- Từ nay, cậu không cần đến gặp tớ nữa.
- Hạ Hạ, tại sao vậy...?
Lưu Phong Vấn nhận ra điều không ổn, tại sao Diệp Hạ đột nhiên lại nói như vậy, anh đã làm gì sai sao? Diệp Hạ nhìn anh mà không nói gì cả, cô dứt cánh tay của anh ra, quay mặt đi chỗ khác, như muốn né tránh ánh mắt anh.
- Hạ Hạ, cậu nói cho tớ biết đi. – Lưu Phong Vấn sắp khóc đến nơi rồi.
- Tớ nghĩ, cậu không cần phải giả vờ quan tâm tớ đâu. Tớ biết cậu không muốn như vậy, chỉ là cậu thấy tớ cô đơn, không một ai bên cạnh, cho nên mới thương hại tớ, có đúng như vậy không? - Diệp Hạ nói trong nghẹn ngào.
- Tớ không hề thương hại cậu! – Lưu Phong Vấn khẳng định. – Dù có ra sao đi nữa, tớ vẫn muốn chăm sóc cho cậu, ở bên cạnh cậu... như một người bạn.
Diệp Hạ vốn dĩ nghĩ Lưu Phong Vấn có tình cảm với mình, nhưng hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng, chỉ cần anh chịu khó chờ đợi, một ngày nào đó, khi vết thương đã lành hẳn, cô nhất định sẽ cho anh một cơ hội. Nhưng anh đã không chờ, anh đã qua lại với một cô gái khác, có lẽ cô đã sai rồi. Có lẽ vì cô đã khiến anh buồn lòng quá nhiều, cho nên anh không còn kiên nhẫn, anh đã rẽ sang một hướng khác. Nhưng vì sợ mắc nợ cô, sợ sẽ bỏ cô lại một mình, nên anh mới giả vờ quan tâm cô có đúng không? Diệp Hạ ngao ngán lắc đầu, đúng rồi, cô có gì mà phải để Lưu Phong Vấn bỏ cả thanh xuân để chờ đợi chứ...
Lưu Phong Vấn nhìn thấy dòng lệ còn đọng trên khóe mắt cô, biết cô có tâm sự không thể nói, nhưng sao cô có thể nói với anh những lời đó, anh đã quan tâm cô như bạn bè, đó không phải là điều cô muốn hay sao? Anh biết, cô vốn dĩ không hề yêu anh, anh đã chấp nhận điều đó rồi, bây giờ cô còn muốn anh biến mất khỏi cuộc đời cô luôn có đúng không?
- Hạ Hạ, có lẽ cậu cảm thấy tớ phiền phức... được rồi, tớ sẽ chiều theo ý cậu, không làm phiền cậu nữa, nếu như cậu cảm thấy ổn, tớ sẽ đi. – Lưu Phong Vấn đứng dậy.
- Tớ một mình vẫn ổn. - Diệp Hạ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
*Cạch*
Tiếng cửa đóng lại một cách dứt khoát, Diệp Hạ vẫn ngồi quay lưng với cửa, cuối cùng cô đang mong chờ điều gì chứ? Cô mong chờ Lưu Phong Vấn sẽ quay lại sao, sẽ giải thích cho cô biết hay sao? Cô thực sự đã ảo tưởng vị trí của mình rồi, vốn dĩ cô đã định, nếu như Lưu Phong Vấn chịu quay lại nói cho cô biết, thì cô sẽ một lần nữa đặt niềm tin vào anh. Nhưng Lưu Phong Vấn đã không làm thế, hóa ra cô đã không còn quan trọng đối với anh nữa. Từng giọt nước mắt từ đâu lại rơi lã chã xuống tấm nệm trắng tinh, làm ướt cả khuôn mặt bị băng bó chi chít của cô.
- Tại sao... Tại sao cậu không quay lại nói rõ với tớ chứ?... hức...
**
- Cái tên khốn, đúng là đồ tồi!
