Mới sáng sớm, thang máy vừa mở ra, Bình Nhi đã thấy Tần Tiếu đứng trước cửa văn phòng thập thò như đang chờ đợi ai đó. Nhìn thấy cô đi tới, Tần Tiếu không đợi được đã ba bước nắm lấy cổ tay Bình Nhi kéo vào một góc khuất đằng sau một chậu cây lớn.
Tần Tiếu chất vấn: "Chị yêu, khai thật đi."
"Khai? Chị có gì mà khai?" - Bình Nhi giả đò làm lơ. không dám đối diện, tâm lý cực kỳ căng thẳng.
Tần Tiếu đập tay lên vai Bình Nhi: "Chị nói thật đi."
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, chưa đến giờ hành chính nên chỉ có các cô dọn dẹp vệ sinh, Bình Nhi gật nhẹ đầu, thừa nhận chuyện mà Tần Tiếu nghi ngờ.
"Em không được nói với ai. Nếu không chị sẽ dùng kim chích vào mông em." – Cô đe doạ Tần Tiếu, nhưng trong lòng tin tưởng đứa em thân thiết này sẽ không gây hại cho cô.
"Cũng được, bây giờ em sẽ ôm đùi chị, dựa hơi bà chủ Lý." – Tần Tiếu nhướng lông mày, ra vẻ hân hoan.
Bình Nhi mỉm cười, xoay người đi vào văn phòng. Thời gian đã bước sang những ngày cuối cùng của quý một. Nghe nói tình hình của công ty gặp một số vấn đề, lợi nhuận thấp hơn 0,6 phần trăm so với quý bốn năm trước. Cuộc họp hội đồng quản trị và cổ đông không lâu nữa sẽ diễn ra. Bình Nhi bận rộn vừa sắp xếp công việc của mình, còn phải sắp xếp công việc của Lý Lập Thành, Thiệu Duy hiện tại tình trạng sức khỏe sắp giống Lý tổng, bị viêm loét dạ dày vì ăn không đúng bữa. Bình Nhi tính ra đã thảnh thơi hơn nhiều so với họ. Cô tranh thủ giải quyết mấy tệp văn bản tồn đọng, đầu giờ chiều phải đi họp cùng Lý Lập Thành.
Lần trước Bình Nhi vứt bó hoa vào thùng rác có lẽ đã bị hắn phát hiện, sáng nay cô không nhận được thứ phô trương đó mà chuyển sang một cành uất kim hương nhỏ đầy khiêm tốn. Bình Nhi cam chịu, nhận lấy từ tay tiếp tân, sau đó cắm vào chiếc lọ cổ cao trên bàn làm việc. Cô không thể tưởng tượng được loại người ác ma như Lý Lập Thành lại có thể học cách lãng mạng đầy gượng ép, thú thật Bình Nhi cũng có chút vui vẻ.
Trên đời này, người bị ám ảnh cưỡng chế nặng nhất chính là Thiệu Duy, căn bệnh này nhất định là lây từ Lý Lập Thành. Vừa ăn trưa xong, Bình Nhi mới quay về bàn, kéo ghế định ngồi xuống thì Thiệu Duy xuất hiện, nhắc nhở cô:
"Chuẩn bị đi họp cùng sếp Lý ở chi nhánh đấy nhé!"
Bình Nhi khom người, với lấy túi xách thì nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo là bước chân hữu lực, Lý Lập Thành gõ nhẹ lên đầu Bình Nhi:
"Đi thôi."
Tần Tiếu lúc này đang thu lại tình cảnh lúc nãy vào não bộ. Bình Nhi vừa rời đi, ánh mắt cũng lập tức thay đổi...
Lý Lập Thành đi sau lưng Bình Nhi từ lúc xuống cầu thang tầng hầm, cô đi đến xe hắn thì đứng lại.
"Sao anh đi sau lưng em vậy? Người ta thấy thì nói em là người không có nguyên tắc đó."
Lý Lập Thành mở cửa xe, tay đặt trên đầu cô tránh va chạm, không nhanh không chậm nói: "Em hậu đậu như vậy, nhỡ em có ngã thì anh đỡ em được."
"Ôi, anh tinh tế như vậy từ lúc nào vậy sếp Lý, em không nhìn ra được đó nha."
Bình Nhi cười nửa miệng, suốt dọc đường, tay cô như bản năng đặt ở bụng, Lý Lập Thành liếc mắt, buông một tay cầm vô-lăng xoa nhẹ bụng cô.
"Hình như tiểu Lý này lớn hơn rồi thì phải?" – Hắn vừa nói vừa cười, biết mình sắp làm bố nên rất hạnh phúc.
Ngược lại với Bình Nhi đầy lo lắng: "Em cũng thấy vậy, không biết đi làm như thế nào nữa."
Lý Lập Thành bình thản đưa ra phương án cho cô, tập trung vào con đường phía trước, hạ chân ga khi thấy tốc độ vượt quá con số 50:
"Thì em nghỉ làm thôi."