Sang thức dậy ngày hôm sau thì mặt trời đã lên cao.Cô rất muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng phải ba chân bốn cẳng chạy vào trường đại học.
Cô không quen mang theo điện thoại với chiếc mốc khóa Della xinh đẹp.
Có vẻ như hôm nay là một ngày may mắn, cô không cần đi xe buýt.
Kính xe hạ xuống, Lâm Ngọc Minh huýt sáo líu lo.
"Chào người đẹp!"
Cô trề môi. Lần nào gặp anh ta cũng một câu nói cũ. Cô có cảm giác như Ngọc Minh rất thích tự kỷ một mình.
Mà người tự kỷ lại thường rơi vào trạng thái dở hơi.
"Anh đổi câu khác được không?"
"Câu khác sao? Hello cô gái xinh đẹp!"
Cô hoàn toàn bó tay với anh ta.
"Này. Sao bữa nay anh vui quá vậy? Còn huýt sáo nữa?"
Lâm Ngọc Minh không nói gì. Cười cười chăm chú lái xe. Cô cũng chỉ nhún vai, không nói thì không nói.
Lâm Ngọc Minh chốc chốc lại nhìn cô cười cười. Uyển Sang không nhịn được đeo khẩu trang y tế vào. Anh ta hôm nay rất lạ.
Vừa tới cổng trường, cô định cám ơn rồi chui ra thì một tay bị Lâm Ngọc Minh kéo lại làm cô mất đà ngã vào lòng anh ta.
"Anh làm cái gì vậy? Buông ra!"
"Không buông!"
"Không buông....em la lên đó!"
"Thích thì cứ la. Nhưng em nhìn lại đi, đây là nơi công cộng. Với lại, em đang ở trên xe anh. Người khác sẽ nghĩ chúng ta là người yêu đang giận nhau. Em nghĩ sao hả?"
"Anh..."
"Nào... cho hôn một cái đi!"
"Anh đi chết đi!"
Uyển Sang đánh một cái bốp vào mặt Lâm Ngọc Minh. Sau đó chui ra khỏi xe nhanh như tránh tà.
"Thiệt là...anh chỉ giỡn chút thôi. Em làm gì mạnh tay quá vậy?"
"Em không có hứng thú giỡn!"
Sang đánh người xong thì trực tiếp ngoe ngẩy đi nhanh.
Về phần Lâm Ngọc Minh, anh nhìn theo dáng đi của cô mà lòng không khỏi khóc thầm. Vốn dĩ định hôm nay bày tỏ tình cảm với cô. Ai ngờ kết cục lại chẳng ra sao.
Lâm Ngọc Minh kéo kính xe lên, lái xe rời đi.
Uyển Sang chờ khi anh ta đi rồi mới nhẹ nhõm hẳn.
Cô không lẽ lại không biết Lâm Ngọc Minh định làm gì. Chỉ là, cái gọi là cảm giác đối với một người dường như cô không hề cảm nhận được ở anh.
Chỉ đơn giản là một sự cảm kích một người đã ban ơn cho mình.
Cô còn nhớ năm năm trước, lúc mẹ cô đang lâm bệnh nặng, cô chỉ vừa mới mười tám tuổi. Người đàn ông đó đã đuổi hai mẹ con cô ra đường.
Ông ta không hề có ý định cưu mang mẹ con cô. Thậm chí lúc biết bà ấy mang thai cũng suýt chút muốn giết chết cô. Nhiều năm như vậy mà vết thương lòng của mẹ cô vốn dĩ vẫn chưa thể xóa nhòa.
Cô hận ông ta. Hận đến nỗi muốn tự tay đâm chết ông ta.
Một người đàn ông không dám chịu trách nhiệm về những việc mình làm thì không đáng có được tình yêu.
Hai mẹ con cô lây lất ở chốn chợ búa, nay vỉa hè mai chân cầu. Cô thậm chí chỉ muốn chết đi cho xong.
Mười tám năm chịu nhục nhã sống trong cái nơi mà cô kinh tởm không dám gọi là gia đình ấy. Mười tám năm chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh đập đày đọa. Cô thực sự chỉ muốn đốt quách cái nhà đó đi.
Rồi khi mẹ con cô gặp được Lâm Ngọc Minh, anh ta đã cứu vớt hai thân phận ra khỏi bể khổ. Tìm công việc cho mẹ cô, lo cho cô đi học...
Cô chịu ơn anh ta. Nhưng cũng đồng thời mắc nợ một ân tình mà có lẽ suốt đời cũng không trả nổi.
Gia đình không trọn vẹn, từ lâu khái niệm gia đình với cô đã thật sự quá mong manh.
Quyển Dung nói, nếu sau này lấy chồng, đừng bao giờ lấy người mình yêu mà hãy lấy người yêu mình.
Cô nhớ lúc đó mình chỉ cười cười.
Mẹ cô cũng khuyên rằng, nhìn sai lầm một người thì sẽ phải trả giá rất đắt. Và bà cũng nghiệm ra rằng: cuộc đời rất ngắn ngủi, nếu có người mang đến được hạnh phúc cho mình thì phải cố gắng nắm lấy.
Còn đối với tình cảm của Lâm Ngọc Minh mà nói, miễn cưỡng sẽ mang lại kết quả gì khi cô chỉ xem anh ta như một người thân của mình?
Hôm nay cô cùng Quyển Dung đi tìm công việc cho mình. Rút kinh nghiệm lần trước nên đợt này cô lôi theo cô bạn.
Công việc bán hàng ở siêu thị có vẻ chiếm nhiều thời gian nhưng không có ảnh hưởng gì nhiều. Các cô đang được nghỉ để làn đề tài nghiên cứu tốt nghiệp.
Mấy ngày xoay vòng với công việc làm thêm, cô hình như sút đi vài cân.
Thỉnh thoảng được nghỉ tay, hai người lại cùng nhau trò chuyện , hay ôn tập lại bài học. Mệt nhưng tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
Ở trường đại học thì đối tượng tiếp xúc là thầy cô, bạn bè. Ở đây thì có thể nói là loại người gì cũng có.
Hôm nay cô phải đến trường để làm thí nghiệm cho đề án. Vừa mới ra khỏi cửa thì đã có điện thoại của thầy Dương gọi tới.
Cô phải tiến hành chụp cộng hưởng từ của não.
Cô hơi e ngại vì đây là lần đầu cô làm việc này. Nó có vẻ khó khăn đối với một sinh viên như cô.
"Ăn sáng rồi chứ?"
Câu đầu tiên mỗi khi thầy Dương nói với cô đều là việc ăn uống. Cô không biết tại sao nhưng cứ thấy kì lạ.
Đề tài nghiên cứu của Uyển Sang cũng sắp hoàn thành, còn thêm giai đoạn bảo vệ luận văn thì coi như cô có thể tốt nghiệp.
Học tâm lí là ước mơ từ nhỏ của cô. Sau này cô sẽ tìm một công việc nào đó phù hợp với chuyên môn của mình, rồi tìm một người đàn ông để kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời an nhàn.
Cô không mong tình yêu của mình có thể đẹp hoàn mĩ, cũng không cần kinh thiêng động địa, chỉ cầu hạnh phúc bình an từng ngày.
Quyển Dung nói cô không có chí cầu tiến, thật sự là như vậy. Cô cũng rất dễ thỏa mãn.
Chiều hôm nay, cô phải đến sân bay đón mẹ và Hà Tĩnh Lăng. Họ đi du lịch mà không biết trời trăng mây gió gì nữa. Hằng ngày gửi một đống ảnh về cho cô. Có lẽ họ sợ cô không biết họ vui tới cỡ nào mà thôi.
Cô đứng tần ngần ở sân bay, có lẽ nơi đây là nơi của mọi cảm xúc. Có người khóc, cũng có người cười vui vì được gặp nhau. Cũng có người dửng dưng như không.
Uyển Sang chợt nhớ tới một anh chàng học chung từ hồi cấp ba. Khi đó anh ta phải ra nước ngoài du học vì được ba mẹ sắp xếp. Trước khi đi còn đứng ở vị trí này ôm từng đứa bạn mà khóc. Anh ta còn cầm tay cô nói đã thích cô từ lâu, bảo cô đợi anh ta trở về. Lúc đó cô ngơ ngác không hiểu gì hết.
Nhưng hai năm sau hợp lớp thì anh ta nói đã đính hôn rồi. Lúc đó cả bọn ai cũng xúm vào chọc cô. Nhưng thực chất cô không quan tâm.
End chap 9.