Vương Nhã Nhi đi lòng vòng trong văn phòng của Lưu Phong Vấn, lúc nãy cô định chuồn khỏi đây nhưng cửa đã bị anh khóa lại, điện thoại của cô thì hết tiền, cô đành dùng điện thoại bàn để gọi hắn, kêu hắn thả cô ra nhưng sau đó cũng mất sóng. Vương Nhã Nhi chưa bao giờ phải đối diện với hoàn cảnh ngặt nghèo như vậy. Không biết tên khốn họ Lưu kia có chịu về mở cửa cho cô không nữa.
*Cạch*
Tiếng mở cửa vang lên khiến Vương Nhã Nhi vui mừng, thấy Lưu Phong Vấn đứng ở cửa, cô định một mạch chuồn lẹ.
- Bây giờ tôi về được rồi chứ?
- Muốn đi đâu thì đi đi. Còn nữa, từ ngày mai cô không cần phải đến đây nữa, tôi sẽ không can thiệp vào quyền tự do của cô đâu.
Vương Nhã Nhi định rời đi thì nghe được chất giọng đượm buồn của Lưu Phong Vấn, hắn không ngăn cản cô ư? Không phải cô sẽ rất vui mừng mà rời đi sao? Sao cô bỗng nhiên lại chùn bước, không thể ra khỏi đây chứ.
- Anh sao thế? Anh khóc à? – Vương Nhã Nhi bất ngờ khi thấy khóe mắt Lưu Phong Vấn ẩn chứa một dòng nước long lanh.
- Không liên quan đến cô, sao không về đi! – Anh bắt đầu nóng giận.
- Được rồi, về thì về.
Vương Nhã Nhi đóng cửa rời đi, bỏ lại Lưu Phong Vấn một mình trong văn phòng. Lúc này trong phòng không có một ai, anh mới thực sự bung xõa cảm xúc của mình, anh ngồi quỵ xuống sàn, hai tay ôm mặt, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống. Anh thực sự đã khóc, cuối cùng thì bao nhiêu tâm tư của anh cũng bị Diệp Hạ lạnh lùng khước từ. Tại sao Diệp Hạ lại đối xử với anh như vậy, thậm chí cả làm bạn bè cũng không thể nữa sao...
Lưu Phong Vấn nghĩ về Diệp Hạ, nghĩ về quá khứ đẹp đẽ giữa hai người, nhưng đó cũng chỉ là một kí ức nhỏ nhoi, mọi thứ đã bị cô đập vỡ tan tành. Anh mở mắt ra, ngước nhìn lên, bỗng thấy một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra trước mắt anh, trên tay còn cầm một tấm khăn giấy, anh nhận ra trước mặt mình là Vương Nhã Nhi, liền giật mình đứng dậy, lấy lại phong thái lạnh lùng.
- Sao cô còn chưa đi? – Anh quay mặt đi để cô không thấy anh đang khóc.
- Vốn dĩ tôi đã đi rồi, tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì nữa, nhưng thấy anh như vậy, tôi cũng không đành lòng. – Vương Nhã Nhi cũng quay mặt đi, né tránh ánh mắt khó hiểu của Lưu Phong Vấn.
- Cô đang thương hại tôi sao? – Anh nhếch môi.
- Anh thất tình à?
- Cứ coi là vậy đi.
Lưu Phong Vấn còn chưa kịp hoàn hồn thì Vương Nhã Nhi đã tiến tới trước mặt anh, nhón chân lên, dùng khăn giấy lau nước mắt cho anh. Khuôn mặt cô hiện giờ đang rất gần với anh, anh có thể cảm nhận được thời gian như chậm lại vài giây, tại sao cô gái này lại hành xử kì lạ như vậy?
- Không phải cô ghét tôi lắm sao?
- Đúng, tôi ghét anh mà, nhưng trông anh đáng thương thế này, thì tạm không ghét.
- Đúng là trẻ con.
Lưu Phong Vấn cười khinh, không ngờ cô nhóc bướng bỉnh này cũng có ngày thốt ra những câu nói mang tính nhân văn sâu sắc như vậy. Vương Nhã Nhi bĩu môi, rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác.
