"Công tử, công tử." Đôi mắt sắc bén của Trương Hoài nhìn ra Văn Nhân Lạc là nữ giả nam trang. Đi cùng với Ngũ công chúa là hai công tử, trong đó hẳn là có con gái của đại sư Mặc Trần. Vì để không đánh rắn động cỏ. Trương Hoài quyết định sẽ không khiến thân phận của Văn Nhân Lạc bị lộ ra. Hắn đảo mắt, liền đi về phía Văn Nhân Lạc, nhỏ giọng gọi nàng.
Văn Nhân Lạc cau mày nhìn nam tử bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt. Dung mạo quen thuộc. Giống như đã gặp ở nơi nào. Trong đầu cẩn thận nhớ lại.
"Vương phi, tiểu nhân là Trương Hoài." Thấy Văn Nhân Lạc ngỡ ngàng nhìn mình. Hắn dùng âm lượng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe thấy mà nhắc nàng.
Văn Nhân Lạc bừng tỉnh, khó trách trông quen như vậy. Trương Hoài cũng ở trong kinh thành, vậy nàng đâu? Không thể chờ đợi được mà gấp gáp muốn biết. Trong lòng trào lên hy vọng. Nàng liền vội hỏi "Nàng đâu?"
Trương Hoài nhìn sang hai người bên cạnh Văn Nhân Lạc. Lại nhỏ giọng nói. "Vương phi cứ yên tâm. Vương gia bị thương. Hiện nay đang được trị liệu trong cung. Không đáng ngại."
Văn Nhân Lạc nghe vậy liền kích động nói "Mau, nhanh dẫn ta đi gặp nàng." Nước mắt nàng không ngừng trào ra. Không thể dằn xuống nỗi nhớ nhung trong lòng. Thật muốn ngay lập tức nhìn thấy nàng.
"Vương phi mau theo tiểu nhân." Trương Hoài vừa thấy cá đã mắc câu. Khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Trong mắt đều là tính kế.
"Được." Văn Nhân Lạc không chút suy nghĩ, đầu tự động ra chỉ thị là đi theo hắn liền có thể nhìn thấy nàng.
"Chờ chút." Mặc Vũ đi tới. Gã sai vặt này khiến nàng có ấn tượng đầu tiên chính là một loại người khéo đưa đẩy. Chỉ là nói mấy câu liền có thể khiến Văn cô nương đi theo. Mình và ca ca đã hứa với công tử kia, phải chăm sóc tốt cho Văn cô nương. Nghĩ tới đây nàng liền nhíu mày ngăn cản.
"Mặc công tử. Đây là gia đinh trong phủ của ta." Văn Nhân Lạc nhìn ra nghi hoặc của Mặc Vũ, nàng vội vàng giải thích. Miễn cho xảy ra hiểu lầm. Hiện tại Mặc Vũ đang mặc nam trang, để cho tiện nàng cũng gọi nàng ấy là công tử.
"Văn cô nương, ta không biết có phải người thân hay không, nhưng đang yên đang lành sao lại nhảy ra một cái gia đinh. Tại hạ hứa với Tô công tử phải chăm sóc tốt cho cô nương. Cô nương vẫn là không nên đi linh tinh." Ngẩng đầu ánh mắt không tốt mà nhìn Trương Hoài. Mục đích tiếp cận của người này tuyệt đối không đơn giản.
"Ngươi là ai?" Chỉ chút nữa là thành công. Lại chạy đến một hòn đá buộc chân. Đây không phải là có ý muốn chọc mình nổi giận sao? Trương Hoài lập tức khó chịu. Nhưng bây giờ mình đang làm việc cho Vương gia.
"Ta là bằng hữu của Văn cô nương, Văn cô nương, ngươi phải cẩn thận, không thể để người này lừa." Nàng lạnh lùng nhìn Trương Hoài. Không phải do mình lo lắng. Mà trực giác của mình chắc chắn không sai. Sao có thể khiến Văn Lạc cô nương rơi vào nguy hiểm.
Văn Nhân Lạc đột nhiên nhớ tới, trước kia mình cũng từng nhắc Diễn là phải đề phòng Trương Hoài. Sắc mặt nàng chợt thay đổi, lùi về sau một bước.
Trương Hoài thấy Văn Nhân Lạc đề phòng nhìn mình, cũng không nóng nảy. Chỉ lạnh giọng cười. "Nếu như Ngũ công chúa rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy cũng đừng trách tiểu nhân không khách khí." Dù sao Vương gia cũng giao cho mình trăm thị vệ để ngừa vạn nhất. "Người đâu, bắt lại. Không được để nàng chạy thoát."
