Văn Nhân Lạc bắt chéo hai chân, lười biếng tựa người trên ghế, liếc nhìn hồ sơ. Một hồi lại ngáp một cái. Những thứ này đều là Tiêu Thành Diễn dạy mình, cảm thấy kì kì quái quái chỗ nào đấy.
Tiêu Thành Diễn thì đứng một bên quạt mát cho Văn Nhân Lạc.
Triệu Minh cúi đầu ánh mắt xéo qua nhìn xem bộ dạng Văn Nhân Lạc, âm thầm xem thường, chỉ có như vậy thôi ư, vậy mà hoàng thượng lại phái hắn đến điều tra các cấp quan viên, quả là cơ hội lớn giành cho thừa tướng. Nhếch miệng châm chọc, cười cười nhìn Văn Nhân Lạc xem hồ sơ trong tay, nhìn bộ dạng thì như đang lật lung tung, kì thật là cẩn thận kiểm tra xem nội dung bản án. Những bản án ghi rõ thời gian, sự tình cụ thể, kết quả tuyên án hợp lí chặt chẽ. Đoán rằng chính là tiền nhiệm tri phủ làm lấy. Những bản án rối tung, lúc thì có nội dung không có kết quả, mà lúc có kết quả thì cũng rối tung rối mù, thậm chí đọc còn có chút hài hước. Đoán chắc là do thời điểm Triệu Minh thăng quan làm, nói cách khác Triệu Minh chỉ mượn oai hùm nhiều năm, chứ không hề nghiêm túc xử lý được một vụ án nào.
"BA" Văn Nhân Lạc cầm hồ sơ đập lên bàn. Cau mày.
Triệu Minh lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì? Chính mình nghe nói Tiêu Thành Diễn một bụng mực nước hữu hạn. Không biết bao nhiêu chữ, nên mới yên tâm đem toàn bộ hồ sơ cho hắn xem. Thấy hắn như vậy không lẽ đã đoán ra được điều gì, nhưng vừa mới thấy hắn...
"Triệu đại nhân, ông xét thế này là không được rồi." Văn Nhân Lạc chỉ vào một bản án trong số đó "Lão nhị Trương gia nói bò của Lưu quả phụ trúng độc. Ngươi sao có thể xét bà ta bồi thường ngân lượng? Hẳn là nên cho bà ta đeo hàm thiếc đi cày ruộng chứ." Văn Nhân Lạc phẫn nộ nói. Tựa như thật sự có thể làm được như vậy.
Triệu Minh nghe xong, lúc này mới thả lỏng trong lòng. Chính mình đã nói, phò mã này có thể làm được gì. Mặt mày lập tức hớn hở. Con mắt cũng bắt đầu giãn ra, xem ra là mình nghĩ quá nhiều.
"Tiêu Khoan, ngươi nói bổn thiếu gia nói vậy có đúng không?" Văn Nhân Lạc lại nhìn Tiêu Thành Diễn bên cạnh nói.
Nhìn xem Văn Nhân Lạc vẻ mặt nghiêm chỉnh, Tiêu Thành Diễn sốt sắng nhịn không được "Phốc phốc" một tiếng, khóe miệng cũng không thể che hết ý cười. Nghĩ thầm Lạc Nhi nhà mình quả nhiên cũng có lúc thú vị. Nhưng thấy Triệu Minh nhìn mình, ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêm mặt nói "Thiếu gia nói rất có lý, thiếu gia ngài xem bò kia nhất định có thể sinh được rất nhiều bò con, vạn nhất trong đám bò con có bò cái, có thể sinh ra thêm nhiều bò con nữa. Hình như xét vậy có hơi nhẹ rồi, bạc không thể sinh được bạc con a." Tiêu Thành Diễn nghiêm trang nói bậy nói bạ xen vào.
Triệu Minh nhìn xem chủ tớ hai người. Chủ tử thế nào liền có hạ nhân thế ấy. Chỉ cần hầu hạ Tiêu Thành Diễn cho tốt, đến thời hạn, liền cút nhanh trở về kinh thành thế là xong. "Phò mã gia, hạ quan nhường khuyển tử ra đây với ngài." Mình mới không rảnh cùng hắn vòng vo ở đây. Mình còn có chuyện quan trọng phải làm.
Triệu Thụy đong đưa cây quạt đi vào "Cha, chuyện gì ạ?" Thấy Văn Nhân Lạc một bên, trợn tròn cả mắt.
"Là như vậy, Thụy Nhi, phò mã gia trong thời gian này tại Lạc Dương, con với tư cách chủ nhà, hãy chiêu đãi phò mã thật tốt." Triệu Minh vội vàng giải thích với nhi tử.
Một bên Tiêu Thành thấy hai cha con đang đọc diễn văn, không hề quan tâm đến chỗ mình, lén lén lút lút từ trong tay áo lấy ra một hồ sơ giả, một bên cầm một bên quan sát động tĩnh bọn họ, nhìn thấy Triệu Thụy con mắt đang nhìn chằm chằm lấy Lạc Nhi, xem bổn thiếu gia về sau trừng trị ngươi thế nào. Cầm hồ sơ giả đặt trên bàn. Lại dùng ống tay áo che hồ sơ thật, rồi cuốn vội lên. Nhét vào ống tay áo.
"Xong." Khá tốt không có bị phát hiện. Nếu bị phát hiện, Triệu Minh nhất định sẽ có phòng bị. Dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán. Sửa sang lại một chút áo choàng, đi đến sau lưng Văn Nhân Lạc.
"Khục" Tiêu Thành Diễn che miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Văn Nhân Lạc hiểu ý. Gật gật đầu. Rồi hướng lấy Triệu Minh cười cười "Không biết đại nhân, có biết thanh lâu nào nổi tiếng ở thành Lạc Dương không a?"
"Ôi phò mã gia, đương nhiên là có, bổn thiếu gia mang ngài đi." Triệu Thụy nghe xong, mặt mày hớn hở, trực tiếp nắm lấy cổ tay Văn Nhân Lạc liền muốn đi. Làn da phò mã thật tốt. So với nữ tử còn tốt hơn. Bỗng nhiên cảm thấy tay mình đau nhức. Triệu Thụy ngẩng đầu liền nhìn thấy hạ nhân của phò mã gia, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nhìn mình chằm chằm. Nếu như ánh mắt có thể giết người. Chính minh có lẽ đã chết trăm lần rồi. Cảm thấy khẽ vấp. Theo bản năng buông lỏng tay. Trở ngại phò mã gia ở đây nên không dám phát tác. Trong lòng ghi hận tên hạ nhân Tiêu Khoan này.
Đi tới thanh lâu, Triệu Thụy ngồi ở chính giữa, trước mặt bàn đầy thịt. Trong ngực ôm lấy một nữ tử. Nhìn xem Văn Nhân Lạc yên lặng ngồi đó, vội vàng nói "Phò mã gia, ngài sợ công chúa biết sao? Yên tâm yên tâm, Triệu mỗ tuyệt đối không nói với công chúa đâu. Hơn nữa công chúa không có ở đây ngài sợ gì chứ." Nói xong cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Buồn cười nhìn xem Văn Nhân Lạc. Không nghĩ tới đương kim ngũ phò mã lại sợ vợ. Thật là thú vị. Không phải nói đây là thiếu niên hư hỏng có tiếng ở kinh thành sao? Như thế nào lại nhát như vậy?
"Tiêu Khoan, qua rót rượu cho Triệu công tử." Văn Nhân Lạc nói với Tiêu Thành Diễn sau lưng.
"Vâng." Tiêu Thành Diễn ước lượng rượu trong hũ, cầm lấy đi tới. Cầm bầu rượu đổ vào chén Triệu Thụy. Vừa vẹn đầy.
"Triệu công tử, mời." Văn Nhân Lạc bưng chén rượu lên, ánh mắt xéo qua Triệu Thụy.
Triệu Thụy uống hết, không có chút men say.
"Triệu công tử tửu lượng thật tốt." Văn Nhân Lạc cười cười. Xem ra tửu lượng quả không tồi. "Tiêu Khoan, tiếp tục rót rượu cho Triệu công tử."
"Vâng" Tiếp một ly lại một ly nữa. Triệu Thụy mặt đã đỏ lên.
"Ỷ, phò mã, sao ngài lại có hai cái đầu?" Triệu Thụy hé mắt nhìn Văn Nhân Lạc nói, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.
"Mấy người các ngươi lui ra ngoài." Văn Nhân Lạc đối với mấy nữ tử trang điểm xinh đẹp nói. Thanh âm lạnh lùng.
Nữ tử nhao nhao lui ra.
"Các nàng, đừng... đi a. Ở lại với bổn thiếu gia." Thấy nữ tử đều đã đi hết. Triệu Thụy vội vàng la lên.