- Tôi vậy đó rồi sao? Ý kiến gì?
Vương Nhã Nhi giở giọng điệu cũ, Lưu Phong Vấn phì cười, anh cũng không còn lạ gì. Chỉ là, lúc anh đau lòng, cô nhóc này bỗng nhiên xuất hiện khiến anh bất ngờ. Chính bản thân Vương Nhã Nhi cũng thấy ngạc nhiên với cách hành xử của mình, có lẽ trong phút chốc lòng trắc ẩn của cô trỗi dậy, không nỡ bỏ mặc một người đang gặp khó khăn.
- Tôi cảm thấy, tính tình của cô cũng không tệ... – Lưu Phong Vấn cười nhẹ.
**
- Ưm...
Vẫn như mọi buổi sáng, Châu An Nghi mở mắt thức dậy, tiện thể vươn vai một cái như thói quen. Từ khi biến thành Tiểu Miêu, cô dần trở nên lười biếng hơn, lúc nào cũng thức dậy muộn, mỗi khi cô dậy là Lã Lạc Hàn đã rời khỏi nhà mà đi làm từ lâu rồi. Như vậy cũng tốt, sống dưới bộ dạng này cũng khá ổn, không cần phải làm gì, chỉ ăn ngủ sống qua ngày, đặc biệt hơn còn được một tổng tài nuôi dưỡng, cô cảm thấy mình thật may mắn.
"Khoan đã, có gì đó không đúng!"
Châu An Nghi như thường lệ vẫn sẽ nhảy khỏi giường để đi ra ngoài, nhưng lần này cô lại bị vấp ngã xuống sàn, cả thân thể ê ẩm. Trong phút chốc cô quên đi cơn đau trên cơ thể, hình như cô cảm thấy mình nặng hơn thì phải. Châu An Nghi giơ hai bàn tay của mình lên, ngỡ ngàng với tình huống đang xảy ra, không thể nào như vậy được.
- Mình... mình đã biến thành người rồi?!
Trước mắt Châu An Nghi là hai bàn tay mỗi bên năm ngón, cô xoay trở tay mình, sau đó sờ vào khuôn mặt mình, lớp lông dày màu đen kia đã không còn nữa, thay vào đó là một làn da nhẵn nhụi và mềm mại. Cô sờ lên đầu mình, cảm nhận được từng sợi tóc suôn mượt len lỏi qua từng kẽ ngón tay. Phải rồi, đây không phải là hình dạng của một con người sao?
Châu An Nghi đứng dậy, cô vui mừng như vỡ òa, cuối cùng thì qua bao nhiêu lâu chờ đợi, cuối cùng cô cũng trở lại hình dạng ban đầu. Niềm vui ập đến chưa được bao lâu, cô chợt nhận ra mối lo ngại nhất hiện giờ của mình.
"Quần áo của mình?!"
Phải rồi, trước giờ cô chỉ là một con mèo, chưa bao giờ được mặt quần áo, bây giờ biến thành người, tất nhiên trên người không một mảnh vải che thân. Châu An Nghi nhìn xuống thân thể mình, từng đường nét cứ như tranh vẽ, dáng chuẩn không cần chỉnh, làn da trắng mịn không tì vết, trông cứ hệt như một nàng tiên từ trong truyện bước ra. Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, việc cô cần làm bây giờ là phải tìm quần áo mặc vào, nhỡ đâu Lã Lạc Hàn trở về, nhìn thấy cô như vậy sẽ hoảng sợ mất.
Châu An Nghi chạy vào phòng, mở tủ đồ của Lã Lạc Hàn, bên trong chỉ toàn quần áo của nam. Cô đành lấy bừa một chiếc áo sơ mi cùng với chiếc quần ngắn mà mặc vào. Xong xuôi, cô nhìn lại mình trong gương, đúng là cô đã trở lại thành người, thân hình nhỏ nhắn đang được bao bọc bởi một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
"Không được, như thế này thì mình làm sao đối diện với Lã Lạc Hàn đây? Nếu anh ta trở về và nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ nghĩ mình là kẻ trộm."