Lệnh vừa đưa ra, thị vệ liền chạy tới vây ba người lại.
Mặc Vũ nhíu mày, thì ra là thế. Vậy càng không thể để cho bọn họ bắt Văn cô nương đi.
Văn Nhân Lạc cũng hiểu rõ mọi chuyện, mặt không đổi sắc nói. "Trương Hoài, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, nàng đã tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại hại nàng." Hôm nay ta cũng chỉ có thể ở đây, mặc người chém giết sao? Nơi này căn bản không có nàng. Diễn, ngươi đến cùng là ở đâu?
"Ha ha, Ngũ công chúa, ta chính là người hèn hạ như thế, mà Tiêu Thành Diễn cũng đã chết trong tay tên tiểu nhân ta đây." Trương Hoài cười to, hắn hô "Bắt lại."
Thị vệ nhào lên đè lại ba người.
"Trương Hoài, thả hai người bọn họ ra, hai người bọn họ cùng ta không quen không biết. Cần gì phải khó xử những không có liên quan. Ta đi cùng với các ngươi là được chứ gì." Đây chính là âm mưu, muốn lừa mình sa lưới. Số mình đã định trốn không thoát. Khi liên lụy đến Tô Nam Khải khiến lòng mình đã nặng trĩu. Hôm nay lại liên lụy tới hai huynh muội Mặc Vũ.
Lạc Dương
"Tri phủ Lạc Dương Hà Nghĩa cung nghênh Sở vương." Hà Nghĩa nghe Sở vương khởi binh thảo phạt tân đế. Hắn cùng dân chúng toàn thành mở cửa nghênh đón. Tân đế hiện tại thật đúng là không phải quân chủ tốt. Vài ngày trước, trong thành Lạc Dương có một nhóm nạn dân lớn tới. Chính là do phía bên Miền Nam gặp thiên tai. Báo cáo lên triều đình, vậy mà Hoàng thượng lại ngồi im không chút để ý. Cũng không phái người tới giúp nạn thiên tai. Ngày trước khi Sở vương tiền nhiệm nhậm chức, mọi người trong thành đều có ấn tượng vô cùng tốt đối với ngài, nếu giờ đã có cơ hội, không bằng liền theo Sở vương. Nghe nói mấy huyện trước cũng đều mở cửa nghênh đón. Không người nào sợ hãi bị giết mà chạy tới Lạc Dương. Như vậy liền có thể thấy địa vị của Vương gia trong lòng mọi người.
"Hà đại nhân không cần đa lễ. Nếu Hà đại nhân cũng tín nhiệm bổn vương như vậy, bổn vương nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng." Cả người Tiêu Thành Diễn mặc giáp bạc, cưỡi trên lưng ngựa. Đứng sừng sững nhìn cửa thành Lạc Dương. Văn Nhân Trạch, Tiêu Thành Hành, hai người các ngươi, chờ ta. Trong tay nắm chặt trường thương, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
"Vương gia, Văn Nhân Trạch kéo tất cả binh lực của Đại Tấn tập trung tại Kinh thành." Lâm Đức Quyền nhận được mật tín, đi lên phía trước ôm quyền nói với Tiêu Thành Diễn. Tuy rằng Tam hoàng tử bày ra biểu hiện quy phục Hoàng đế, nhưng thực chất đã cùng lão đại đứng ở một chiến tuyến.
"Hừ, quả nhiên." Tiêu Thành Diễn nhẹ giọng cười "Vậy thì cũng thật là tiện cho ta. Không cần đánh người nào liền trực tiếp đánh tới Kinh thành. Bọn hắn có bao nhiêu binh lực?" Khó trách Ngụy Lật liều chết muốn cứu mình. Không biết Lạc nhi có khỏe không. Nhưng hãy chờ ta, sẽ rất nhanh thôi.
"Bẩm Vương gia, binh lực của Đại Tấn đánh với Ngụy quốc nên rơi vào tổn thất nặng nề, binh trong Kinh thành cũng không đến bốn vạn." Lâm Đức Quyền bẩm báo chi tiết. Biết được lão đại không chết, hắn sướng đến phát rồ rồi. Nghe lão đại muốn phản, không nói hai lời trực tiếp giữ vững lập trường.
"Vậy tiếp tục đi thôi. Lập tức đoạt Kinh thành." Ngụy quốc cho mình bảy vạn, còn có năm vạn viện quân. Xem ra viện quân không cần dùng đến rồi. Nàng thật muốn nhìn Văn Nhân Trạch sẽ giãy giụa như thế nào. Bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì. Nàng liền vội vàng hỏi "Có chút tin tức nào của Tấn vương không?"
"Vương gia, nơi Tấn vương bị Hoàng đế nhốt, hạ nhân đã phái người đi thăm dò. Nói đến vị trí chính xác, còn không xác định, nhưng rất nhanh sẽ có kết quả." Lâm Đức Quyền biết băn khoăn trong lòng lão đại nên từ lâu đã phái người đi nghe ngóng tin tức của Văn Nhân Trạm.
Tiêu Thành Diễn trầm trọng gật đầu. "Tiếp tục đi thôi."
Hoàng cung
"Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi." Một thị vệ cuống quít chạy vào.
Quần thần trong triều quay mặt nhìn nhau. Trong lòng cũng đã đoán ra là chuyện gì.
Trên người Văn Nhân Trạch mặc long bào, tim như vọt ra khỏi lồng nguc. Toàn bộ triều đình lặng ngắt như tờ.
Thị vệ nuốt nước miếng một cái. Vội vàng quỳ xuống "Hoàng thượng. Tiêu Thành Diễn đã đánh tới ngoài kinh thành rồi. Đang khiêu chiến."
"Cái gì? Nhanh như vậy sao?"
"Như thế nào cũng không thông báo một tiếng!"
"..."
Quần thần nghe vậy liền hoảng loạn. Nếu là như vậy, cũng có nghĩa là Hoàng thượng sắp xuống đài. Có thần tử đã cầm áo choàng cuống quít chạy ra đại điện.
Văn Nhân Trạch ngồi phịch trên ghế rồng. Xong rồi xong rồi. Chuyện này xong rồi. "Tiêu huynh, ngươi nói, nên làm sao cho phải?" Hắn đảo mắt nhìn Tiêu Thành Hành. Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, đờ đẫn hỏi.
"Hoàng thượng đừng vội, còn không phải có Văn Nhân Lạc sao?" Tiêu Thành Hành gắt gao nắm chặt nắm tay. Có kiên định đến cuối cùng hay không. Còn phải nhìn địa vị của Văn Nhân Lạc trong lòng ngươi như thế nào.
Tiêu Thành Diễn cưỡi ngựa đứng đầu đội quân. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành Hành trên cổng thành. Trong mắt chứa đầy cừu hận. Nắm chặt trường thương trong tay.
"Thật không nghĩ tới, ngươi quả nhiên không chết." Tự mình trách cứ bản thân không thể tự tay lấy mạng hắn. Tiêu Thành Hành cũng nhìn nàng.
"Ha ha, đại ca. Ta không gặp lại ngươi làm sao mà được." Nàng cười lạnh nhìn Tiêu Thành Hành trên cổng thành. Công phá Kinh thành là chuyện sớm muộn. Mất, chẳng qua chỉ là thời gian. Thế nhưng, ta cũng không có hứng thú cùng với ngươi kéo dài thời gian. Lạc nhi còn đang chờ ta, nàng hô. "Công phá thành."
Mệnh lệnh được ban ra, quân đội phía sau vốn đã rục rịch tinh thần liền gánh thang trực tiếp xông tới phía trước. Đi lâu như vậy, lại không đánh giặc, này khiến bọn hắn sao mà không kích động? Chiến trường thật sự đã đến rồi.
"Chờ đã, Tiêu Thành Diễn, ngươi nhìn người bên cạnh ta là ai? Sao quyết định nhanh như vậy." Tiêu Thành Hành cầm lấy dao găm đặt tại trên cổ Văn Nhân Lạc, cần cổ trắng nõn của nàng đã hiện lên một vệt đỏ ửng.
Tiêu Thành Diễn đột nhiên nhìn thấy Văn Nhân Lạc bên cạnh Tiêu Thành Hành. Nước mắt nàng vẫn luôn chảy dài mà nhìn mình, nàng lắc đầu, bởi vì trong miệng bị nhét khăn, im lặng nhìn lại khiến nàng lập tức có thể hiểu được ý nàng. Nhớ nhung lập tức tràn ngập trong đầu. "Lạc nhi. Lạc nhi." Nàng ngẩng đầu lớn tiếng vọng lên phía trên tường thành, gọi to.
"Tiêu Thành Diễn. Bây giờ ngươi muốn làm sao? Nếu không ngoan ngoãn lui binh. Ta liền... Khiến cho Ngũ công chúa chết ở trước mặt ngươi." Hắn nhìn về phía Tiêu Thành Diễn cười to. Vẫn là phương pháp này có tác dụng.
Tiêu Thành Diễn căm hận trừng mắt nhìn Tiêu Thành Hành trên tường thành. Nếu lui binh, ta liền có lỗi với những người đã giúp đỡ mình. Nếu không lui binh, vậy Lạc nhi... Nàng vội vàng xua đi ý nghĩ này, nàng không dám nghĩ tiếp. Vậy mà lại lâm vào cảnh không đường có thể đi. Nàng nhìn chằm chằm trường thương trong tay, nắm chặt.
"Tiêu Thành Hành, ngươi như vậy còn gì là nam nhân? Lấy một nữ nhân làm bia đỡ?" Lâm Đức Quyền thấy vậy liền nổi giận mắng. Hắn biết rõ tẩu tử ở trong lòng lão đại có địa vị vô cùng nặng. Quá khó xử cho lão đại, mình chẳng qua cũng chỉ là thật sự giận dữ mà thôi.
"Ha ha ha ha, đúng vậy. Vậy thì đã sao, ta đây lấy để đổi lại là Tiêu Thành Diễn?" Nếu đã không còn chủ tướng, các ngươi liền bị phân tán. Văn Nhân Lạc chỉ có thể uy hiếp được Tiêu Thành Diễn. Mà Tiêu Thành Diễn lại có thể uy hiếp được toàn bộ quân đội. Đây đúng là một lợi thế tốt.
"Người nằm mơ, người si nói mộng?" Lâm Đức Quyền nghe vậy, phản ứng đầu tiên là phản bác. Nói đùa, quân đội sao có thể không có lão đại?
"Ta sẽ theo ý ngươi. Chỉ cần ngươi thả Lạc nhi." Tiêu Thành Diễn đưa ra quyết định trọng đại.
"Lão đại ngươi nghĩ lại đi." Lâm Đức Quyền giật mình nhìn Tiêu Thành Diễn.
"Mong Vương gia nghĩ lại." Tướng sĩ nghe xong vội đồng loạt quỳ xuống.
"Tiêu Thành Diễn, ngươi quả nhiên thẳng thắn. Chờ chút nữa chính ngươi tự mình bước lên. Lệnh cho bọn họ lui ra phía sau. Chờ khi trói ngươi rồi, ta đương nhiên sẽ thả Ngũ công chúa." Không thể ngờ được Văn Nhân Lạc vô cùng có tác dụng.
"Lâm huynh, đợi chút nữa trong lúc đổi người... Phiền ngươi đầu tiên là phải bảo vệ Lạc nhi thật tốt. Ta sẽ tự mình thoát thân." Đi qua bên cạnh Lâm Đức Quyền, nàng nhỏ giọng phân phó. Lạc nhi không biết võ, nhưng đổi lại là mình, thứ nhất là cứu được Lạc nhi, thứ hai ta biết võ cũng sẽ dễ dàng thoát thân.
Lâm Đức Quyền giờ mới hiểu ra. Nhẹ gật đầu, tập trung lực chú ý. Ngũ công chúa đúng là nhất định phải cứu. Đây thực sự cũng là đi một nước cờ hiểm.
Chỉ chốc lát sau đã tới cửa thành. Trương Hoài tay cầm dao găm ghì chặt lấy Văn Nhân Lạc, sau lưng đi theo hơn mười binh sĩ. Tiêu Thành Diễn thả trường thương trong tay ra. Trước mặt có một người đi đến. Nàng nhìn Văn Nhân Lạc đằng xa, trao cho nàng một ánh mắt an tâm cười cười. Có ý bảo nàng đừng lo lắng.
Tất cả mọi người tập trung lực chú ý. Không dám thở mạnh.
Đi tới gần Văn Nhân Lạc, trong đầu nàng quay cuồng suy nghĩ chỉ muốn ôm nàng vào lòng. Hai năm dài đằng đẵng không thấy. Sao có thể không nhớ mong?
"Trói hắn lại." Trương Hoài nhìn binh sĩ sau lưng phân phó. Nắm chặt dao găm trong tay.
