Lâm Hàng Cảnh xoay mặt nhìn hắn, mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng. Hắn không nhịn được mà giơ tay chạm vào gò má mịn màng kia. Cô tiện tay ngắt một bông lan hồ điệp đặt vào tay hắn: "Nếu anh còn đứng đây nói vớ vẩn nữa thì ngày mai em sẽ nói với dì bảy là em đã hết cách với anh, nhất định dì sẽ dạy dỗ anh."
Tiêu Bắc Thần bèn cười nói: "Câu này em nói sai rồi, nếu đến cả em còn không trị được anh thì trên đời này chẳng ai trị được anh nữa." Hắn ngừng một lát, ánh mắt dần dần tối đi, nhìn khuôn mặt hơi ngước lên của cô rồi bất chợt cúi đầu xuống hôn lên gò má trắng như tuyết đó. Sự bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, cô run một cái, sợ đến mức lùi về sau một bước, nghiêm mặt nói: "Tiêu Bắc Thần, đến nay tôi đã thỏa hiệp rồi, cuối cùng anh còn muốn tôi phải làm sao nữa? Hôn lễ còn chưa tới, nếu anh dám... thì không coi tôi là người nữa! Dù tôi chết rồi tôi cũng sẽ..."
"Đừng có nhắc chết chết gì nữa, em nói gì anh cũng nghe hết, vậy không được sao?" Hắn ngắt lời cô, cười nói: "Anh hiểu ý của em, cũng sẽ không làm khó em, nhưng chỉ cần qua hôn lễ của chúng ta thì em không thể đuổi anh ra ngoài nữa."
Lâm Hàng Cảnh quay mặt đi, nói nhỏ: "Anh mau ra ngoài đi."
Hắn nhìn cô, thấy một bên mặt đã đỏ bừng, hắn nói: "Vậy anh đi đây, em cũng nghỉ ngơi sớm." Cô gật gật đầu, đáp vâng một tiếng khe khẽ. Hắn cười rồi xoay người đi về hướng cửa. Lúc quay người đóng cửa thì không nhịn được lại liếc nhìn cô một lần, gọi khẽ: "Hàng Cảnh."
Lâm Hàng Cảnh nhìn hắn, hắn cười nói: "Hôm nay mấy lời Hứa Tử Tuấn nói đều là vớ vẩn, anh không đi nghe hát hay chơi gì đâu."
Ban đầu cô ngẩn ra, nghĩ lại mới hiểu hắn nói chuyện ban ngày, khóe môi cô giương lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền không sâu lắm, trông có vẻ trẻ con, cô nói: "Anh đi chuyện của anh, em không quan tâm."
Tiêu Bắc Thần đáp: "Nếu em đã không quan tâm thì mai anh lại đi cũng chưa muộn."
Lâm Hàng Cảnh nghe hắn nói câu này, lại nhìn nụ cười trên môi hắn, lông mi cô khẽ rủ xuống, môi mím nhẹ, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: "Không cho..." Mới nói được nửa thì dừng nhưng cũng đủ để đi vào tim hắn, hắn nhìn dáng vẻ cô như vậy, cảm thấy cả con tim mình đều mềm hẳn đi, vừa cười vừa hỏi một câu: "Câu này của em không đầu không đuôi, là "không cho" cái gì cơ? Làm sao mà "không cho"?"
Cô ngẩng đầu, nhìn vẻ vui sướng trong mắt hắn, lúc này đến cả tai cô cũng đỏ lên, cô chẳng nói thêm câu gì mà chỉ quay người đi đứng bên đám hoa lan. Đôi hoa tai trân châu khẽ đung đưa bên dưới gò má trắng trẻo, trông đẹp như mơ.
Hắn cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ, cuối cùng vẫn đóng cửa lại, đi xuống lầu, chân giẫm lên tấm thảm dày cộm, ánh sáng ấm áp hắt ra từ chiếc đèn với chụp đèn bằng lụa hồng. Hắn cúi đầu nhìn một bông hoa lan trắng muốt mà cô đặt vào tay hắn, bật cười, còn bông hoa lan hồ điệp đẹp đẽ kia nhẹ nhàng nở ra trong lòng bàn tay hắn.
***
Chiều ngày hôm sau Tiêu Bắc Thần đưa Lâm Hàng Cảnh về phủ đại soái. Cô ngồi trong xe, nhìn cổng lớn của Hoa Thinh châu mở ra trước mắt mình, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời ở bên ngoài cổng xanh tới mức khác thường. Cô lặng lẽ cụp mí mắt, hắn nhìn thấy sắc mặt cô trắng nhợt thì hỏi: "Em sao thế? Anh thấy sắc mặt em mấy ngày nay không tốt lắm."
Cô xoay mặt sang, chỉ cười: "Có lẽ là do tối qua ngủ không ngon, trận mưa thu cứ tí ta tí tách cả buổi tối, rơi vào lá cây lộp độp, em toàn bị tỉnh giấc."
Hắn nghe xong thì cười: "Để em ngủ yên giấc, anh chỉ có thể chặt hết cây cỏ trong vườn đằng sau đi thôi."
Cô liếc hắn một cái, biết hắn đang đùa nên cô chỉ cười nhẹ: "Nếu anh chặt hết thì có lẽ cả năm em đều mất ngủ mất. Hôm qua em còn mới trồng một loại đào ở trong vườn, nghe bảo hai năm nở hoa, ba năm kết trái, không biết có thật không? Cứ đợi xem sao vậy."
Tiêu Bắc Thần ngẩn người, ngắm khuôn mặt bình yên của cô, hắn nói: "Không chừng cần thời gian cả đời mới nở hoa kết trái ấy."
Cô buồn cười nhìn hắn: "Vậy đến lúc đó người cũng già rồi, chẳng ăn nổi đào nữa."
"Không sao," hắn nói, "Anh và em cùng đợi xem, đợi cả đời." Đến phiên cô ngẩn ra, cô khẽ nhắm mắt. Hắn duỗi tay nắm lấy tay cô nói nhỏ: "Có một câu như thế nào nhỉ 'Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: "Sống bên nhau mãi đến hồi già nua." (Nguồn)
Cuối cùng thì tay hắn cũng nắm được tay nàng, bình yên như vậy. Lòng cô bất chợt rung động, tựa như hồ nước yên ả bỗng có một gợn sóng lan ra, nhưng dù là vậy thì cô vẫn cứng rắn ổn định tinh thần, ngước mắt lên nhìn hắn, cười nói: "Đứng nói nữa, anh không sợ người khác nghe thấy à?"
Ghế trước có sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân và người lái xe, hai người đã coi mình như khúc gỗ từ lâu. Tiêu Bắc Thần ngắm kỹ vẻ mặt cười nhẹ của cô, lòng thoải mái hơn, hắn đáp: "Ừ, chỉ cần trong lòng em biết những gì anh muốn nói là được."
Xe ô tô đi vào phủ đại soái, đã có người báo cho dì bảy từ trước. Tiêu Bắc Thần dẫn Lâm Hàng Cảnh vào đại sảnh thì liền thấy rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách lộng lẫy. Dì bảy đứng dậy, cười nói đón hai người: "Đến rồi. Thư Tinh, Thư Ngọc nghe nói hai đứa hôm nay về nên đến từ sớm đấy, vậy mà hai đứa lại về muộn thế này."
Bà cười, kéo tay Lâm Hàng Cảnh rồi đột nhiên quở trách: "Cậu ba, sao chẳng biết chăm sóc người ta thế? Nhìn xem Hàng Cảnh đã gầy đến mức nào rồi đây."
Tiêu Bắc Thần nói: "Con cũng gầy sao dì không nhận ra?"
Chị hai Tiêu Thư Ngọc che miệng cười: "Xưa nay không nhận ra đấy, hóa ra thiếu soái nhà chúng ta biết làm nũng với dì bảy, may mà thằng năm thằng sáu đã cho đến bên chỗ cha rồi, hai đứa nó mà nghe được câu này thì nhà lại ầm ĩ lên."
Chuyện trò rôm rả trong không khí thân mật được một hồi thì Tiêu Thư Nghi mới đi vào từ bên hông, thấy Tiêu Bắc Thần cũng chẳng nói gì, chỉ đi nhanh tới kéo tay Lâm Hàng Cảnh, viền mắt ửng hồng, buột miệng nói: "Hàng Cảnh, em..."
Lâm Hàng Cảnh cười nhẹ nhàng: "Em rất ổn, không lâu nữa chị đi lấy chồng rồi, lúc em đến thăm chị lần tiếp theo chắc là lúc chị làm cô dâu. Nghe nói hôn lễ tổ chức kiểu tây à?"