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như bây giờ cô rời khỏi nhà, thì cô cũng không thể tự mình sống bên ngoài, nhưng nếu tiếp tục ở lại, thì phải giải thích với Lã Lạc Hàn thế nào đây? Càng nghĩ càng rối, thế là cô quyết định ở lại chôm ít đồ của Lã Lạc Hàn sau đó sẽ rời khỏi đây, quả là một sáng kiến hay.
Thế rồi cô bước vào nhà bếp, định sẽ nấu một ít món ngon, sau khi ăn no nê rồi sẽ rời đi, giờ này chắc chắn Lạc Hàn vẫn còn ở công ty, sẽ kịp thời gian để cô chôm chỉa ít đồ đạc và lệ phí.
"Làm như vậy có quá đáng không? Hắn cho mình ở nhờ, còn chăm sóc mình đến vậy, bây giờ mình lại lấy cắp đồ của hắn... Haizz thôi kệ đi, là do tình huống ép buộc thôi!"
Nghĩ xong, cô liền tiến tới mở tủ lạnh ra, bên trong đúng là có nhiều nguyên liệu thật, Lã Lạc Hàn thông thường vẫn tự nấu ăn ở nhà, nhưng tay nghề của hắn không thể làm hài lòng cô. Thế là cô lấy hết chỗ nguyên liệu ra, bắt tay vào làm những món mình thích, đây là điều cô mong mỏi bấy lâu nay rồi. Châu An Nghi dùng hai bàn tay điêu luyện của mình cắt hết chỗ rau củ, sau đó bật bếp nấu canh, sau khi đã nêm nếm xong, cô tiếp tục nấu cơm và chiên cá.
Khoảng gần nửa tiếng là cô đã hoàn thành xong bữa ăn của mình, cô bắt đầu dọn món lên bàn, vừa định gắp một miếng lên ăn thì bỗng tiếng mở cửa vang lên.
*Cạch*
"Không phải chứ? Sao hôm nay lại về sớm dữ vậy trời?!"
Biết Lã Lạc Hàn đã về, Châu An Nghi liền buông đũa mà chạy đi trốn. Cô nấp trong phòng ngủ, mở he hé cửa để theo dõi tình hình. Lã Lạc Hàn mở cửa bước vào, bỗng nhiên nghe thấy một mùi thơm thoang thoảng, anh lần theo mùi hương đó mà tiến vào nhà bếp. Lã Lạc Hàn ngỡ ngàng khi trước mắt anh là một bữa cơm thịnh soạn với đầy đủ các món ngon.
"Là ai đã làm những món này? Không lẽ có người đột nhập?"
Lã Lạc Hàn nhìn xung quanh, không thấy một bóng người, rõ ràng lúc nãy anh đã khóa cửa cẩn thận, chắc chắn không có ai vào được, nhưng nếu vào được thì còn nấu ăn làm gì. Lã Lạc Hàn lấy làm lạ, sau đó liền thắc mắc, Tiểu Miêu đâu rồi?
- Tiểu Miêu a! – Anh lớn tiếng gọi.
Châu An Nghi bên trong phòng ngủ nhìn ra, cố gắng không gây ra bất kì tiếng động nào. Bỗng nhiên cô nhìn thấy Lã Lạc Hàn đang tiến lại gần phòng ngủ, cô vội đóng cửa lại, không may phát ra âm thanh khiến anh chú ý. Lã Lạc Hàn nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, liền tiến đến dò xét, bên trong là Châu An Nghi đang hồi hộp, tay chân run hết cả lên.
- Meoowww! – Châu An Nghi giả tiếng mèo kêu để đánh lạc hướng Lã Lạc Hàn, nhưng nào ngờ âm thanh đó vừa phát ra thì trước mắt cô lại chỉ bao phủ một màu đen kịt khiến cô không nhìn thấy gì.
- Tiểu Miêu! Ra là ngươi ở đây! – Lã Lạc Hàn mở cửa bước vào, trước mắt anh là Tiểu Miêu đang đắp lên người chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần ngắn của anh. – Ngươi nghịch quá đó.
Lã Lạc Hàn nhặt chiếc áo của mình lên, nghĩ là Tiểu Miêu nghịch ngợm lấy đồ của anh, cảm thấy có gì đó không đúng, anh cầm chiếc áo đưa lên mũi mình... có một mùi hương gì đó rất lạ, nhưng cũng thật thơm, kì lạ, anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này trong nhà mình.
- Aizz, chắc do mình nghĩ nhiều rồi, Tiểu Miêu, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Lã Lạc Hàn nhìn Tiểu Miêu, cô chỉ trả lại cho anh ánh mắt ngây thơ của một con mèo nhỏ không biết chuyện gì xảy ra. Lã Lạc Hàn càng lúc càng rối bời, có phải anh đi làm vất vả nên nảy sinh ra ảo giác hay không? Không lẽ ngoài đời lại xảy ra những chuyện phi thực tế như vậy? Không nghĩ nhiều, anh liền chạy ra nhà bếp, ngồi vào bàn ăn, quyết định ăn thử những món đó.
- Chắc là không có độc đâu. – Anh nhắm mắt gắp một sợi rau bỏ vào miệng.
"Đồ ăn tôi nấu mà anh dám nói có độc à?!" – Châu An Nghi ngồi bên cạnh ấm ức, mấy món này cô đã dành thời gian để nấu, còn chưa kịp thưởng thức thành quả thì cái tên này lại trở về đột xuất khiến cô mất đi cơ hội nếm thử, bây giờ một mình hắn được ăn, lại còn tỏ thái độ, đúng là không công bằng.
Lã Lạc Hàn ăn thử từng món, đúng thật là một tuyệt phẩm, những món này dù không phải xa lạ đối với anh, nhưng mùi vị của nó thì rất đặc biệt, ăn một lần là sẽ muốn ăn tiếp. Lã Lạc Hàn cứ ăn không ngừng, một lúc sau đã hết sạch. Đây là lần đầu tiên anh ăn một bữa cơm mà không suy nghĩ đến bất kì chuyện gì khác, lại no căng bụng nữa.
"Không phải chứ?! Mình còn chưa được ăn mà...!" – Châu An Nghi khóc thầm.
- Mẹ, có phải mẹ hay không? – Lã Lạc Hàn nói nhỏ.
"Hả?" – Châu An Nghi nghe thấy thì trợn tròn mắt.
- Lúc còn nhỏ, mẹ vẫn luôn nấu những món này, cũng chính là mùi vị này, không sai vào đâu được. Mẹ, có phải mẹ trở về hay không?
Lã Lạc Hàn vừa nói, khóe mắt vừa rưng rưng những giọt lệ. Châu An Nghi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng chợt có chút quặn đau. Có lẽ Lạc Hàn do quá thương nhớ mẹ mình, nên đã không kìm nổi nước mắt. Châu An Nghi cũng không ngờ rằng, tay nghề của mình lại có phần giống với mẹ của Lạc Hàn, khiến anh hoài niệm về quá khứ, chắc hẳn sẽ rất đau buồn. Sống nhiều ngày cùng nhau, Lạc Hàn vẫn chưa kể cho Tiểu Miêu nghe về gia đình mình, có lẽ đó là một quá khứ bi thương, khiến anh không muốn nhắc đến.
- Meoww... – Tiểu Miêu kêu lên một tiếng, tông giọng cũng trầm xuống, dường như đồng cảm với Lạc Hàn.
- Chắc do mình nghĩ nhiều rồi. – Lạc Hàn lấy tay lau đi nước mắt. – Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn nhiều lắm...