Tiêu Thành Diễn để binh sĩ tới tùy ý trói chặt mình. Ánh mắt nhìn chằm chằm Văn Nhân Lạc. Đôi má so với ngày xưa càng thêm tái nhợt. Nàng nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra lo lắng. Chờ tướng sĩ trói mình xong nàng mới nhỏ giọng "Chờ ta trở lại." Sau đó xoay người đi theo tướng sĩ đi mất.
Tới khi đến gần, một tay Trương Hoài đẩy Văn Nhân Lạc qua. Hắn chẳng có ý thương hương tiếc ngọc gì. Lâm Đức Quyền thấy vậy, xoay người chạy đến chỗ Văn Nhân Lạc, nhanh nhẹn đỡ lấy nàng "Tẩu tử cẩn thận."
Văn Nhân Lạc lấy khăn trong miệng ra, ho khan một cái "Lâm Đức Quyền, nàng phải làm sao bây giờ? Sao ngươi không ngăn nàng lại?" Trong lòng nàng nóng như lửa đốt nhìn bóng lưng đi xa. Khi thấy nàng vẫn khỏe mạnh ở nơi đó. Trong lòng có bao nhiêu vui mừng. Chỉ là vừa mới gặp mặt, lại muốn tách rời?
Tiêu Thành Diễn nhẹ quay đầu, ánh mắt nhìn lướt qua, thấy Văn Nhân Lạc đã thoát khỏi nguy hiểm. Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất. Đi sau mình có tổng cộng mười người. Nhìn trang phục. Hẳn là binh lính bình thường. Còn có thêm tên tiểu nhân Trương Hoài mà mình đã bỏ không ít công sức kia. Tiêu Thành Hành thật sự là quá tin tưởng tiểu nhân này.
Nhìn cổng thành trước mắt càng ngày càng gần, vào thành liền rất khó thoát thân. Nàng đánh giá xung quanh một phen. Tiêu Thành Diễn bỗng nhiên có hành động, vòng qua tên đang cầm đao đặt ở cổ. Xoay người một cước đá về phía Trương Hoài, Trương Hoài không chú ý bị nàng bất ngờ gạt ngã trên đất. Thừa dịp bọn hắn còn chưa phản ứng, nàng nhanh chóng cùng bọn họ kéo dãn khoảng cách.
Một quyền của Tiêu Thành Hành nện ở trên tường thành. Mình cứ nghi ngờ hắn sao có thể thành thật như vậy. Thật là đáng chết. "Muốn chạy, không có cửa đâu", hắn kích động cầm lấy nhuyễn kiếm lập tức xuống thành.
Tiêu Thành Diễn thấy Tiêu Thành Hành chạy tới. Nàng bất đắc dĩ mím môi nhìn hai tay mình bị trói chặt.
Một kiếm của Tiêu Thành Hành thẳng chính diện mà đến.
Tiêu Thành Diễn khéo léo tránh đi thế công của hắn.
Đã qua mấy chiêu. Tiêu Thành Hành vẫn chưa thể chém trúng Tiêu Thành Diễn. Hắn có chút khí cấp bại phôi. Binh sĩ phía sau cũng chạy tới. "Giết hắn cho ta." Hắn ra lệnh cho binh sĩ đang chạy đến. Coi như hôm nay phải chết, ta cũng muốn kéo ngươi chết cùng. Ngươi mong cũng đừng mong cùng đoàn tụ với Văn Nhân Lạc.
Binh sĩ vây quanh Tiêu Thành Diễn đều cầm trường thương mau đâm tới.
Đột nhiên đám người trước mắt hộc máu, ngã xuống. Lúc này mới thấy cả người Lâm Đức Quyền đều là máu lộ ra. Khóe miệng nàng khẽ cong lên. May là Lâm Đức Quyền vừa kịp lúc chạy đến. Nếu không mình đúng thật là xuống Hoàng Tuyền rồi.
"Lão đại, chạy mau, nơi này có ta." Một đao cắt xuống, chặt đứt dây thừng trên tay Tiêu Thành Diễn, dây thừng cắt thành hai nửa rơi trên mặt đất. Mà quần áo cũng không chút tổn hại nào.
Tiêu Thành Diễn không chút nghĩ ngợi, nhặt trường thương trên mặt đất lên. Cùng gia nhập trận chiến.
Mấy kiếm quét qua là đám binh sĩ đồng loạt ngã xuống đất. Chỉ còn mỗi Tiêu Thành Hành.
