúi đào xới chiếc đĩa. Sau vài đợt thỏa mãn cái miệng háu đói của mình, cô bắt gặp cái nhìn thích thú của Cage chiếu vào cô. Ngượng ngịu, cô lau miệng bằng một chiếc khăn giấy và từ tốn uống cốc nước cam mát lạnh. “Anh nấu ăn ngon thật.”

“Đừng để anh cản trở em.” Khi cô giải quyết gọn ghẽ đĩa đồ ăn của mình xong, cô cảm thấy kiệt sức đến nỗi cô chỉ có thể nâng được cốc trà thảo mộc mà Cage đã ngâm sẵn cho cô.

“Nhanh lên trước khi em quẳng nó xuống,” anh nói, đẩy chiếc ghế của mình ra sau.

“Em sẽ đi đâu?”

“Về giường.” Anh ôm lấy cô trong vòng tay mình.

“Giường của anh ư?”

“Phải.”

“Em nên mặc lại váy và đi về nhà. Thả em xuống, Cage.”

“Không cho đến khi chúng ta đi tới chỗ chiếc giường.”

Cô nên ngăn anh lại trước khi anh tiến thêm một bước lên gác, nhưng cô không thể tập trung đủ sức lực. Giấc ngủ kéo dài trong chiếc xe đã không đủ tác dụng. Cô không thể nhớ là đã bao giờ cảm thấy bị vắt kiệt sức vậy chưa. Đầu cô ngả vào ngực anh và mắt cô díu hết lại. Anh thật quá khỏe. Tài giỏi. Đáng tin cậy. Và cô yêu anh.

Cánh tay áo của anh rủ xuống cọ vào phần sau cặp đùi trần của cô. Nó gợi cho cô nhớ lại cái đêm cùng với Hal và cách mà quần áo của anh buông chạm vào làn da cô, nó thật khơi gợi biết bao.

Cage đặt cô xuống bên cạnh chiếc giường nhưng vẫn giữ một cánh tay quanh cô khi anh lật tấm vải trải giường ra. Rồi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống bên dưới tấm chăn vẫn còn mùi tươi mới. “Ngủ thật sâu vào,” anh thì thầm khi anh kéo mép tấm chăn chùm lên cô. Anh gạt một lọn tóc rối bù ra khỏi má cô.

“Anh sẽ làm gì?”

“Rửa bát đĩa.”

“Điều đó thật không công bằng. Anh đã lái xe cả đêm rồi. Anh đã nấu ăn.” Suy nghĩ của cô đang trong lúc khó khăn để sắp xếp lại các từ ngữ cho đúng thứ tự. Môi cô thậm chí còn khó khăn hơn trong việc phát âm.

“Em có thể quyết định nó cho anh vào một lúc khác. Giờ em và em bé cần phải nghỉ ngơi.” Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng cô không cảm nhận được nó. Cô đã thực sự chìm sâu vào giấc ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv