"Chào!"
"Cô là... Mộc Miên!"
"Rất mừng vì vẫn còn nhớ tôi!"
"Mời vào!"
"Được!"
Sáng hôm nay Mộc Miên bất ngờ tới chơi. Uyển Sang cũng niềm nở đón tiếp.
Nói chuyện một hồi thì cũng quen thân. Kể cũng lạ, cô và Mộc Miên nói chuyện rất hợp ý nhau.
"Ừzm... tôi lớn tuổi hơn, hay chúng ta xưng hô chị em đi cho thân mật!". Mộc Miên cởi mở đề nghị. Cô cũng thoải mái gật đầu.
Cả hai nói chuyện trên trời dưới đất, kể về những chuyện khó quên trước kia. Nhờ thế mà cô biết rằng Dương Văn còn đi học đại học được khối cô theo đuổi nữa.
"À... em có chuyễn muốn hỏi chị!"
"Có chuyện gì cứ nói! Đừng ngại!"
"Azm... chuyện của Dương Văn và Hà Yến Lam..."
"À, lúc trước hai người họ yêu nhau lắm. Nhưng cho đến khi cô ta ra nước ngoài du học thì họ ít khi liên lạc. Có một thời gian Dương Văn không thèm đếm xỉa tới cô ta nữa. Nhưng không biết sao sau đó lại như cũ..."
Kì thật là anh vẫn còn yêu cô ta. Cô thật đáng thương!
Dần dần những khi rảnh Mộc Miên hay đến nhà chơi với cô. Có khi cùng cô chuẩn bị bữa ăn, và thỉnh thoảng ăn chực ở đây.
Mộc Miên là bác sĩ giỏi ở một bệnh viện có tiếng trong thành phố. Cũng vì thế mà Uyển Sang thật sự cảm thấy không ổn khi có bác sĩ trong nhà, vì thói quen ăn uống của cô luôn bị Mộc Miên giáo huấn.
"Bà lại muốn gì nữa hả?"
"Tôi chỉ muốn tới nói cho cô biết, nếu như cô không sớm hiến thận thì tôi sẽ nói chuyện này cho giới truyền thông hóng chuyện biết. Rằng cô vợ tổng giám đốc tập đoàn Dương Thành là một đứa bất hiếu. Ba ruột bị bệnh mà mặc kệ sống chết. Tới lúc đó tập đoàn Dương Thành không chừng cũng vì cô mà bị vạ lây..."
"Bà uy hiếp tôi sao?"
"Tùy cô muốn nghĩ như thế nào cũng được! Tôi nói được là làm được!"
Cô cúp máy. Những con người trong gia đình đó quá bỉ ổi. Đến nỗi uy hiếp cô hiến thận. Nhưng lỡ bà ta thật sự làm như vậy, Dương Văn sẽ...
"Cô Trương, phiền cô đi thẳng rẽ trái là sẽ đến phòng xét nghiệm. Chúng tôi sẽ mau chóng cho cô kết quả!"
"Cám ơn cô y tá!"
Uyển Sang quyết định sẽ giấu anh làm xét nghiệm. Cô làm chuyện này là vì anh. Và cũng muốn trả dứt nợ với ông ta. Từ nay về sau cô không liên quan gì đến ông ta nữa. Đường cô cô đi, đường họ họ đi.
"Phiền cô ngồi chờ một chút. Khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô!"
"Được."
Hai tiếng trôi qua.
"Cô Trương Uyển Sang, kết quả kiểm tra cho thấy thận của cô hoàn toàn phù hợp để hiến tặng. Nếu không có gì phiền cô kí tên vào đây."
Cô kí tên xong. Một lát nữa sẽ làm phẫu thuật cắt thận. Cô hy vọng Dương Văn sẽ hiểu cho cô.
Cô hết thuốc mê tỉnh lại thì đã thấy anh hớt hải tông cửa vào phòng.
Cô không biết nên nói gì với anh, chỉ cúi đầu im lặng.
"Em nghĩ cái gì vậy hả? Tại sao lại không nghe lời anh!"
Anh quát lớn. Cô run run nhìn anh.
"Em không nghĩ đến mình thì phải nghĩ đến con chứ. Em có biết làm như vậy nguy hiểm lắm không!"
"Xin... lỗi!"
"Xin lỗi thì được gì! Em không biết suy nghĩ à!"
"Phải! Bởi vì em không biết suy nghĩ nên mới làm như vậy! Anh vừa lòng chưa?"
Cô không biết mình lấy đâu ra can đảm mà quát lại anh.
"Em không nghĩ tới con mình sao?"
"Không hề. Vốn dĩ tôi không có đứa con nào hết! Chỉ là tôi bịa ra gạt anh mà thôi!"
"Em nói gì?"
"Tôi nói là anh bị tôi lừa rồi! Đồ ngốc!"
Rầm.
Cánh cửa bị anh đá gãy. Cô mới hoàn hồn, cô đang làm cái gì vậy?
"Được! Vậy thì em muốn làm gì thì làm!"
Cô thẫn thờ nhìn anh rời đi. Giống như khi anh rời cô đi lúc trước. Chỉ có điều, cô biết rằng mình sẽ không may mắn gặp lại anh lần nữa.
Cái giá mà cô phải trả chính là như thế này sao? Nhìn anh đi mà không thể cản, không thể níu giữ. Cô thấy mình thật vô dụng!
"Mộc Miên..."
"Chị hiểu. Yêu một người không có lỗi. Lỗi chính là yêu quá nhiều mà thôi!"
"Em ích kỉ quá phải không?"
"Yêu không có ích kỉ, chỉ có niềm khao khát được yêu!". Mộc Miên lau nước mắt cho cô "Sẽ có một ngày cậu ta phải hối hận vì đã đánh mất em!"
Hai ngày Uyển Sang nằm trong bệnh viện. Ở cạnh an ủi cô chỉ có Mộc Miên, chăm sóc cô cũng là Mộc Miên.
Dương Văn không một lần đến thăm cô.
Mộc Miên mang cháo đến cho cô nhưng lại không thấy Uyển Sang trong phòng.
"Bé à, con tên là gì?"
"Dạ con tên Doanh Kim!"
"Tên con rất đẹp! Con bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ 4 tuổi!"
Khi Mộc Miên đến vườn hoa bệnh viện thì đã thấy Uyển Sang ở đó. Bên cạnh có một cô gái nhỏ.
"Uyển Sang, em ra đây làm gì vậy? Làm chị đi tìm muốn chết!"
"Xin lỗi chị Mộc Miên! Em thấy ra đây hít thở không khí sẽ tốt hơn ở trong phòng. Làm chị lo lắng rồi!"
"Không sao đâu mà! Í, cô bé dễ thương quá!"
"Doanh Kim à về phòng uống thuốc nè con!"
"Dạ mẹ!". Cô bé rối rít trả lời mẹ, rồi vẫy chào Uyển Sang.
"Em thích con nít lắm à?"
Mộc Miên nhìn cách cô tươi cười với cô bé, đoán rằng có lẽ là thế.
"Vậy chị thì sao?"
"Chị hả... cũng thích lắm! Nhất là mấy đứa trẻ ở khoa nhi ấy, trông thật bụ bẫm đáng yêu!"
"Vậy thì chị không mau kết hôn rồi sinh con đi!"
"Thôi, chị vẫn chưa tìm được ai thích hợp. Chắc là chị ế rồi!"
"Tiêu chuẩn của chị cao quá thôi! Hay để em giới thiệu cho chị vài anh chàng!"
"Khỏi đi. Sống độc thân thế này thích hơn nhiều!"
Uyển Sang cười yếu ớt. Mộc Miên là một cô gái tốt, nếu anh chàng này lấy được thì coi như có phúc ba đời.
"Uyển Sang, hay là em về nhà đi!"
"...."
"Chị rất hiểu Dương Văn, cậu ta tuy cố chấp nhưng cũng dễ mềm lòng. Nếu như chịu xin lỗi thì vẫn có thể mà!"
"Anh ấy căn bản là không hề yêu em. Tại sao lại phải ngốc nghếch cố níu giữ người không yêu mình chứ!"
"Mọi chuyện em làm đều vì Dương Văn. Nhưng em thật ngốc! Tập đoàn Dương Thành không phải vì một chuyện cỏn con thì nói sụp đổ là sụp đổ. Mà nếu có xảy ra đi nữa thì Dương Văn nhất định có cách giải quyết. Với công ti của ông già đáng chết đó mà nói là như châu chấu đá xe."
"Em thật ngốc đúng không?". Ngữ điệu Uyển Sang vốn dĩ yếu ớt lại càng nhỏ dần.
"Dù sao thì...em cứ về trước đi. Sức khỏe của em chưa bình phục hẳn, phải cố gắng nghỉ ngơi!"
Buổi chiều, Mộc Miên bảo là có ca phẫu thuật gấp nên đã làm thủ tục xuất viện trước cho cô. Uyển Sang chưa kịp nói cảm ơn thì cô ấy đã cúp điện thoại. Cô đành tự mình đón taxi.
"Cô muốn đi đâu?"
Bác tài hỏi. Cô vẫn chưa quyết định có trở về hay không thì tự dưng lại nói ra địa chỉ nhà. Cô đành cứ đi theo vậy.
Cô vào trong nhà. Đèn cũng không ai bật, bèn đi tìm công tắc để bật đèn. Cô vẫn nghĩ anh còn ở công ti, nhưng cửa trước lại không có khóa.
Có ánh đèn trên lầu, cô bước về phía đó, chắc anh đã về. Trong lòng hồi hộp, không biết nên giải thích như thế này với anh.
End chap 26.