Tiểu Miêu bỗng nhiên chạy đến trước mặt Lạc Hàn, vươn bàn tay nhỏ xíu, cố gắng nhón lên, chạm nhẹ lên trán Lạc Hàn rồi xoa xoa đầu anh, ánh mắt dịu dàng đến lạ...
"Nếu như anh thích, ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho anh..."
**
- Tử Tranh! Em mau mở cửa đi!
Thôi Dật đứng bên ngoài đập cửa, liên tục hét lớn, đã hai ngày rồi Tử Tranh không đến chỗ làm, phòng khám được cô giao cho người khác quản lí, anh có liên lạc cách mấy cũng không tìm được cô. Đến nhà kêu cửa cũng không được hồi đáp, hôm nay anh quyết định đứng đây gọi đến khi nào cô chịu gặp anh mới thôi.
- Tử Tranh! Em ra đây đi! Anh biết em có ở nhà mà!
- Cậu làm loạn đủ chưa?
Thôi Dật đang lớn tiếng gọi thì bỗng cửa mở ra, một người đàn ông xuất hiện trước mặt anh, nét mặt rất nghiêm nghị, trông khoảng chừng lớn hơn anh vài tuổi. Anh ta bước ra khỏi cửa, nhìn anh với ánh mắt khinh miệt, bỗng Thôi Dật nhìn thấy Lâm Tử Tranh đứng phía sau người đàn ông đó, liền vội vã gọi tên cô.
- Tử Tranh, em đây rồi!
- Ai cho phép cậu gặp em gái tôi. - Người đàn ông kia kéo vai anh lại khi anh đang cố tiếp cận Lâm Tử Tranh.
- Xin hỏi, anh là... – Thôi Dật bắt đầu lo sợ.
- Tôi tên Lâm Vũ Tân, là anh hai của Tử Tranh. – Lâm Vũ Tân bỏ tay vào túi quần, vênh mặt nhìn anh. – Tôi có nghe Tử Tranh kể về cậu, nói hai người đã quen nhau 2 năm, tôi có hỏi nhưng nó vẫn chưa chịu dẫn về nhà, hóa ra là cậu à?
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt dù thái độ có hơi nghiêm nghị nhưng trông cũng khá lịch sự, có vẻ là một người chững chạc, quan trọng là bảo vệ Lâm Tử Tranh hết mực, khiến cho Thôi Dật có phần run sợ. Anh đã nhiều lần nghe Tử Tranh nhắc về anh hai mình, nhưng đây là lần đầu gặp mặt, còn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
- Em tên Thôi Dật... Em tới tìm Tử Tranh... – Thôi Dật ấp úng.
- Tôi đã nghe em gái tôi kể rồi, mấy ngày nay nó gặp phải cú sốc, có phải là do cậu không?
- Đúng, tất cả là do em, hôm nay em đến đây để xin lỗi.
Thấy Thôi Dật cúi đầu thành khẩn, Lâm Vũ Tân cũng không quá khắt khe. Nghe Tử Tranh kể qua, có lẽ cả hai đã hiểu lầm nhau dẫn tới cãi vã, nhưng tâm hồn Tử Tranh quá yếu đuối để chịu đựng những lời lẽ nặng nề từ người yêu của mình, vì vậy mới trốn tránh tất cả mà ru rú ở nhà, khiến cho người anh này lo lắng khôn xiết.
- Còn gì nữa không? Nếu chỉ để xin lỗi, thì xong rồi, cậu nên về đi.
- Em còn muốn nói là, em sẽ...
- A Tân! - Một tiếng nói phát ra.
Thôi Dật còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng một giọng nói vang lên khiến anh phải quay người lại, Lâm Vũ Tân nghe thấy có người gọi mình, liền hướng mắt về người con gái đang đứng phía sau Thôi Dật. Bỗng nét mặt nghiêm nghị ban nãy của Lâm Vũ Tân biến mất, thay vào đó là vẻ mặt niềm nở, miệng nở nụ cười thân thiện, khác xa so với thái độ lúc nãy đối với Thôi Dật.
- Vân Như, mau vào nhà đi!
Hết chap 8.