Tiêu Thành Hành cũng không ngờ tới Lâm Đức Quyền sẽ đến. Một đánh hai đã là cố hết sức. Hơn nữa vũ lực hai người đều hơn mình, rất nhanh liền thua trận.
"Xông lên." Binh sĩ Ngụy quốc thấy Tiêu Thành Diễn thoát hiểm, đồng loạt xông tới.
Mà Tấn quốc thấy chủ tướng đều bị giam giữ. Hơn nữa cuộc chiến này nhìn là biết đánh không thắng. Còn không bằng cho mình một đường lui. Lập tức mở cửa nghênh đón.
...
"Vương gia, đã bắt được Văn Nhân Trạch, Tiêu Thành Hành, hiện chờ xử trí." Trong Hoàng cung, trên đại điện, Tiêu Thành Diễn hai tay chắp sau lưng. Nghe báo cáo.
"Trước, đem Trương Hoài loạn côn đánh chết." Nếu không phải do ngươi. Ta cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh này. Đều do ta quá tin ngươi. Hôm nay ngươi cũng nên trả nợ rồi.
"Vâng, Vương gia."
"Đầu của Văn Nhân Trạch, Tiêu Thành Hành đều treo ở trên cổng thành." Như thế mới có khả năng hóa giải mối hận thù trong lòng ta.
"Tuân mệnh."
"Lão đại. Tìm ra Tấn vương rồi." Lâm Đức Quyền đi theo phía sau một chàng trai trẻ tuổi. Trên khắp áo choàng đều là vết máu. Sợi tóc rối loạn. Khóe miệng mọc chòm râu.
"Nhị hoàng huynh, không sao chứ?" Tiêu Thành Diễn nghe xong vội vàng nghênh đón. Khá tốt cũng không có việc gì. Bằng không Lạc nhi lại đau lòng.
"Đa tạ muội phu." Hai tay Văn Nhân Trạm ôm quyền cảm kích mà nói với Tiêu Thành Diễn. Không nghĩ tới đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, vốn cho rằng mình dù không chết, cũng là bị nhốt cả đời, dù thế nào cũng không thể ra khỏi cái lồng này. Vậy mà hôm nay lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Chờ mấy nguyên lão Tấn quốc đã đến đông đủ. Tiêu Thành Diễn bỗng quỳ gối xuống trước mặt Văn Nhân Trạch." Nước không thể một ngày không có vua, mời Tấn vương lập tức đăng cơ."
Hành động bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều sững sờ, Văn Nhân Trạm cũng ngây người. Vốn tưởng Tiêu Thành Diễn gọi các nguyên lão tới muốn tự lập, không ngờ lại muốn Văn Nhân Trạm đăng cơ. Thế lực của họ Văn Nhân đã rất yếu rồi. Nếu Tiêu Thành Diễn đăng cơ, người dưới trướng cũng sẽ không có loạn thần tặc tử, dù sao thiên hạ này đều là cả nhà của ngươi đánh mà có, nhường cơ hội đăng cơ này cho Văn Nhân Trạm, mọi người đều sẽ không hiểu được. Nhưng điều đầu tiên phải nói đến, Văn Nhân Trạm là con trai của Hoàng đế đương thời, đăng cơ cũng là chuyện đương nhiên. Một lời này đã mang theo cương quyết. Chẳng qua là không hiểu hành động của Tiêu Thành Diễn thôi.
Ra hoàng cung, cả người Tiêu Thành Diễn liền thoải mái. Lạc nhi còn ở trong Vương phủ chờ mình. Hoàng thượng hậu cung ba nghìn mỹ nữ. Mà mình cũng chỉ cần mình Văn Nhân Lạc. Hơn nữa mình là nữ, sao có thể làm hoàng đế?
"Vương gia, ngài về rồi sao? Vương phi đang ở trong phòng chờ ngài." Tiêu Khoan vui tươi hớn hở nghênh đón Tiêu Thành Diễn.
Vừa mở cửa liền thấy Văn Nhân Lạc đứng ở cửa.
"Lạc nhi." Người mà mình cả ngày lẫn đêm nhớ nhung đang ở trước mắt. Nàng cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt chảy ra. Tiến lên ôm lấy Văn Nhân Lạc vào lòng.
"Ngươi có thể tính là trở về rồi." Hai tay Văn Nhân Lạc đặt trên vai nàng, cũng nhắm đôi mắt lại, nước mắt lăn dài chảy xuống.