Edit: An TĩnhSau khi ăn xong, cuối cùng Hứa Lộ Bạch mới chịu lên tiếng nói về tin tức tốt mà cô ấy nhắc đến.
“Tớ đã bắt đầu yêu đương rồi.”
“Cái gì? Thật à?” Nghe được tin này, Sở Hòa cực kì kinh ngạc.
Hứa Lộ Bạch hơi ngượng ngùng, nói: “Tất nhiên rồi, tớ lừa gạt cậu làm gì?”
Sở Hòa ném ra một chuỗi vấn đề lia lịa: “Đã bắt đầu bao lâu rồi? Quen biết nhau thế nào? Người đó ra làm sao?….”
“Cậu kiềm chế lại nào, hỏi từng câu từng câu một được không?” Hứa Lộ Bạch dở khóc dở cười, “Quen biết nhau lúc đi du lịch. Anh ấy cũng là người ở thành phố S. Mới vừa quyết định thôi, nên không nói cho cậu biết ngay.”
“Quyết định cái gì? Đính ước sao?…..Trời ơi, bây giờ tớ có hơi rối.” Sở Hòa nhíu chặt mày: “Vậy người mà cậu yêu thầm đó thì sao? Từ bỏ à?”
Mặt Hứa Lộ Bạch không đổi sắc, nói: “Tớ đã từ bỏ người đó từ sớm rồi. Hiện tại bây giờ tớ thật sự rất thích anh ấy.”
Sở Hòa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Hứa Lộ Bạch nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm của Sở Hòa, có hơi buồn cười: “Cậu hốt hoảng như thế làm gì?”
“Không phải là tớ đây sợ cậu tùy tiện tìm đại một người để yêu đương sao?”
“Yên tâm đi. Tớ có làm người khác đau khổ thì cũng sẽ không tự làm khổ chính mình đâu.”
“Nói thì dễ nghe thôi, thời điểm lúc cậu yêu thầm đó, cũng không biết là ai u mê khó thoát, đến độ buồn bực không vui cơ.”
Nghĩ đến Tiểu Bạch trong mắt trong tim chỉ có người mình yêu, đánh mất chính mình và cho đi tất cả mọi thứ của lúc đó, Sở Hòa vừa tức vừa đau lòng. Cũng may bây giờ cô ấy đã thoát ra được, được yêu khiến cho tinh thần cô nàng thoải mái, dễ chịu, hào quang tỏa sáng.
“Ban đầu ai mà chẳng ngu ngốc, đều đã qua rồi, anh hùng thì không đề cập đến chuyện xấu hổ năm đó nữa.”
“Được được được.” Sở Hòa suy nghĩ lại, hỏi tiếp: “Vậy người bạn trai kia đối xử với cậu có tốt không? Lúc nào mới đưa đến ra mắt tớ đây?”
“Hiện tại vừa bắt đầu nên chắc chắn là được rồi.” Khuôn mặt Hứa Lộ Bạch xuất hiện sự ngượng ngùng của người phụ nữ khi yêu. “Vốn dĩ là hôm nay tớ và anh ấy muốn mời cậu ăn cơm, nhưng anh ấy lại tạm thời có chuyện đột xuất… Cậu xem ngày mai có thể đi ăn cơm chung được không?”
“Có thể ném người đàn ông trong tim mà cậu yêu thầm ba năm ra ngoài, xem ra lực sát thương của bạn trai cậu không tệ lắm nhỉ. Có phải rất đẹp trai đúng không?”
“Ha ha, tớ là nhan khống cơ mà, cậu còn không biết sao?”
Sở Hòa gật đầu thể hiện sự đồng tình: “Hiểu đôi chút, dù sao chúng ta cũng là người cùng lý tưởng mà.”
“Vậy cậu thì sao, hiện tại có thích chàng trai nào không?”
“Không có đâu.”
“Nếu không thì để bạn trai tớ giới thiệu bạn của anh ấy cho cậu làm quen thử nhé? Lỡ đâu cũng có nhan sắc tương đối với anh ấy thì sao….”
Sở Hòa bật cười, khoát khoát tay nói: “Không cần mà, quá xấu hổ.”
Hứa Lộ Bạch cảm thấy điều này rất khả thi: “Tớ không để anh ấy giới thiệu lộ liễu là được mà? Sẽ bảo anh ấy đưa mấy người bạn đi ăn cơm cùng với chúng ta, tiếp xúc như bạn bình thường vậy đó. Dù sao anh ấy cũng phải giới thiệu bạn cho tớ biết — hai ba người không bằng góp một thành ba, như vậy cũng sẽ náo nhiệt đông vui hơn nhiều.”
Sở Hòa do dự một hồi: “Được thôi.”
“Ngày nào cậu cũng ngồi ở nhà vẽ tranh, bạn mới còn không làm quen được, huống chi là bạn trai. Nếu không ra ngoài chơi, tớ sợ cậu sẽ mắc chứng tự bế mất thôi.”
“Nào có khoa trương như vậy chứ?….Nhưng mấy ngày trước tớ có nhìn thấy một người rất đẹp trai trên đường đó, anh ta sống chung một tiểu khu với tớ.”
“Không tệ nha, cận thủy lâu đài mà, có thể bắt anh ta lại!” Bộ não của Hứa Lộ Bạch lại bắt đầu rục rịch.
“Cái gì vậy…… Không có chuyện gì xảy ra cả.” Sở Hòa buồn cười nói: “Cậu lại bắt đầu nghĩ xa xăm rồi đấy.”
“Không đúng, đây chính là vận đào hoa của cậu mà…”
Viết truyện nên nhìn cái gì cũng nghĩ ra câu chuyện cả, chờ đến khi Hứa Lộ Bạch nói ra đã không thể kiềm lại được nữa, Sở Hòa đứng dậy đẩy cô nàng một cái: “Được rồi, chúng ta ngồi lâu quá đấy, đi ra ngoài một lúc đi.”
“Được thôi.” Hứa Lộ Bạch đứng dậy cầm theo túi xách, “Đi nào, đi dạo phố nha.”
__
Chương thứ hai không có nam chính, nhớ anh ấy quá.
Xem thường nam chính, vì phúc lợi bốn chương nên đừng do dự mà để lại bình luận.
Spoil: Chương tiếp theo nam chính sẽ xuất hiện, bối cảnh…..
**
Hết chương 6