Chu Đinh đi được một lúc, không biết thế nào lại đi đến trước cổng nhà Mạc Chính Thuần. Aiz, cái này gọi là quen chân quen lối sao?
Cậu chưa kịp nghĩ tiếp theo nên vào chào hỏi một câu hay rời đi luôn thì Mạc Chính Thuần đã xuất hiện. Vừa nhìn thấy cậu, gã liền vội vội vàng vàng chạy ra mở cổng, suýt chút nữa vấp ngã.
- Chính Thuần, lâu rồi không gặp.
Cậu đơn giản mỉm cười, nói một câu, lại khiến tâm tình Mạc Chính Thuần kích động đến cực điểm. Vì sao à? Dạo này gã vẫn luôn bị ép ở trong nhà, không được ra ngoài, càng không được đi gặp cậu. Chính Phong nói gã mà gặp cậu sẽ khiến cậu không vui, sau này có khi sẽ không thèm để ý gã nữa. Cho nên, gã chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Trải qua sự việc vừa rồi, gã rất sợ, sợ cậu sẽ tránh xa gã. Gã làm sao để mất cậu được chứ.
Thực ra nguyên nhân Chính Phong bức ép gã như thế là vì sợ gã phát hiện cậu bị Tiêu Thần đưa đi thôi. Cũng may anh kịp dặn dò đám bác sĩ y tá ở bệnh viện phải nói dối nếu gã hỏi đến cậu. Nếu không, chuyện lộ ra, Mạc Chính Thuần sẽ làm ra chuyện gì không ai có thể lường trước được...
- Dương Dương, anh nhớ em quá! - Mạc Chính Thuần mở tung cánh cổng, để cậu đi vào nhà.
Ngồi trước mặt cậu, tay chân gã luống cuống không biết làm sao. Muốn ôm chầm lấy cậu xong lại lo cậu sẽ chán ghét mà đẩy gã ra.
Chu Đinh hơi sững người, Dương Dương? À ừ quên mất, Chính Thuần đặt cho cậu cái tên đó mà. Nhắc lại chuyện này, làm cậu nhớ đến vụ tai nạn hơn một năm trước. Nếu như không có nó, cậu sẽ không mất trí nhớ, sẽ không lần nữa sa vào tình yêu với Tiêu Thần, sẽ không nhận ra với mình hắn có bao nhiêu quan trọng, cũng sẽ không mạnh mẽ dứt bỏ mọi vướng bận để rời đi như bây giờ. Kể ra thì, Mạc Chính Thuần đối với cậu có ơn nhiều hơn là nợ. Gã đã chăm sóc yêu thương cậu suốt thời gian qua, cho dù cậu không đáp lại tình cảm của gã nhưng cảm động không phải là không có.
- Dương Dương, em... vết thương của em sao rồi? Em... có... giận anh không?
- Không sao. - Cậu cười thoải mái. Giận gì chứ, nếu gã không khiến cậu ngã cầu thang thì làm sao cậu lấy lại được trí nhớ - Chính Thuần, em hôm nay muốn đến tạm biệt anh, em sắp đi xa rồi.
Mạc Chính Thuần nghe cậu không giận, trong lòng rất vui sướng. Nhưng lại nghe nói cậu phải đi, gã liền nhăn nhó mặt mày.
- Em đi đâu? Sao không ở lại đây với anh?
- Em có chuyện riêng thôi.
- Dương Dương, nếu em giận anh, em muốn làm gì anh cũng được, nhưng đừng xa anh có được không? - Mạc Chính Thuần vẻ mặt hiện lên đủ loại thống khổ.
- Em không giận anh thật mà. Em chỉ là...
- Dương Dương, anh thật sự rất yêu em. Em làm ơn đừng rời xa anh! Tiêu Thần cho em cái gì, anh đều có thể cho em. Tình yêu? Anh chắc chắn yêu em nhiều hơn hắn! Dương Dương, coi như anh xin em có được không? - Mạc Chính Thuần thiết tha nài nỉ. Gã không thể để cậu rời xa gã. Chu Đinh rất khó xử, cậu chưa từng thấy Mạc Chính Thuần lại hạ mình đến vậy van cầu người khác. Cậu phải làm sao đây?
Bỗng nhiên có tin nhắn Tiêu Thần gửi đến:
- Tiểu Đinh, em muốn đoạn tuyệt quan hệ, anh không phản đối. Từ bây giờ hai chúng ta là người xa lạ. Anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu.
Chu Đình thở dài, hắn vẫn là không hiểu ý cậu. Làm vậy chỉ khiến cả hai đau khổ chứ được gì đâu?
Cậu không muốn dây dưa nữa. Cậu muốn chạy trốn hắn. Nhưng chạy đi đâu? Cậu làm gì có bản lĩnh thoát khỏi hắn!
A! Sao cậu không thử chấp nhận Mạc Chính Thuần nhỉ? Biết đâu nếu cậu mở lòng mình ra một chút, cậu sẽ phát hiện tình cảm với Tiêu Thần không quá sâu đậm như cậu nghĩ. Chỉ cần cậu yêu người khác, Tiêu Thần sẽ không làm khó cậu. Phải! Hắn rất rộng lượng mà không phải sao?
- Chính Thuần, em nghĩ lại rồi - Cậu nói - Chúng ta thử quen nhau đi!
Cậu không hề biết, quyết định này sẽ đem đến một kết cục đau lòng nhất trong cuộc đời cậu.
Kể từ hôm đó trở đi, cậu và Mạc Chính Thuần trở thành người yêu. Khỏi phải nói ai cũng biết gã yêu chiều cậu đến thế nào, đem cậu sủng đến tận trời, muốn gì được nấy. Tiêu Thần thì vẫn kiên trì ngày ngày bám theo cậu tán tỉnh, nói những lời yêu thương ngọt ngào. Đã thế hắn không bao giờ gọi tên cậu mà toàn mở miệng ra là “bảo bối”, mở miệng ra là “em yêu“. Buồn nôn chết đi được! Hắn không tin cậu và Mạc Chính Thuần thực sự có tình cảm. Thế là ngày ngày cậu phải ngày ngày cố gắng ngăn không cho Mạc Chính Thuần và Tiêu Thần gặp nhau. Cậu chưa muốn xem hai người đàn ông đáng sợ này mắt lườm nhau tóe lửa thù đâu. Hơn nữa, cậu cũng không muốn để Chính Thuần biết chuyện quá khứ của mình... Những thứ đó, tốt hơn hết là quên đi...
Bản thân cậu biết Tiêu Thần cứ bám riết như vậy sẽ rất khó để cậu từ bỏ tình cảm với hắn. Nhưng làm sao đuổi được cái tên dai như đỉa này đi chứ? Vốn trước đây cậu tưởng hắn là kẻ lãnh khốc vô tình bá đạo ngang ngược, ai ngờ còn mặt dày thế này nữa. Thật đúng là...
Một buổi tối như mọi buổi tối, đúng giờ Tiêu Thần lại gọi điện cho cậu. Mà cậu, theo thói quen đưa tay tắt. Sau đó, hắn gọi lại, và cậu... sẽ nghe... -_- Bởi vì, nếu cậu không nghe, hắn sẽ gọi đến nửa đêm. Tắt máy? Hắn đến thẳng đây xông vào phòng của cậu không biết chừng.
- Alo... - Chu Đinh uể oải trả lời.
- Bảo bối, em đang làm gì vậy?
- Anh hết việc làm à? Suốt ngày gọi cho tôi, anh có phiền không?
- Không, anh đang theo đuổi em mà. A!
Chu Đinh đang định mắng tiếp, nghe một tiếng “A!” của hắn liền khiến tim cậu nhảy lên một cái:
- Anh làm sao vậy?
- Không có gì. - Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Tiêu Thần - Anh đang ở công trường, hơi bừa bộn nên ban nãy vấp phải nhánh cây. Em lo cho anh sao bảo bối? - Lo cái đầu anh! Mấy giờ rồi còn ở đó làm gì?
- Có chút việc. Giờ mới xong. Anh đang đi kiểm tra lại một chút. Bảo bối à em... Á!
Chu Đinh lần nữa giật mình. Cái quái gì vậy? Lại vấp cái gì nữa? Cái tên đần này mấy chục tuổi đầu rồi sao còn ngốc như thế? Vừa đi vừa nghe điện thoại không thèm nhìn xung quanh luôn sao?
- Này! Anh làm sao rồi? Đang ở công trường thì tắt điện thoại đi! Này!
Đúng là sau đó điện thoại tắt thật, nhưng... không phải Tiêu Thần tắt, mà là tự ngắt.
Chu Đinh hoảng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cậu liên tiếp gọi lại mấy lần liền đều không được, toàn báo ngoài vùng phủ sóng. Chết rồi! Hắn...
Vội vã lao ra khỏi phòng, Chu Đinh chạy một mạch xuống lầu chuẩn bị đi đến công trường kia. Đó là công trường đang thi công từ tháng 11 năm trước, cậu có đến mấy lần tìm Tiêu Thần nên vẫn còn nhớ đường. Phải nhanh lên mới được! Lỡ hắn có chuyện gì thì làm sao đây?
Nhưng cậu vừa xuống tới cửa liền chạm phải Mạc Chính Thuần. Gã chặn lại không cho cậu đi, nói buổi tối ra ngoài nguy hiểm. Cậu có giải thích thế nào cũng không xong. Đến lúc bực quá cậu gắt:
- Tiêu Thần đang gặp nguy, anh có tránh ra không!
Mạc Chính Thuần nghe cậu nhắc Tiêu Thần, mặt mày lập tức đen lại.
- Em vẫn còn qua lại với hắn?
- Thì sao? Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì? Tóm lại anh mau tránh ra cho em đi!
- Không đi đâu cả! Em ở nhà cho anh!
Chu Đinh cảm thấy Mạc Chính Thuần quá vô lý, đây là chuyện gấp mà, sao gã có thể vì ghen tuông mà cấm cậu đi tìm Tiêu Thần chứ.
Giằng co qua lại một hồi, kết quả hai người cãi nhau.
Cậu càng lúc càng sốt ruột, không biết giờ Tiêu Thần ra sao. Cứ đứng đây thật quá mất thời gian. Được rồi... cậu thừa nhận... cậu vẫn còn quan tâm hắn... còn yêu hắn rất nhiều. Nếu hắn gặp chuyện không may chỉ vì gọi cho cậu một cuộc điện thoại, cậu chắc chắn sẽ rất đau lòng...
Mạc Chính Thuần thấy cậu kiên quyết đòi đi, trong lòng sớm đã lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Cậu vẫn còn quan tâm Tiêu Thần? Cậu có thật lòng muốn yêu gã không? Trước đây cậu với gã chưa xác nhận quan hệ, gã còn có thể bỏ qua, nhưng hiện tại thì... Xem ra nên hảo hảo dạy dỗ cậu một trận.
Mạc Chính Thuần dứt khoát không tranh cãi nữa, một mực kéo tay cậu lôi về phòng.
- Theo anh! Hôm nay anh sẽ cho em biết ai mới là người yêu của em!
Chu Đinh giãy dụa chống cự, quát:
- Buông ra! Anh định làm gì?
- Từ lúc quen nhau, anh vẫn chưa từng chạm vào người em, vì anh muốn chờ em chấp nhận. Nhưng xem ra, giờ không thể cứ chiều em mãi!
Chu Đinh không ngốc, cậu biết gã muốn gì. Nhưng mà... Tiêu Thần còn đang gặp nguy hiểm kìa. Cậu sao có thể để mặc hắn mà ở đây làm chuyện vớ vẩn kia với Mạc Chính Thuần được. Hơn nữa, cậu đâu có yêu Mạc Chính Thuần, bảo cậu chấp nhận thế nào đây?
- Buông ra! Tôi không muốn! Tôi muốn đi tìm Tiêu Thần!
Cậu một tiếng Tiêu Thần hai tiếng Tiêu Thần, chọc cho Chính Thuần điên lên, gã siết chặt cổ tay cậu đến đỏ hằn, hầm hừ:
- Rốt cuộc ai mới là người em yêu? Hả?
Chu Đinh gần như quá tuyệt vọng, đến nước này thì không giả vờ giả vịt gì nữa!
- Tôi yêu Tiêu Thần đấy! Thì làm sao?