Canh củ sen sườn heo màu sắc trong trẻo hương thơm đậm đà sôi ùng ục lên, Ninh Côi bưng bát canh lên, gắp một miếng rau nóng đến trước mặt ăn.
Thương Chiếu nói muốn ăn thanh đạm, nhưng khi xem thực đơn, vẫn nhớ gọi cho cậu một phần nước cay, Ninh Côi kiềm chế không cười lên, những ý cười lại tràn lên mắt, đôi mắt cong cong, là ai cũng sẽ thấy tâm trạng cậu đang rất tốt.
Thương Chiếu nhìn đến ngây người, sau đó cúi đầu uống canh.
Vành tai đỏ ửng trong nháy mắt lộ ra trước mắt Ninh Côi.
Ninh Côi nhìn, có chút buồn cười.
Trước khi quen biết Thương Chiếu, ấn tượng của cậu đối với Thương Chiếu chính là người có vóc dáng cao lớn của đội bóng rổ trong khoa, rất thích cười, dường như nhân duyên rất tốt, cùng với là người Tưởng Tích thích.
Sau khi quen biết, Thương Chiếu từ một ấn tượng đại khái biến thành một con người sống động. Thương Chiếu chân thành nhiệt tình, theo đuổi người đồng tính nhưng rất thẳng thắn và trực tiếp, cũng rất đúng mực ─── hẹn gặp mặt hẹn ăn cơm, đều quy củ bảo trì khoảng cách, hỏi bạn bè cậu những thứ cậu thích, lại không cho họ đùa cợt trước mặt cậu, cũng từ chối bạn bè cậu làm mối cho.
Tuy rằng người này đôi khi cứng đầu và nghiêm túc đến có hơi ngốc, nhưng... sự dịu dàng trong từng chi tiết đó, thật sự khiến người khác rung động.
Ăn cơm xong, Thương Chiếu đi tính tiền.
Ninh Côi đứng phía sau, nghe nhân viên ở quầy báo một con số, Ninh Côi như thường lệ chuyển cho Thương Chiếu một nửa số tiền. ngôn tình tổng tài
Cho dù yêu đương, cũng không có đạo lý chỉ tiêu tiền của đối phương, huống chi cậu còn chưa đồng ý Thương Chiếu, cho nên ăn cơm cùng nhau đều là AA.
Alipay vừa mới thanh toán xong, điện thoại liền hiện thông báo chuyển khoản Wechat, Thương Chiếu bất đắc dĩ nhận lấy, hỏi: "Có muốn uống trà sữa không?"
"Muốn." Ninh Côi cong mắt cười lên, ra khỏi cửa hàng, quen cửa quen nẻo mà đi tới tiệm trà sữa cậu thường lui tới.
Tiệm trà sữa giữa trưa rất đông, Ninh Côi liếc mắt liền thấy Lê Tiên Tiên cùng mái tóc xoăn tự nhiên trong đám người, cười đến không thấy mặt trời.
Lê Tiên Tiên vốn đang nói đùa với bạn bè, giương mắt thấy cậu, liền cười vẫy tay với cậu.
"Ninh Côi."
Thương Chiếu nhìn Lê Tiên Tiên, nhớ lại lúc mình nhận nhầm Ninh Côi thành nữ sinh, còn lỗ mãng đi hỏi người ta, mặt đỏ lên.
"Lê Tiên Tiên." Ninh Côi đi qua, nhìn hoá đơn trong tay cô, nhướng mày, "Không biết ai hai hôm trước bảo sẽ cai trà sữa nhỉ?"
"Cai trà sữa là cả một quá trình." Lê Tiên Tiên đúng tình hợp lý nói.
Ánh mắt cô dừng trên người Thương Chiếu bên cạnh Ninh Côi, cô cười với Thương Chiếu, Thương Chiếu gật đầu, cũng cười đáp, liền tính là chào hỏi qua.
Lê Tiên Tiên nhỏ giọng hỏi Ninh Côi: "Nghe nói hôm nay Tưởng Tích về trường liền tới chặn cậu?"
Ninh Côi "Ừ" một tiếng.
"Cậu không sao chứ?" Mọi người đều trong đội cổ động, Lê Tiên Tiên hiểu rõ cái tính tình kia của Tưởng Tích.
Ninh Côi nói: "Không sao cả."
Lê Tiên Tiên chớp mắt, còn muốn nói gì đó, nhìn nhìn Thương Chiếu, không nói nữa.
Tới khi Ninh Côi cầm trà sữa về phòng ngủ, lấy điện thoại ra, mới thấy tin nhắn Wechat của Lê Tiên Tiên.
"Tớ còn nghe nói Thương Chiếu chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân."
"Cậu cùng cậu ấy rốt cuộc là thế nào?"
"Là ở bên nhau rồi, hay vẫn đang khảo sát, mọi người đều tò mò lắm đấy."
Ninh Côi uống một ngụm trà sữa, vị ngọt lạnh như băng trôi xuống theo yết hầu, tràn vào trong lòng.
Cậu cười cười, đánh chữ trả lời.
"Nhanh thôi."