Lạc Lối 2: Tiểu Miêu Thế Mạng

Chương 5



- Nè, hai người xong chưa vậy?

Phó Ngọc Quỳnh buông Lý Tiêu ra, nhìn thấy Lã Lạc Hàn đang đứng trước cửa, bên cạnh là Đường Vũ Toàn đang cầm máy quay chụp tách tách. Phó Ngọc Quỳnh hốt hoảng, vội vã nhặt y phục dưới đất mặc vào. Việc Lã Lạc Hàn xuất hiện trong nhà của cô cũng không có gì bất ngờ, sớm thì bố mẹ đã tin tưởng giao cô cho anh, chỉ tiếc là tâm địa cô lại trái ngược.

- Lã Lạc Hàn, anh làm gì ở đây? – Phó Ngọc Quỳnh hoảng loạn, không biết giấu mặt đi đâu.

- Tôi là vị hôn phu của cô, tới thăm cô cũng là lẽ thường. – Lã Lạc Hàn liền liếc sang Lý Tiêu. – Nhưng còn người này vì sao lại ở nhà cô?

Đường Vũ Toàn đứng bên cạnh hả hê nhìn những hình ảnh vừa chụp được trong máy quay, nếu như chúng được tung ra thì chắc chắn Phó Ngọc Quỳnh sẽ thân bại danh liệt, thành công hủy hôn ước với Lã Lạc Hàn. Nhưng ngược lại Phó gia chắc chắn sẽ không dung thứ cho loại nữ nhân như cô.

Lý Tiêu cũng nghĩ đến điều này, nhân lúc Đường Vũ Toàn không chú ý, liền có ý định xông đến giật lấy chiếc máy quay, Đường Vũ Toàn phản ứng kịp thời, tung cước đá vào người hắn khiến hắn ngã lăn ra đất.

- Nếu như không an phận, thì các người tự hiểu kết cục của mình rồi đó. - Đường Vũ Toàn giơ máy ảnh trước mặt hai người.

- Lã Lạc Hàn, không ngờ anh lại giở thủ đoạn tiểu nhân, nếu tôi hủy hôn ước, chắc chắn Hắc Thần cũng không thể tồn tại. – Phó Ngọc Quỳnh tức giận nói.

Sở dĩ hôn ước giữa Lã Lạc Hàn và Phó Ngọc Quỳnh được đặt ra là vì biến cố lúc xưa của Hắc Thần. Do bất đắc dĩ Lã Lạc Hàn phải dính líu tới Phó Tân Thời, công ty của Phó Dịch, đồng ý lấy con gái ông ta dù anh chẳng có tình cảm gì. Càng về sau anh càng nhìn thấu con người Phó Ngọc Quỳnh, chưa bao giờ thấy vừa mắt với nữ nhân này. Anh cũng biết chính Phó Ngọc Quỳnh cũng chẳng vui vẻ với hôn ước được định sẵn.

- Nếu Hắc Thần sụp đổ, thì Phó Tân Thời cũng đừng hòng giữ vững.

Đường Vũ Toàn vừa nói, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đôi gian phu gian phụ, cả hai đều cảm thấy thủ đoạn của Lã Lạc Hàn có dự tính từ trước, không ngờ cũng có ngày mình bị đe dọa ngược lại, đành làm thinh chờ thời.

- Được, vậy anh muốn gì? – Phó Ngọc Quỳnh tiến đến trước mặt Lã Lạc Hàn.

- Chỉ cần cô không hủy hôn ước, tiếp tục hợp đồng với Hắc Thần. - Đường Vũ Toàn nhếch mép.

Phó Ngọc Quỳnh nhìn sang Lý Tiêu, hắn vốn là người mà cô yêu từ đầu đến cuối, chỉ vì một chút lơ là mà lại dính vào người cô không yêu. Nhưng hiện tại, nếu như Phó Tân Thời không còn chỗ đứng, thì Lý Tiêu chắc chắn cũng sẽ bỏ cô mà đi. Về Lã Lạc Hàn, cứ đồng ý với hắn trước, sau này có thời cơ, cô nhất định sẽ tìm được yếu điểm của hắn.

- Được, tôi đồng ý.

- Ngọc Quỳnh! – Lý Tiêu nói lớn. – Em...

- Nhưng tôi cho anh biết, tôi không hề yêu anh, tôi chỉ vì nghĩ tới Phó Tân Thời, nghĩ tới bố mẹ, việc của tôi anh không có quyền xen vào.

