Lạc Diễn Tiên

Chương 42



Về tới phủ, Văn Nhân Lạc sắp xếp Tiểu Thủy cùng Tiểu Niên ở cùng một chỗ, hạ nhân ở Đông viện cũng vì thế tăng thêm một người.

"Lạc Nhi, phụ thân cùng mẫu thân đang ở đại sảnh chờ chúng ta tới dùng bữa."

Văn Nhân Lạc nhẹ gật đầu.

Hai người mười ngón đan xen đi đến đại sảnh.

Văn Nhân Đồng nhìn thấy cảnh tượng đó có hơi nhíu mày. Nhưng xung quanh đang có người, nên cũng không nói gì, cũng không thể không cho "Nhi tử" cùng con dâu nắm tay nhau? Diễn Nhi tất biết chừng mực.

Tiêu Thành Diễn kéo ghế ra cho Văn Nhân Lạc trước, thấy nàng ngồi xuống xong rồi mình mới ngồi.

Tiêu Hầu Gia thấy vậy, trong lòng khoa trương nhi tử cũng đã biết hiểu chuyện, trông giống phong độ của mình năm đó, nhân tiện mọi người đã đến đông đủ, liền mở miệng nói: "Diễn Nhi nếu muốn thi khoa cử, ta đã cho người sắp xếp một chút, thư viện Tử Dương bên kia đang chiêu sinh, nhưng mà một mình Diễn Nhi đi ta cũng không yên tâm lắm, vì thế ta đã đăng kí cho cả hai con cùng đi, đến lúc đó có Lạc Nhi đi cùng cũng sẽ yên tâm hơn." Con dâu bên cạnh nhi tử vẫn tốt nhất.

Văn Nhân Đồng có điểm lo lắng, nếu rời nhà sợ rằng thân phận nữ nhi sẽ bị phát hiện, đến lúc đó biết phải làm sao?

"Mọi sự đều theo ý phụ thân sắp xếp." Tiêu Thành Diễn ngồi dậy chắp tay hành lễ. Rời nhà không hẳn là không tốt, huống gì còn có Lạc Nhi đi cùng, cớ sao lại không đi? Trong lòng cũng vui rạo rực.

Văn Nhân Lạc nghe được tên mình, cũng liền kinh hỉ, nếu có thể đi theo để được bên cạnh hắn mình cũng bằng lòng, hơn nữa thư viện Tử Dương là thư viện lớn nhất nhì trong kinh thành, mình cũng muốn đi xem sao, trước đây không thể đến cũng chỉ vì mình là nữ tử. Lần này muốn được nữ giả nam trang một lần xem sao, nghĩ vậy cũng liền liếc sang Tiêu Thành Diễn, khóe miệng cong lên.

Tiêu Hầu gia nghe xong nhẹ gật đầu, lại nói: "Lúc lên triều, hoàng thượng có nói mấy ngày sau hoàng gia sẽ tổ chức buổi đi săn bắn, Hành Nhi, Diễn Nhi, Lạc Nhi đều có trong danh sách." Lần này đi săn nhất định có sự hiện diện của hai vị hoàng tử, mình cũng chỉ đứng ở phía trung lập, tất cả đều theo ý hoàng thượng. Lại phát hiện gần đây con trai cả có hay qua lại với đại hoàng tử, đại hoàng tử tuy rằng tâm cơ bất thiện, nhưng sau lưng còn có thừa tướng bày mưu tính kế, bản tính con trai cũng táo bạo, khó cầm giữ chủ, chỉ sợ nó sẽ chịu thiệt. Con trai thứ hai lấy Vị Ương công chúa nhất định là đứng về phía nhị hoàng tử, duy chỉ có phía Đức phi người là không mạnh, trong triều cũng không biết có bao nhiêu nhân tâm. Mình thật sự không muốn nhìn thấy hai đứa con trai đối lập nhau, cốt nhục thương tàn. Trong lòng cũng thở một hơi dài.

Tiêu Thành Diễn đang muốn hỏi thêm về chuyện săn bắn, bỗng nhiên trong bát có nhiều hơn một miếng thịt, quay đầu nhìn Văn Nhân Lạc, thấy nàng đang cười cười. Trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.

Tiêu Thành Hành ngồi đối diện nhìn thấy hai người như vậy, bộ mặt đanh lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt. Không hiểu vì sao công chúa có thể vừa mắt loại người như vậy.

Tiêu Thành Hành trở lại thư phòng ở Tây viện, một bóng đen rất nhanh chạy vào, Tiêu Thành Hành càng thêm hoảng sợ.

"Đại công tử, chủ thượng có thứ muốn đưa cho ngài." Nói xong cung kính từ trong lòng ngực móc ra một phong thư, đưa cho Tiêu Thành Hành.

Tiêu Thành Hành tiếp nhận lấy, bóng đen cũng liền biến mất. Thủ hạ của đại hoàng tử quả nhiên nhiều nhân tài. Sau đó mở thư ra, nghiêm túc đọc từ đầu đến đuôi, đọc xong, trên mặt cũng lộ ra âm tàn. Lần này nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Sau đó đưa thư đến trước ngọn nến, đốt thành tro bụi.

Bên này Tiêu Thành Diễn cùng Văn Nhân Lạc dắt tay nhau trở về phòng.

"Hôm nay cha nói Diễn đi thư viện Tử Dương học, Diễn về sau đừng khiến người thất vọng, ta sẽ tùy thời giám sát Diễn." Văn Nhân Lạc nói xong nhón chân lên, đưa tay nhéo lỗ tai Tiêu Thành Diễn.

"Được ở cùng giai nhân, cớ sao không bằng lòng chứ?" Tiêu Thành Diễn nghịch ngợm nói.

"Ba hoa." Bỗng nhiên nhớ tới cái gì nói. "Diễn biết võ công?" Lúc mình bị bắt cóc, cũng kinh ngạc khi trông thấy hắn tới cứu mình.

Sao đến bây giờ còn nghĩ tới chuyện này? "Biết một chút."

"Diễn còn cái gì ta không biết nữa? Ta muốn biết rõ tất cả về Diễn."

"Đến một lúc nào đó thích hợp, ta sẽ nói toàn bộ cho nàng hay, đã nói là bây giờ chưa phải lúc mà."

"Diễn nhớ đó."

"Tất nhiên."

Văn Nhân Lạc ôm eo Tiêu Thành Diễn, ngạc nhiên khi phát hiện eo của hắn sao lại nhỏ thế này? Lần trước quá kích động không để ý, chẳng lẽ do thường xuyên tập võ nên mới như vậy? "Vậy Diễn tuyệt đối không được rời xa ta?"

"Ta sẽ không rời khỏi nàng, vậy phải xem nàng có rời xa ta hay không?" Đến lúc nàng biết được thân phận của ta liệu nàng có rời khỏi ta hay không? Có hận ta hay không? Dù có thế nào thì ta nhất định sẽ không bao giờ rời khỏi nàng. Ta phải làm sao bây giờ? Càng ngày càng lún sâu, nhưng ta nguyện ý.

"Đương nhiên sẽ không." Văn Nhân Lạc nghe được câu trả lời, cười cười trong lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv