Men theo dòng nước, cô cởi giày, đi chân trần. Nhúng vào làn nước mát lạnh giữa cái nóng của mặt trời trên đỉnh đầu, đúng là rất lạ.
Nước thật chỉ cao hơn mắt cá, nước biển rất xanh, cô khom người moi một cái vỏ sò to từ cát lên, rửa rửa bằng nước biển. Là một cái vỏ sò màu xanh lá.
Cô thắc mắc không biết là loại sò gì?
Mấy đứa con nít ào ra nô đùa trên biển. Chúng nó trai thì cởi trần mặc quần đùi. Gái thì áo dây quần vải ngắn. Ai cũng làn da bánh mật. Nụ cười trên gương mặt chưa bao giờ tắt. Chúng cùng đuổi theo quả bóng cao su trôi lềnh đềnh, ra sức tạt nước.
Ái sơ mi của cô cũng bị ướt nhem nhuốc. Cô lại đi theo phía trước, quả thật là một cái cồn nổi. Nước bây giờ đã lên tới đầu gối.
Cô mang giày vào, nhìn xung quanh. Có lẽ là buổi chiều vẫn chưa tắt nắng, nên trên cồn chỉ có lác đác vài người.
Chỗ này có vẻ còn hoang sơ. Giữa cồn là một ngôi miếu thờ khang trang.
Uyển Sang tìm một chỗ ngồi nghỉ chân, lặng người ngắm nhìn sóng nước. Cảm giác ở một mình rất tự do.
Cô đứng dậy, phủi mông. Bước chân dừng lại, mi mắt khẽ động đậy. Tại sao hễ người cô không muốn gặp thì liên tục gặp.
"Anh đến đây làm gì?"
"Đi dạo!"
Cô nghĩ mình thật ngốc. Anh đi đâu làm gì cô đâu cần biết, cũng không có quyền biết. Sao anh lại phải nói cô biết?
"Đi cùng đi!"
"Không!"
Cô lách người sang né anh, lướt qua anh nhẹ nhàng. Dương Văn chộp lấy tay cô, gói trong lòng bàn tay to lớn của mình.
"Anh...". Cô trợn mắt nhìn anh.
Cầu xin anh buông tha cho cô đi! Cô không muốn cứ tiếp tục mơ mộng những giấc mơ hão huyền.
"Em đang tránh né anh sao?"
"Anh đang đùa à? Tại sao tôi phải tránh né anh!"
Cô vùng vằng thoát ra khỏi anh, nhưng anh đã ôm lấy cô, không cách nào nhúch nhích.
"Buông ra! Anh buông ra!"
"Uyển Sang!"
Cô không giãy nữa. Đã lâu rồi không được anh gọi ngọt ngào như vậy. Cô lại mềm lòng mất rồi!
Cô ôm anh, rúc vào trong lồng ngực rộng.
"Anh gọi thêm một lần nữa được không?"
"Uyển Sang!"
"Một lần nữa đi!"
"Uyển Sang!"
"Dương Văn!"
"Xin lỗi! Nhưng anh chị không được giẫm lên hoa!". Bỗng dưng tiếng nói âm vực cao lanh lảnh kế bên làm cả hai giật mình. Vội vàng buông nhau ra. Mặt cô ửng hồng, thẹn thùng như vừa mới làm chuyện xấu.
"Ờ... xin lỗi!". Cô nặn ra nụ cười.
"Chúng ta đi!". Anh vẫn tiếp tục kéo tay cô, đi ngang qua người đó.
Uyển Sang mặc cho anh lôi lôi kéo kéo. Đôi chân bước lia lịa theo bước chân rộng của anh.
Anh kéo cô tới một mỏm đá cạnh bờ biển. Anh bảo cô ngồi cạnh mình. Cô cũng ngoan ngoãn nghe theo.
"Anh muốn nói gì?"
Anh vuốt tóc cô, xoắn trên ngón tay, rồi lại thả ra, rồi lại xoắn.
Uyển Sang mím môi gạt tay anh ra.
"Uyển Sang!"
"Đang nghe!"
"Anh yêu em!"
Cô có thể tin được anh hay không? Từ đầu tới cuối anh chưa từng nói câu đó với cô. Uyển Sang, cô mặc kệ anh vô tâm hay không yêu, cô vẫn yêu anh như vậy.
Nếu như ngày đó, anh nói như vậy với cô. Có thể cô sẽ không chọn cách ra đi. Nhưng hôm nay anh nói, có phải là muộn rồi không?
"Anh gạt em!"
"Không!"
"Anh nói dối! Người anh yêu thực chất không phải em. Là Hà Yến Lam! Phải không? Có phải hai người cãi nhau, lòng anh trống trãi. Đúng lúc gặp em, anh mới nói như vậy. Phải không?"
"Không!"
"Sao anh không giải thích?"
"Giải thích? Nếu giải thích em có tin không?"
Cô không nói. Quả thật ngay cả cô cũng không biết liệu mình có tin hay không nữa.
Vậy thì tại sao phải bắt anh giải thích?
"Kết quả không quan trọng. Quan trọng là em tin anh sao?"
"Em..."
"Uyển Sang! Anh không thích nói nhiều. Em chỉ cần biết, giữa anh và Hà Yến Lam chỉ có quá khứ, không có tình cảm hiện tại."
"Thật chứ?"
"Em tin không?"
Cô nhìn anh. Cô luôn mong anh có thể yêu cô. Hôm nay anh cuối cùng đã nói, cô cũng không có lí do không tin. Bây giờ coi như cô đã mãn nguyện. Dù có thế nào, chỉ cần anh nói "anh yêu em", cô sẽ bất chấp tất cả ở bên anh.
Cô gật đầu. Anh kéo cô vào vòng tay mình. Anh thì thầm vào tai cô:" Cảm ơn em!"
Anh hôn lên môi cô, siết chặt eo cô. Cô nhiệt tình đáp lại anh, xa cách bao nhiêu càng làm cho hai con người càng yêu nhiều hơn bấy nhiêu.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tiếng sóng biển phía xa vọng vào cửa sổ. Uyển Sang sờ xoạng tìm đồng hồ.
"Sờ mặt anh làm gì?"
"Xin lỗi... em tìm đồng hồ. Mấy giờ rồi?"
Dương Văn nhoài người lấy điện thoại ở đầu giường. "8 giờ 45!"
"Sao? Chết rồi!"
"Chuyện gì?"
"9 giờ em có buổi ngoại khóa ở trường phổ thông!"
Cô thay quần áo, cố nhanh hết mức có thể.
"Để anh đưa em đi!"
"Cũng được!"
Khi tới được trường phổ thông đã là 9 giờ 5 phút. Nhưng trễ 5 phút cũng chưa chết ai. Cô mới thong thả bước đi.
Anh đợi cô ở ngoài xe cho đến khi buổi tư vấn kết thúc. Sau đó anh lái xe chở cô về thẳng thành phố T.
Anh dừng xe ở trước nhà cô.
"Sao anh biết em ở đây?"
Anh không nói, chỉ cười. Cô đoán là anh đã cho người theo dõi cô từ trước. Hay thật! Đúng là cáo già mà!
"Anh về đi!"
"Về chi?"
"Anh hỏi lạ! Đây là nhà em mà!"
"Thì sao?"
"Thì... thì sao nữa? Tức là anh không được vào chứ sao!"
"Nhưng lúc trước em cũng ở nhà anh!"
"Cái đó... không tính! Với lại... giờ chúng ta đã ... ly hôn rồi!"
"Hồi nào? Anh không biết!"
Nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, cô thiệt tình không đoán ra anh là đang giả ngốc hay không biết nữa. Nhưng với tính cách của anh mà nói, cô không tin anh không nhìn thấy tờ đơn ly hôn đó.
"Tóm lại là anh đi về đi!"
Uyển Sang mở cửa xe chui ra, anh lập tức kéo tay cô lại.
"Lại sao nữa?"
"Không có gì!"
"Vậy buông tay ra đi!"
"Ngày mai anh tới đón em!"
"Ừm..."
Cô chưa từng nghe tới việc anh nói về An Nhiên. Có lẽ anh chưa biết. Hoặc là anh muốn cô trực tiếp nói với anh chăng?
"Vậy mai anh tới, em có một bất ngờ cho anh!"
"Được!"
End chap 33.