- Được thôi, vốn dĩ tôi cũng không hề yêu cô, sự việc hôm nay cũng là do cô tự mình gánh lấy. Tất cả những gì xảy ra giữa hai chúng ta, đều là do mục đích riêng.

Lã Lạc Hàn dùng gương mặt lạnh mà nói ra những lời đó khiến cho Phó Ngọc Quỳnh sững người, hóa ra từ bấy lâu nay cô đã đánh giá thấp con người này. Cô chỉ nghĩ Lã Lạc Hàn là một con cờ của Hắc Thần, vở kịch hôn ước này được dựng lên cũng do hắn ngốc nghếch mà chui vào. Nhưng không ngờ, chính hắn đã dự định từ lâu, chỉ có cô mới bị hắn dắt mũi.

- Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước.

Nói rồi, Lã Lạc Hàn cùng Đường Vũ Toàn rời đi, Phó Ngọc Quỳnh liền ngã quỵ xuống đất. Lý Tiêu liền chạy đến đỡ cô, hắn biết cô vì suy nghĩ cho gia đình, cho tương lai, nhưng cũng không thể hy sinh bản thân mình. Dù cho cô có thất bại, hắn vẫn ở bên cạnh cô không xa rời.

- Ngọc Quỳnh, hà cớ gì em phải làm như vậy chứ?

- Nếu như không làm như vậy, em làm sao có thể lo cho anh... – Phó Ngọc Quỳnh trực trào nước mắt, hai bàn tay nắm chặt, dồn hết những uất hận trong lòng mình lại, chờ đợi một ngày có thể lấy lại tất cả. – Lã Lạc Hàn, nếu đã như vậy, tôi cũng không muốn khách sáo với anh.

**

- Lạc Hàn, tôi làm như vậy, cậu sẽ không trách tôi chứ?

Đường Vũ Toàn nhìn Lã Lạc Hàn có chút áy náy, vốn dĩ kế hoạch này từ đầu tới cuối đều là do hắn bày ra, Lã Lạc Hàn chỉ việc làm theo mà không toan tính. Hắn cũng biết anh nhất định không thể tiếp tục hôn ước này, nhưng lại nhất quyết lôi anh vào, khiến anh vô cùng khó xử.

- Không sao, cũng nhờ cậu mà tôi mới có ngày hôm nay. – Lã Lạc Hàn nói với tông giọng trầm hẳn. – Nhưng tôi vẫn thắc mắc, tại sao cậu vẫn muốn giấu thân phận thật của mình?

Đường Vũ Toàn nghe câu hỏi này từ Lã Lạc Hàn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chỉ là một cái lắc đầu đơn giản. Chỉ là lần này, hắn đã dồn anh vào con đường cùng, khiến anh phải dính tới Phó Ngọc Quỳnh trong thời gian dài, vậy thì hắn cũng muốn một lần trả lời khúc mắc trong lòng đối phương.

- Thân phận thật của tôi, nếu như nói ra, sợ rằng ai cũng đều biết. - Đường Vũ Toàn cúi đầu.

- Nếu đã vậy, sau này nếu như cậu muốn sống với thân phận thật, thì làm sao đối diện nổi?

- Chuyện đó, tôi chưa từng nghĩ tới...

Nói chuyện một lúc, cả hai đều đã về đến nhà của Lã Lạc Hàn, Đường Vũ Toàn dừng xe, sau đó liền tiến vào nhà. Hắn vừa bước vào đã thấy Tiểu Miêu đang nằm trên sofa, cái đuôi lượn qua lượn lại, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía hắn.

"Tên đó là ai?"

- Tiểu Miêu nhà cậu đã khá hơn rồi nhỉ?

Đường Vũ Toàn tiến đến bế Tiểu Miêu lên, ngắm nghía nó một lúc, bộ lông đen tuyền khiến cho hắn có phần bị cuốn hút, cứ thích vuốt ve không ngừng. Ngược lại với cảm xúc thích thú của hắn, Châu An Nghi bị người khác sờ mó thật rất khó chịu, liền nhảy cẫng lên chạy đi.

- Cậu lại làm nó sợ rồi!

Tiểu Miêu chạy đến chỗ Lã Lạc Hàn, anh bế nó lên ôm trong lòng mình, thấy Tiêu Miêu run rẩy không ngừng, liền trách cứ Đường Vũ Toàn. Còn hắn đứng một bên chẳng hiểu chuyện gì, chỉ là một con mèo thôi mà, sao lại phải cuống cuồng lên như thế?

- Mau vào đây dùng bữa đi. – Lã Lạc Hàn gọi lớn.

