Trong tình trạng mâu thuẫn hỗn độn, thời gian vẫn l dần trôi qua.
Có cái gì đó đang thay đổi một cách vi diệu, chỉ là chúng ta ngay lúc đó không kịp phát giác.
Dưới nhà 305 thường có chiếc siêu xe Porsch đậu. Hàng xóm phụ cận từ ngạc nhiên, đến cuối cùng bởi vì không phải xe của mình, cho nên dần dần không thèm để ý.
Lý Thiện Tường la cà đến phòng 305, bồi Kỷ Tiệp xem phim, tâm tâm sự sự, sờ sờ tóc, ăn bữa tối.
Trương Duy Nguyên vẫn chán ghét Lý Thiện Tường, bất quá loại này chán ghét lại có một loại so sánh vi diệu bên trong thâm tâm, vừa đối địch lại vừa hiếu thắng.
Hành động thật chẳng khác nào mấy bé học sinh tiểu học nhìn nhau không vừa mắt – Kỷ Tiệp cầm đũa ăn cơm nhìn hai đồng chí sinh viên chơi trò “Hoa Sơn Luận Kiếm”, nội tâm liền dâng lên một cảm giác vô lực không muốn tham dự.
Ai ~ nhiều lần đều là như thế này, cậu đã chán không thèm quản rồi. Kỷ Tiệp cúi đầu yên lặng ăn cơm của mình.
Chỉ cần Lý Thiện Tường muốn gắp món gì, Duy Nguyên liền lập tức lấy đũa chặn đường, đôi khi còn quá phận hơn, cố tình đem chén đĩa chuyển ra xa, không cho Lý Thiện Tường gắp.
Hồi đầu đầu Kỷ Tiệp nhìn không vừa mắt, chủ động bưng đĩa rau cho Lý Thiện Tường. Bất quá, kết cục còn thảm hại hơn, ban đầu là Trương Duy Nguyên trừng Kỷ Tiệp, sau đó là giở bài mệt mỏi buồn chán, gia vị chọn tam kiểm tứ, có khi còn có thể tức khí đến bỏ bữa khiến cho cậu chờ Lý Thiện Tường về lại phải nấu ăn thêm chặp nữa, bưng đến phòng mời hắn ăn.
Cho dù có chọc giận Trương Duy Nguyên thật, Kỷ Tiệp cũng sẽ không để ý đến hắn.
Tới nửa đêm, Trương Duy Nguyên cư nhiên leo lên giường cậu, thật sự lay cậu tỉnh, kêu đói, Kỷ Tiệp tâm so với đậu hủ còn mềm hơn, không quá ba câu liền đầu hàng, vừa ngáp vừa đứng dậy vào bếp nấu cho Trương Duy Nguyên chút đồ ăn.
Lụy nhân (người bị liên lụy) bị kẹp giữa mệt gần chết chỉ có mình Kỷ Tiệp, cậu bị lăn qua lăn lại đến thành mắt gấu mèo, Trương Duy Nguyên còn cười cậu là tiểu hồ ly, cũng không nghĩ cậu như thế này là do ai làm hại?
Lý Thiện Tường cuối cùng nhịn không được. Kỷ Tiệp tuy cảm thấy xấu hổ nhưng lực bất tòng tâm nên quyết định không lý gì đến hai người bọn họ nữa, ngoan ngoãn ăn cơm của mình.
Bất quá Lý Thiện Tường cũng thật sự lợi hại, Kỷ Tiệp nghĩ đến liền nhịn không được mỉm cười.
Không biết có phải nhờ chơi bóng rổ hay không, Lý Thiện Tường biết giương đông kích tây làm động tác giả khiến Trương Duy Nguyên nhiều lần chặn đường thất bại; nếu Trương Duy Nguyên đem đồ ăn dời đi, không cho hắn gắp, hắn liền chuyển đũa đến đĩa rau.
Lần đầu tiên Kỷ Tiệp hoảng sợ, xem Lý Thiện Tường nháy mắt với mình, trong tâm cậu liền nở nụ cười, lúc gắp rau vào bát mình cố ý cầm đĩa lâu hơn một chút.
Trương Duy Nguyên tuy không muốn cho Lý Thiện Tường gắp rau, nhưng lại không thể không cho Kỷ Tiệp gắp, tốt xấu gì cậu cũng là người nấu ăn, hơn nữa một mình hắn cũng không có thể ăn hết toàn bộ đồ ăn. Chiêu này của Lý Thiện Tường quả thực thông minh khiến Trương Duy Nguyên tức đến nghiến răng nghiến lợi cũng không có biện pháp đối phó.
Đũa Lý Thiện Tường vừa định gắp món bò ướp tiêu đen, Trương Duy Nguyên liền lập tức nửa đường chặn ngay, gắp một đũa lớn đồ ăn. Kỷ Tiệp lúc này nhịn không được a một tiếng, hơi giật mình nhìn chòng chọc Trương Duy Nguyên.
“Chuyện gì?” Trương Duy Nguyên khẩu khí rất kém cỏi, chỉ cần Lý Thiện Tường xuất hiện, thái độ của hắn liền từ tiểu đệ đệ 5 tuổi thích làm nũng tự động biến thành phụ nữ trung niên sắp mãn kinh.
“Duy Nguyên... Không phải anh không thích ăn bò ướp tiêu đen sao?” Kỷ Tiệp chỉ chỉ đũa Duy Nguyên đang gắp một đống tiêu đen, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi qua…
“Anh, anh nào có?” Nhãn cầu liếc xuống, phát hiện mình thật sự gắp rất nhiều tiêu đen, Trương Duy Nguyên lông mi run lên hai cái.
“Trước kia em nấu bò xào tiêu đen, anh đều chỉ ăn thịt bò.” Kỷ Tiệp chu môi, đừng nói hai năm qua cùng ở với Duy Nguyên, bằng vào 3 năm trung học sống cùng nhau, Duy Nguyên yêu thích gì làm sao cậu lại không biết?
Duy Nguyên thật sự sợ ăn tiêu đen! Sao cậu có thể lầm được?
Cậu vì muốn Duy Nguyên cân đối dinh dưỡng mới cố ý thường xuyên làm bò xào tiêu đen. Chính là Duy Nguyên mỗi lần đều chỉ gắp thịt bò không dính tiêu, cho nên cậu tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng lầm!
“Đó là bởi vì anh nghĩ em thích ăn tiêu đen mới cố ý nhường cho em ăn nhiều một chút.” Người nào đó cãi bướng nói, rồi mới trừng mắt liếc vị khách không mời mà đến nãy giờ một mực ha ha cười trộm, giả vờ dũng mãnh phi thường há mồm đem tiêu đen bỏ vào miệng, bộ dáng rất giống tiết mục tấu hài, nghệ sĩ biểu diễn ăn côn trùng, sợ hãi nhưng lại cố lấy dũng khí mà nuốt.
Màn này để người ngoài không biết nhìn vào sẽ nghĩ: tiêu đen thật sự đáng sợ thế sao?
Tiêu đen vừa vào miệng, Trương Duy Nguyên giống như gián gặp Mostkill (thuốc diệt gián). So sánh thế nghe chừng không quá hay ho đi. Đại khái nuốt vào đến họng thì dừng lại…chính là ăn không nổi mà nhổ không xong, rất thống khổ.
Ừng ực, tiêu đen trượt vào thực quản, người nào đó căn bản không có đánh giá vị đạo, trong đầu trống rỗng, mắt trợn trắng (ghê quá anh ơi), giống người ngoài hành tinh xâm lược trái đất rơi vào bể bong bóng, câu nói đầu tiên sẽ là —— không tồi, hảo ấm áp… Đương nhiên, Trương Duy Nguyên hiện tại chính là so với Tưởng Công Đồng còn trầm mặc hơn, vị tiêu đen khiến cho hắn căn bản không muốn mở miệng. (ai giúp mình vụ này. Mình đoán đây là nhân vật trong cái phim gì đó mà có người hành tinh xâm lược trái đất nhắc đến bên trên)
“Duy Nguyên, anh chưa nhai đã nuốt nha.” Kỷ Tiệp nhíu mày, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, rót vội chén nước cấp cứu Trương Duy Nguyên.
“Anh không ăn tiêu đen thì hơn. Sau này em cũng không muốn anh ăn. Biểu tình của anh như thể em nấu khó ăn lắm vậy.” Người nào đó thở dài, phản ứng quá mức thành thực. Đại đầu bếp Tiểu Kỷ vốn tâm linh yếu ớt, thần kinh mảnh khảnh tỏ ra đau lòng.
“Không phải nha, Tiểu Kỷ nấu đồ ăn thật ngon, so với đầu bếp Thượng Hải, Bắc Kinh, Nhật Bản, Newyork, Pháp anh từng nếm qua cũng không hề thua kém.” Thủ lĩnh quân địch thật không biết mệt, tận dụng ưu thế không sợ tiêu đen, sau khi liệt kê bối cảnh gia đình thấy vẫn chưa đủ sức thuyết phục liền gắp một đũa lớn tiêu đen ăn, vừa hưởng thụ mỹ thực vừa bày ra biểu tình so sánh ẩm thực Trung Hoa một phen.