Dì bảy nhìn hai người nói chuyện rồi xen vào, mặt đầy vui mừng: "Là kiểu tây, hôn lễ của con và cậu ba cũng kiểu tây nốt, chuẩn bị xong hết rồi."
Lâm Hàng Cảnh kéo tay Tiêu Thư Nghi, cười nói: "Chị xem, hai chúng ta đều sẽ mặc váy cưới."
Nhờ câu nói này mà dì bảy yên lòng hẳn, bà nhìn Tiêu Bắc Thần đang cười khẽ, thầm nhủ giờ thì tốt rồi, cuối cùng mây cũng tan để thấy ánh mặt trời, không uổng tấm lòng của cậu ba.
Bữa cơm tối ngày hôm nay ăn ngay trong phủ đại soái. Mọi người ăn cơm xong trong vui vẻ. Hàng Cảnh gặp lại thím Lưu nên cười rất thoải mái. Trời đã tối, Tiêu Thư Nghi cứ liên mồm nói muốn cùng Lâm Hàng Cảnh chơi cờ, mới đi được mấy bước Tiêu Thư Nghi đã ăn gian, cuối cùng bị Hàng Cảnh giơ tay định đánh, hai người đuổi nhau tới tận đằng sau cái giá hoa. Tiêu An đi vào báo rằng đã chuẩn bị pháo hoa đâu vào đó. Dì bảy cười gọi Lâm Hàng Cảnh: "Đây là ý của Thư Nghi, nó bảo khó khăn lắm cả nhà mới tập họp lại, phải bắn pháo hoa cho vui, mau theo dì ra xem."
Chỗ bắn pháo hoa chính là ở khu vườn đằng sau. Người hầu trong phủ bận bịu một hồi, cuối cùng pháo hoa cũng nở bùng trên bầu trời, rạng rỡ chói mắt, cả trời lấp lánh. Cô đứng bên dì bảy, lặng lẽ ngắm pháo hoa. Bỗng chợt cảm thấy hơi lạnh, cô hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua Tiêu Bắc Thần. Không ngờ hắn vẫn luôn nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó có ánh sáng của pháo hoa, sáng như sao, ấm áp như gió xuân.
Cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt được pháo hoa chiếu vào sáng ngời đó đẹp hơn hoa đào, xinh đẹp không thể nào tả hết, như mộng như ảo. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, Tiêu Bắc Thần cười khẽ, cũng xoay mặt đi, cùng cô ngắm pháo hoa trên trời.
Chính vào lúc náo nhiệt này bỗng nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Tiêu Thư Nghi: "Á, quần áo con bén lửa rồi!" Hóa ra cô quá nghịch nên muốn cũng bắn pháo hoa với người hầu, ai ngờ lửa bén vào bộ quần áo kiểu tây. Dì bảy sợ tới mức mặt mày trắng bệch, hét lên: "Mau dập lửa! Mau dập lửa!"
Mọi người chạy tới, cũng đã có người đi lấy nước, mới đó đã hỗn loạn thành một đống. Ngọn lửa không to lắm, chỉ mới nhen nhóm đã bị dập tắt ngay rồi, nhưng đã gây ra một màn kinh hãi. Tiêu Bắc Thần cẩn thận kiểm tra Tiêu Thư Nghi, thấy không bị thương, chỉ là quần áo coi như vứt đi. Tiêu Thư Nghi cứ túm tay hắn không chịu buông, miệng la liên hồi là đau chân, dùng dằng một hồi lâu. Sắc mặt dì bảy do sợ hãi mà trở nên khó coi, kéo Thư Nghi rồi mắng: "Nha đầu này, sắp đi lấy chồng rồi còn cứ hấp ta hấp tấp!"
Tiêu Bắc Thần thấy Tiêu Thư Nghi không sao nên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu tìm người kia, lập tức ngẩn người ngay tại chỗ. Ánh mắt trống rỗng, lòng trầm xuống, tay chân lạnh băng.
Đúng lúc này, trên trời nổ thêm một tiếng "bùm".
Lại là một chùm pháo hoa nở rộ, lại là ánh sáng lấp lánh trong một giây phút, cuối cùng tắt lịm...
Hết chương 22.