**

Châu An Nghi trải qua một ngày với sự xuất hiện của Đường Vũ Toàn, cô có cảm giác hắn không có gì nguy hại, chỉ là có một chút che giấu điều gì đó. Cô biết mình không liên quan đến hắn, nhưng còn Lã Lạc Hàn, cô vẫn luôn nghĩ cho an nguy của anh, ban đầu cô có phần nghi ngờ Đường Vũ Toàn, nhưng sau khi nghe Lã Lạc Hàn kể rõ, cô đã dần nới lỏng phần hoài nghi trong lòng.

Có vẻ chính sự cô đơn trong chính căn nhà rộng khiến Lã Lạc Hàn chỉ còn niềm tin vào một con mèo nhỏ này. Ngay cả những người quen biết anh cũng không nói chuyện tâm sự nhiều như với Châu An Nghi. Cô nghĩ mình thật may mắn khi hóa thành bộ dạng con mèo, chỉ khi đó Lã Lạc Hàn mới có thể trút hết tâm sự, ưu phiền trong lòng với cô.

Đường Vũ Toàn thực chất chỉ là một cái tên dùng để che mắt thiên hạ, tên thật của hắn là Dĩ Đắc Hoàn, một tổng tài có gia thế cực lớn. Tập đoàn Đường Đình của Dĩ gia vô cùng nổi tiếng, nếu hắn tiết lộ thân phận, sợ rằng có nhiều mối nguy hại sẽ xảy ra, vì thế sống ẩn dật với vai trò phó tổng Hắc Thần.

Châu An Nghi còn được nghe Lã Lạc Hàn kể về thân thế của mình, vốn dĩ anh là một đứa trẻ mồ côi. Khi lớn lên được sự dẫn dắt của Đường Vũ Toàn, hắn thay tên đổi họ, cố tình giả dạng thân phận khác, lập ra tập đoàn Hắc Thần giao lại cho Lã Lạc Hàn. Hắc Thần đã từng có giai đoạn thất thế, phải lập hôn ước với Phó Tân Thời, khiến anh day dưa không dứt với cô tiểu thư Phó Ngọc Quỳnh đầy xảo quyệt.

Lã Lạc Hàn chỉ đành nhẫn nhịn làm theo lời Đường Vũ Toàn, bởi vì hắn đã giúp anh thành công, và cũng chỉ có như thế, anh mới không bị chê bai là một đứa trẻ không cha không mẹ. Hóa ra vì vậy, Lã Lạc Hàn mới nuôi một con mèo để bớt cô đơn, nào ngờ không lâu sau con mèo cũng bị tai nạn mà qua đời, khiến anh vô cùng đau lòng.

- "Vậy ra anh cứu tôi là vì vậy sao?" – Châu An Nghi nhìn Lã Lạc Hàn, ánh mắt hiện rõ nỗi bi thương, xót xa vô cùng.

Lã Lạc Hàn nhìn thấy ánh mắt Tiểu Miêu có chút kì lạ, nhưng rồi gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình, dù sao Tiểu Miêu cũng chỉ là một con mèo vô tri, có lẽ sẽ không hiểu được anh đang nói gì. Nhưng anh nào biết, Tiểu Miêu không hiểu, nhưng Châu An Nghi đã nhìn thấu tất cả, cô thấu cảm với anh, chỉ hy vọng anh đừng suy nghĩ tiêu cực như trước đây.

- "Lạc Hàn, nếu như một ngày, anh biết tôi không phải là mèo, thì anh có vứt bỏ tôi không?"

**

- Lưu tổng, hôm nay tôi đến đây là để bồi thường tổn thất cho FWL.

Vương Hàn Phong đứng đối diện Lưu Phong Vấn, cúi đầu nhận lỗi về phía Vương Gia. Trong khi đó Vương Nhã Nhi đứng bên cạnh rất dửng dưng, cô nhìn xung quanh công ty, FWL vẫn còn kém xa Vương Gia, tại sao lại phải cung kính như vậy. Vương Hàn Phong liền lay nhẹ cánh tay cô, cô nhìn sang tỏ vẻ khó hiểu, Vương Hàn Phong hết cách, dùng lực đẩy đầu Vương Nhã Nhi cúi xuống.

- Tổn thất lần này quả thực là không nhỏ, nhưng trong hợp đồng không có điều kiện phải bồi thương, anh không cần khách sáo như thế.

- Lưu tổng đã nói như vậy rồi, vậy tôi đi trước.

Vương Nhã Nhi nói xong liền quay đầu bỏ đi, Vương Hàn Phong liền nhanh chóng kéo tay cô lại, lôi cô ra trước mặt Lưu Phong Vấn mà cười giả lả.

- Lần này Vương Gia vô cùng có lỗi, vì thế hôm nay tôi muốn đưa Nhã Nhi đến FWL để chuộc lỗi.

- Anh hai, anh đang nói cái gì...?!

- Im lặng đi! – Vương Hàn Phong nói nhỏ, không cho Vương Nhã Nhi có cơ hội phản kháng.

Lưu Phong Vấn quan sát Vương Nhã Nhi, có vẻ đây là một cô gái còn rất trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, quần áo đang mặc rất hợp với thời trang hiện nay, chỉ có điều dáng vẻ vẫn còn giống với học sinh tiểu học. Lưu Phong Vấn không phải kẻ ngốc, liền nhìn ra ý đồ của Vương Hàn Phong.

Bản hợp đồng lần này thực ra không có gì quan trọng, nếu muốn bồi thường chỉ cần đưa chút tiền mặt, đằng này lại muốn giao người để trả nợ. Chỉ cần nghe sơ cũng biết Vương gia có ý đồ muốn điều tra Lưu gia, chỉ là không biết mục đích của họ là gì. Lưu Phong Vấn cũng muốn thử xem, rốt cuộc thứ mà họ cần tìm là gì.

- Vị tiểu thư đây là...

- Đây là em gái tôi, Vương Nhã Nhi, vẫn còn là sinh viên đại học, lần này tôi muốn nó đến FWL thực tập, đồng thời làm việc trả nợ cho công ty anh.

Nhìn thấy nét mặt Vương Nhã Nhi, anh liền chắc rằng cô bị ép buộc đến đây, nhưng thái độ Vương Hàn Phong quá quả quyết, chắc cô sẽ không thể nào phản ứng ngược lại. Thôi thì làm việc tốt một lần, cũng không khiến cho ai khó xử.

- Nếu muốn thực tập, không phải chỉ cần ở lại Vương Gia sao? – Lưu Phong Vấn cố ý gặn hỏi, xem Vương gia có chút sơ suất nào hay không.

- Anh cũng biết đó, Nhã Nhi là thiên kim tiểu thư của Vương gia, nếu như đến công ty của bố mình làm, sợ rằng sẽ nhận được những lời không hay. Vì vậy, lần này xem như tôi nhờ vả anh đi.

Vương Hàn Phong tìm đủ lí do để Lưu Phong Vấn chấp nhận, Lưu Phong Vấn khẽ cười thầm, kế hoạch cũng sắp xếp khá tỉ mỉ, chuẩn bị kĩ càng không chút sơ hở. Duy chỉ có thái độ của Vương Nhã Nhi đã làm đổ sạch công lao của Vương Hàn Phong.

- Nếu anh đã nói vậy... Thì cứ như vậy đi, ngày mai đưa Vương tiểu thư đến FWL.

Lưu Phong Vấn nói xong thì quay lưng đi, để mặc cho hai anh em họ Vương tiếp tục màn trình diễn. Vương Hàn Phong tỏ ra vui mừng, nếu như lần này tìm được manh mối chứng tỏ Lưu gia có liên quan đến mẹ anh, thì để xem lão Lưu có thoát được hay không.

- Thái độ như vậy là sao hả? – Vương Nhã Nhi nói lớn. - Đến anh hai tôi cũng xuống nước với các người, mà còn dám tỏ vẻ kiêu ngạo...

Vương Hàn Phong chạy đến, dùng tay bịt miệng Vương Nhã Nhi, kế hoạch lần này tuyệt đối không thể thất bại. Lưu Phong Vấn thoạt nhìn chỉ là một tên mọt sách, chắc sẽ không để ý nhiều, với tính tình của hắn, sớm muộn cũng sẽ nói ra bí mật của Lưu gia cho cô trợ lí thân tín này thôi.

- Nhã Nhi, lần này bố có tha cho em hay không, là tùy vào thái độ của em đó.

**

Vương Hàn Phong sau khi bỏ lại Vương Nhã Nhi ở FWL liền rời đi với hi vọng sẽ tìm được manh mối về cái chết bí ẩn của mẹ mình nhiều năm trước. Vương Hàn Phong cũng không còn cách nào khác, đành dùng kế sách tiểu nhân để thực hiện tâm nguyện của mình, và của bố. Vương Nhã Nhi là một cô gái rất ngạo mạn, ở bên cạnh Lưu Phong Vấn chắc sẽ không có gì gọi là bất tiện.