"Triệu công tử, uống rượu." Tiêu Thành Diễn tranh thủ thời gian rót cho hắn một chén.
Văn Nhân Lạc ngồi dậy, đi đến trước mặt Triệu Thụy "Triệu công tử, ngươi quen biết Vương tri phủ không?" Cau mày hỏi. Xét thấy Triệu Thụy là con một của Triệu tri phủ, những việc làm của Triệu tri phủ, hắn khẳng định biết rõ.
"Vương... Vương tri phủ?" Triệu Thụy cười cười. "Đương nhiên biết. Chính là tri phủ trước đây cha ta đã gi3t ch3t." Nói xong ợ một hơi.
Hai người nghe thấy vậy, nhất thời nhìn nhau. Ngầm hiểu lẫn nhau.
"Cha ngươi hãm hại hắn?"
"Đúng vậy, chỉ cần nắm được nhà của tiên sinh phòng thu chi..." Triệu Thụy lại ợ một hơi.
Hai người lập tức ngửi được, dạ dày cũng khó chịu. Bịt lỗ mũi.
"Nhà của tiên sinh phòng thu chi bị làm sao?" Tiêu Thành Diễn vội vàng hỏi "Ngươi nói mau." Lắc người Triệu Thụy.
"Diễn, đừng hỏi nữa. Say thành như vậy rồi, đoán chừng hắn cũng không đứng dậy nổi đâu. Chúng ta cũng thu được một vài điểm có lợi." Văn Nhân Lạc lôi kéo cánh tay Tiêu Thành Diễn, nhắc nhở nàng.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, một cước đạp lên người Triệu Thụy.
Triệu Thụy thuận thế nằm luôn trên đất. Như trước không tỉnh dậy.
Nhìn nhìn lại làm một cước nữa.
"Diễn, ngươi làm gì vậy?" Văn Nhân Lạc thấy vậy kinh hãi, vội vàng ngăn cản Tiêu Thành Diễn.
"Tên này, không có khi nào là không nhìn tới Lạc Nhi, đáng ghét... Xem ta giáo huấn hắn thế nào." Chỉ vào mặt Triệu Thủy, lại một cước đạp tới.
Văn Nhân Lạc trong lòng buồn cười. Mình cũng không chịu nỗi ánh mắt Triệu Thụy.
Chờ sự bất mãn trong lòng Tiêu Thành Diễn đã ph4t ti3t xong, mới sửa sang lại áo choàng. Theo Văn Nhân Lạc rời khỏi thanh lâu.
"Lạc Nhi, sao nàng lại ngốc như vậy." Tiêu Thành Diễn nhớ tới chuyện hồ sơ lúc ban sáng buồn cười "Ngươi thấy người nào mang hàm thiếc chưa?" Đang đi trên đường phố thấy vắng người liền ôm bụng cười.
"Ta đây là noi theo Tấn huệ đế. Gặp thiên tai, dân chúng ăn không nổi cháo. Đại thần lên lớp giảng bài, hắn nói ăn không nổi cháo thì đừng nên ăn thịt? Hơn nữa lúc Diễn ở trước mặt Triệu đại nhân không phải cũng sẽ nói như vậy sao?" Văn Nhân Lạc âm thầm liếc nàng một cái.
"Ta..." Tiêu Thành Diễn lập tức nghẹn lời. "Hừ, ta không thèm nghe nàng nói nữa." Ánh mắt xéo qua nhìn thấy đôi môi hồng hồng của Văn Nhân Lạc, trong đầu lại hiện ra tình cảnh đêm qua. Đôi má lập tức đỏ lên.
Văn Nhân Lạc lại không rõ ràng lắm. Mặt người này sao lại đỏ lên như vậy?
Tiêu Thành Diễn từ từ dời đi, dắt tay Văn Nhân Lạc đề nhẹ, mặt tránh một bên "Lạc Nhi... Chúng ta... về nhà đi."
Về nhà? Nội tâm Văn Nhân Lạc liền thấy ngọt ngào.
Ánh trăng rọi xuống thấy hai cái bóng kéo thật dài.
"Lạc Nhi, nàng giấu kĩ cái này." Trở về phòng, Tiêu Thành Diễn nhìn bốn phía, sau đó đóng cửa thật kĩ, liền móc ra hồ sơ đã trộm, giao cho Văn Nhân Lạc. Chỉ bằng cái này đã có thể tước bỏ cái mũ quan của Triệu tri phủ rồi.
Văn Nhân Lạc gật đầu tiếp nhận. Trong lòng biết rõ cái này là tầm quan trọng. Ôm trong ngực.
"Lạc Nhi, sổ sách nhất định có vấn đề. Cho nên ta phải đi thăm hỏi một chút tiên sinh phòng thu chi." Tiêu Thành Diễn cởi ra chiếc áo choàng. Lấy y phục đi đêm mặc vào.
"Vết thương Diễn vừa mới lành... Hay ta bảo Thập Tam đi theo Diễn." Văn Nhân Lạc cau mày. Biết rõ nàng có võ. Nhưng mình vẫn không yên lòng. Lo lắng hỏi.
"Không cần. Để Thập Tam ở đây bảo vệ Lạc Nhi đi. Nàng không cần lo lắng cho ta. Khắp nơi đều có ám vệ nằm vùng của phụ hoàng." Tiêu Thành Diễn cầm dao găm trên bàn bỏ vào giày. Động tác nhanh nhẹn.
Sau khi thu xếp xong nắm chặt lấy tay Văn Nhân Lạc "Lạc Nhi, đợi ta trở về." Nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Trong nội tâm không muốn bỏ qua điều này, bất quá mình sẽ nhanh trở về.
Văn Nhân Lạc thấy trong lòng ấm áp, nhẹ gật đầu.
Tiêu Thành Diễn xoay người đi ra cửa.
Mình có nghe qua, tiên sinh phòng thu chi ở Thành Nam. Xác định phương hướng. Ngẩng đầu nhìn bức tường cao trước mặt. Trở mình, bay lên máy nhà. Quan sát thấy xa xa hàng chữ Lưu phủ đập vào mắt. Tiêu Thành Diễn cau mày. Xem ra chính là đây. Nhẹ nhàng đi trên mái nhà.
Đến cửa phủ, xem ra Triệu tri phủ chiếu cố tiên sinh phòng thu chi quả không tệ, chỉ là người quản lý phòng thu chi mà có được phủ đệ thế này. Trước viện có một cây đại thụ, Tiêu Thành Diễn trèo lên cây, bố cục phủ đệ so với các phủ đệ khác không khác mấy. Thư phòng của chủ tử chắc cũng giống ở Văn phủ, liền nhảy vào bên trong, bốn phía không người, chỉ có đèn lồng thắp sáng được treo trước mỗi cửa phòng, nhìn thấy thư phòng có ánh đèn mập mờ. Tiêu Thành Diễn cong người, bước chân tận lực. Đi tới trước cửa. Dùng ngón tay nhẹ nhàng chọt lấy một lỗ trên giấy dán cửa.
Tiêu Thành Diễn nheo con mắt nhìn vào, liếc nhìn xung quanh bên trong. Nín thở, bên trong có tiếng hít thở đều đều. "Két", Tiêu Thành Diễn cong người, rón ra rón rén đi vào trong phòng. Quét mắt bốn phía. Đi tới bên giường, nhìn xem hai người đang ôm nhau ngủ như mình và Lạc Nhi hằng ngày. Ngây ngốc cười cười.
Tiêu Thành Diễn nghĩ đến liền đi lại tủ mở ra xem. Sổ sách ở đâu? Hai người trên giường sao lại thích ngủ ở thư phòng nhỉ? Lại nhẹ nhàng đi sang bên kia. Lục tung tìm cả buổi, sốt sắng không tìm được.
Tiêu Thành Diễn xoa xoa mồ hôi trên trán, được rồi, có thể không có trong thư phòng. Lại rón ra rón rén đi ra ngoài. Tới trước sân, đấm bóp đôi chân, ngồi xổm xuống chân đều đã tê rần.
Lại xoay người đi tới một gian phòng khác. "Két", Tiêu Thành Diễn ngồi xổm góc cửa, phòng này giống phòng ngủ, không thể để chỗ này được? Một lúc lâu sau, vẫn không thu hoạch được gì, nhìn nhìn trời, được rồi trở về phủ thôi. Gian phòng vẫn còn ánh nến mờ nhạt, cảm thấy ấm áp. Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trên bàn thắp một ngọn nến, Văn Nhân Lạc ngồi bên cạnh. Tay phải chống đầu, ngủ rồi. Nghe tiếng, chậm rãi mở mắt ra. Thân ảnh quen thuộc hiện lên, vội vàng đứng dậy "Diễn, ngươi đã về." Cười cười.
"Lạc Nhi." Tiêu Thành Diễn tiến lên ôm Văn Nhân Lạc vào trong lòng. Đáy lòng ấm áp.