“Em nào có lợi hại như thế. Anh không cần nịnh em.” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, rạng ngời như ánh trăng, khiến sao trên trời cũng trở nên ảm đạm vô quang, đôi môi hồng nhuận như hoa tường vi hơi hé mở, lộ ra hai cái răng khểnh, cười đến thẹn thùng vừa đáng yêu.
Xong, hố-nặng-rồi!
Trương Duy Nguyên ở bên cạnh, trán nổi gân xanh như lưới bắt cá, co rúm lại.
Tiểu Kỷ cư nhiên dùng ánh mắt này nhìn nam nhân khác… Không thể nhẫn được nữa!
Một giây sau, Trương Duy Nguyên giơ tay, chặn đường Lý Thiện Tường đang mỉm cười định gắp đậu hủ, Lý Thiện Tường thối lui, qua vài giây lại đưa tới, Trương Duy Nguyên cư nhiên trực tiếp đem đũa cắm vào đậu hủ, đâm nát.
“A! Trương Duy Nguyên! Anh làm đậu hủ trộn thành đậu hoa rồi! Giờ thì tốt rồi… Em mới ăn một miếng, em chờ mãi mới có giảm giá đặc biệt để mua nha”. Không biết là bởi vì món ăn mình làm bị phá nát hay bởi vì còn muốn ăn đậu hũ mà không được ăn, đại đầu bếp Tiểu Kỷ ánh mắt u oán, trong mắt ngấn nước, cắn môi, muốn bộ dáng sắp khóc bao nhiêu có bộ dạng sắp khóc bấy nhiêu.
“Em mặc kệ! Anh đem 『 đậu hoa 』ăn sạch cho em…” Dùng sức vỗ bàn một cái, tuy rằng lực đạo không đủ để kinh hách ai nhưng phối lên Kỷ Tiệp đang nức nở rơi nước mắt, độ uy hiếp cũng rất đủ xem.
“Được rồi, được rồi ~ Tiểu Kỷ, em đừng khóc!” Trương Duy Nguyên vội vàng nghiêm chỉnh đem đĩa 『 đậu hoa 』 trút cả vào bát, nội tâm thật sự hối hận không thôi.
Không nói lời nào không có nghĩa là không có người làm gì, Lý Thiện Tường yên lặng mang một một đậu hủ từ tủ lạnh ra, đặt lên mâm, chan tương đặc chế lên.
“Tiểu Kỷ, chúng ta mua hai hộp mà, em quên à?”
“Thế nhưng làm sao ăn hết hộp? Kỷ Tiệp ngừng khóc, nhu dụi mắt, thấy trong mâm có hộp đậu hủ vuông vắn xinh đẹp, khóe miệng tươi lên.
“Chúng ta một người một nửa, anh sẽ giúp em ăn hết, yên tâm.” Trên mặt treo nụ cười tao, quý công tử gắp đậu hủ cho thiếu niên hồ ly xinh đẹp. Hình ảnh đẹp mắt như sinh hoạt thường ngày ở nhà, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Người nào đó, lần thứ hai bị bài trừ ra một thế giới khác…
“Anh cũng không muốn sỗ sàng.” Trương Duy Nguyên thật sự chịu không nổi, không phục mà chen vào, hai người kia ngươi một miếng ta một miếng thưởng thức đậu hủ như cô dâu mới. Hảo tiểu tử, cư nhiên dám trước mặt hắn ăn “đậu hủ” Tiểu Kỷ!
“Anh ăn hết 『 đậu hoa 』 trước đã…” Kỷ Tiệp chu miệng, ngữ khí không mất hứng cũng là hờn dỗi, bất quá trong lời nói của cậu không phải không hoàn toàn không có uy lực.
“Ân, ít nhất là ăn 『 đậu hoa 』, không phải ăn 『bãi nôn 』, hơn nữa tiêu đen cũng không đến nỗi khó ăn như thế.” Chọn đúng thời điểm để phản kích, tuyệt đối không phải người dễ chọc, Lý Thiện Tường mỉm cười, từ quý công tử hóa thân lộ mặt thành sát sinh hoàn thiếu gia.
Chết tiệt. Nhắc hắn nhớ vụ đậu hũ vỡ trông giống bãi nôn, còn gợi lên vị tiêu đen ghê tởm vừa rồi…
Trương Duy Nguyên hừ một tiếng, mất hứng nhưng chẳng làm gì được đành yên tĩnh ăn cơm.
Đối với hai người đang vui vẻ ăn đậu hũ mà nói, bữa cơm này thực không dễ mà an tĩnh như vầy, quả rất khoái trá nha!