Vừa bước ra cửa công ty, Vương Hàn Phong lại gặp ngay Lục Vân Như. Nhìn thấy cô xuất hiện, anh liền trở lại phong thái của một Vương tổng cao ngạo. Anh nhìn cô chằm chằm, Lục Vân Như lại tỏ ra không quan tâm, liền né sang một bên mà đi. Thấy mình được tặng một tấn bơ, anh không cam tâm, liền lùi lại cản đường Lục Vân Như.

- Tránh ra coi.

Lục Vân Như dùng lực đẩy Vương Hàn Phong ra, nhưng anh đâu dễ bị khuất phục như thế, liền nhanh chóng nắm chặt bàn tay cô kéo lại, đưa cả thân thể cô vào trong lòng mình. Lục Vân Như cảm thấy vô cùng khó chịu khi ở gần anh, hết sức vùng vẫy nhưng sức của anh còn mạnh hơn.

- Bị điên hả?

- Em đến đây làm gì? – Vương Hàn Phong dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói.

Vương Hàn Phong không phải không biết, có lẽ Lục Vân Như muốn đến xin lỗi Lưu Phong Vấn sau sự cố hủy hợp đồng mấy hôm trước. May mà anh đến kịp lúc, với tính tình của Lưu Phong Vấn chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện này, nếu như vậy Vương Nhã Nhi khó lòng bước vào FWL một cách đường hoàng. Vương Hàn Phong rõ là có tính toán trong lòng, bây giờ Lục Vân Như đến có thể sẽ khiến kế hoạch thất bại. Do vậy, anh đành dùng chiêu cũ, ngăn bước không cho cô tiến thêm.

- Tôi đến đây thì có liên quan gì đến anh?

Lục Vân Như tung một chưởng, đấm vào mặt tên biến thái đang cố giữ lấy cô, vì cô dùng lực quá mạnh khiến anh vô tình mất thăng bằng mà ngã xuống đất. Vương Hàn Phong dùng tay sờ lên chỗ bị đấm, cả bàn tay bỗng nhiên nóng ran, lòng bàn tay suýt nữa cũng bị bỏng. Anh cảm thấy có điều bất thường, liền đứng dậy kéo Lục Vân Như lại.

- Anh lại muốn gì nữa đây? – Cô dứt cánh tay.

- Anh chỉ muốn hỏi em là... Dạo gần đây, em có cảm thấy điều gì bất thường không? – Vương Hàn Phong ấp úng, không biết nên nói thế nào.

- Không. - Lục Vân Như chỉ buông ra một chữ, sau đó liền quay đầu rời đi.

- Vân Như, nếu em thấy không ổn thì phải...

- Có chuyện gì thế?

Vương Hàn Phong còn chưa kịp nói dứt lời thì một tiếng nói bỗng vang lên, cắt ngang tình cảnh dở khóc dở cười từ nãy đến giờ. Lưu Phong Vấn từng bước tiến đến, từ xa anh đã nhìn thấy có hai con người không màng sĩ diện mà lôi kéo nhau giữa cổng công ty mình, định đứng xem trò vui nhưng sợ Vương Hàn Phong sẽ không qua khỏi nên mới quyết định lên tiếng. Lục Vân Như nhìn thấy Lưu Phong Vấn, dường như rất vui vì không còn bị cản đường, liền nhìn sang Vương Hàn Phong với ánh mắt giết người.

- Vân Như, sẵn tiện cậu ở đây, tớ có vài chuyện muốn nói.

Lưu Phong Vấn ngờ vực trong lòng chuyện vừa xảy ra, chắc hẳn Vương Hàn Phong muốn ngăn cản Lục Vân Như là vì sợ hỏng chuyện riêng của hắn. Mọi kịch bản hợp lí nhất đều được sắp xếp trong đầu Lưu Phong Vấn, nếu như thật sự là vậy, thì anh nhất định phải cảnh giác với tên họ Vương này.

- Được. Mau đi thôi.

Nói xong, Lục Vân Như cùng Lưu Phong Vấn tiến vào trong công ty, bỏ lại Vương Hàn Phong với gương mặt sưng tấy lên. Anh sờ lại khuôn mặt mình một lần nữa, lần này không cảm thấy điều gì bất thường, có lẽ dạo gần đây anh đã suy nghĩ khá nhiều, cho nên mới tưởng tượng ra những chuyện vô lý. Hoặc có thể là, những chuyện đã xảy ra cứ thế ám ảnh, khiến anh không tài nào quên được...

- Có lẽ ngày đó... đã khiến anh thành ra thế này... Vân Như, đến bao giờ em mới có thể khiến anh yên tâm đây...

Hết chap 5.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv