Sau khi Tiêu Thành Diễn uy Văn Nhân Lạc uống thuốc xong, nàng lại đi tới đại sảnh, trong đó phụ thân, mẫu thân, nhị nương, đại ca, mọi người đều đã đến đông đủ.
Tiêu Thành Diễn nhìn thấy đại ca ăn mặc quan phục đỏ thẫm, cảm thấy vô cùng hồ nghi.
Tiêu Hầu gia tranh thủ thời gian nói: "Đại ca con, hôm nay được hoàng thượng phong làm hình bộ thị lang, tiền đồ sẽ rất sáng lạng đấy, ha ha ha." Con trai lớn hôm nay lại chủ động đến tìm mình nói muốn một chức quan, khó thấy con trai hăng hái như vậy, mình cũng cao hứng, bây giờ chỉ còn mỗi đứa con út, thành gia rồi nhưng vẫn chưa lập nghiệp.
Tiêu Thành Hành nghe phụ thân khoa trương mình như vậy, cũng mừng trong bụng, cười càng vui vẻ hơn, ở trước mặt Tiêu Thành Diễn càng thêm đắc chí. Đại hoàng tử thuyết phục mình trước tiên nên tìm một chức quan tốt, lục bộ ngoài hình bộ, binh bộ, lễ bộ ra không phải đều do nhạc phụ nắm giữ hết rồi sao, những cái khác đều là tâm phúc của người, bản thân người sẽ từ từ đẩy hình bộ thượng thư xuống, sau đó để mình làm. Ngẫm lại tiền đồ sau này, mình sẽ không giống với đất bùn kia, đi khoa cử, cho dù có đỗ trạng nguyên cũng chỉ làm tới lục phẩm, mình nịnh bợ liền mò lên tới ngũ phẩm.
Tiêu Thành Diễn nhìn bộ dạng của đại ca, cảm thấy một cái liếc mắt từ hắn như tuyên bố mình là dựa vào bản lĩnh mà có, hôm nay liền cầu quan, thật sự không biết xấu hổ. Tiêu Thành Diễn cũng lười để ý hắn, bỏ qua hắn đi tới bên người mẫu thân ngồi xuống.
"Diễn Nhi, công chúa thế nào rồi?" Tiêu Hầu gia vội vàng hỏi.
"Thưa phụ thân, hôm nay con đi học về, thấy công chúa đã tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Thành Diễn thấy phụ thân hỏi cũng thành thật trả lời.
"Ân, như vậy ta cũng yên tâm, hôm nay vào triều, hoàng thượng nói chuyện chúc mừng sinh thần cho công chúa, đã giao cho Trần thượng thư làm rồi, ta là lo lắng công chúa bệnh còn chưa khỏi, hoàng thượng khó tránh sẽ không khỏi tức giận." Nói xong sờ sờ bộ râu, nghe con trai út nói đi học đường, quả nhiên là đã biết hiểu chuyện.
Tiêu Thành Hành bên cạnh nghe phụ thân nói công chúa bị bệnh, khó trách mấy ngày nay không nhìn thấy nàng, nhị đệ mỗi ngày đều đi tư thục, đây không phải chỉ còn một mình công chúa trong phòng sao?
Hôm sau, khi Tiêu Thành Diễn đã đi tư thục, Tiêu Thành Hành liền cầm theo thứ gì đó không thể chờ đợi hơn nữa đi đến Đông phòng.
"Công chúa, đại thiếu gia cầu kiến." Tiểu Niên bỗng chạy tới.
Văn Nhân Lạc thầm nghĩ, đại tẩu vừa mới qua đây, bây giờ đại ca lại tới nữa? "Chỉ đi một mình thôi sao?"
"Vâng, chỉ có một mình đại thiếu gia thôi."
Văn Nhân Lạc nhíu mày. Mình thật sự không thích người đại ca này, nhưng mà sợ ảnh hưởng đến quan hệ, "Mời đại ca vào đại sảnh, bổn cung một hồi sẽ tới."
Chờ Tiểu Niên đi rồi, Văn Nhân Lạc mặc một bộ bạch y, đơn giản trang điểm, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng mà so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, sức lực cũng dần khôi phục. Trước khi đi còn tận lực mang theo một khăn che mặt mà Tiêu Thành Diễn đã đưa mình lần trước. Chính mình thật sự không thích ánh mắt Tiêu Thành Hành nhìn mình.
"Đại ca đã đợi lâu rồi." Văn Nhân Lạc trông thấy một thân quan phục đỏ thẫm trên người Tiêu Thành Hành, liền biết rõ hắn đã vào triều làm quan.
"Công chúa, vi thần hữu lễ." Tiêu Thành Hành hai tay ôm quyền thi lễ một cái.
Văn Nhân Lạc nói xong cũng đồng thời nói với Tiểu Niên: "Tiểu Niên, dâng trà." Rồi ngồi vào chủ vị.
"Không biết đại ca hôm nay đến đây có chuyện gì?" Không việc gì thì cũng không lên điện tam bảo, mình cũng không muốn qua lại với người đại ca này.
"Vi thần nghe nói công chúa bị bệnh, hạ triều xong liền đặc biệt đến thăm ngài." Tiêu Thành Hành biểu hiện cung kính, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc thấy hắn còn lớn mật hơn cả lần trước, cũng không biết cấm kị, con mắt lạnh lẽo: "Bổn cung không sao, đại ca có thể đi rồi." Giọng nói không mang theo một chút cảm tình.
Tiêu Thành Hành thấy Văn Nhân Lạc trực tiếp đuổi người làm sao cam tâm? Hôm nay phụ thân, đại nương đều ra ngoài, Tiêu Thành Diễn kia cũng không có ở đây. Sao có thể buông tha cơ hội tốt lần này? Liền nở nụ cười gian: "Công chúa, ngài chẳng lẽ không cô đơn lạnh lẽo sao? Tại hạ nguyện ý làm thay a."
"Tiêu Thành Hành, ngươi càn rỡ!" Văn Nhân Lạc thấy hắn nói ra những lời vô sỉ như vậy, tức giận dùng sức vỗ lên bàn một cái.
Tiêu Thành Hành cũng thầm nghĩ Văn Nhân Lạc sẽ phản ứng thế này, chẳng lẽ công chúa vừa ý bao cỏ kia?
"Đại ca, chuyện hôm nay, bổn cung có thể không so đo với ngươi, nhưng nếu lần sau đại ca còn tiếp tục ăn nói l0 mãng như vậy nữa, đừng trách bổn cung vô tình." Văn Nhân Lạc sửa sang lại chút tâm tình của mình, có một số việc vẫn không nên làm vỡ lở ra, dù sao cũng sẽ phá hư thanh danh nữ tử, còn phải sinh hoạt dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cuối đầu lại thấy.
Tiêu Thành Hành quả thực bị Văn Nhân Lạc làm sợ hãi, sao những cô gái kia thậm chí không muốn gả cho mình? Thiên kim tướng phủ không nguyện ý, mà công chúa thâm cung cũng không muốn? Nhìn Văn Nhân Lạc đã cho mình một bậc thang đi xuống, mình tốt nhất nên đi cho đúng, nếu thật gây ra chuyện gì, hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho mình, tiền đồ của mình....
"Vậy vi thần xin cáo lui." Nói xong hành lễ, xoay người rời đi.
Thấy Tiêu Thành Hành đã rời đi, Văn Nhân Lạc đang căng thẳng lưng cũng chịu nới lỏng. Nếu Tiêu Thành Hành không thèm để ý đến tiền đồ của mình, lỡ xảy ra chuyện gì, mình thật không dám tưởng tượng đến. Người ngoài đều cho rằng Tiêu Thành Hành là chính nhân quân tử, mỗi người ai cũng đều khoa trương. Tiêu Thành Diễn thì là thiếu niên hư hỏng nổi tiếng kinh thành, bị người đời ghét bỏ. Hiện tại mới phát hiện Tiêu Thành Hành mới là đồ vô sỉ, mà Tiêu Thành Diễn mặc dù thân là con nhà giàu ăn chơi, nhưng thực ra rất bình thường, Tiêu Thành Diễn cũng có rất nhiều ưu điểm, thế nhân không thể thấy được, mà mình lại nhìn thấy được.