"Ninh Côi, trận chung kết bóng rổ buổi chiều cậu nhảy C vị* đi, các động tác của đội trưởng bọn tôi đều không nhảy được....."
(*: vị trí trung tâm, center)
"Đúng vậy, cậu vốn là dự bị, bây giờ có thể lên sân khấu, lại là nhảy trận chung kết, cơ hội rất khó có được đấy."
"Vũ đạo là cậu và đội trưởng cùng nhau biên đạo, các động tác khó cơ bản đều ở vị trí C, hôm nay đội trưởng bị viêm ruột thừa nằm viện không nhảy được, trong đội chỉ có cậu có thể...."
"Nếu như thiếu một người, đội hình sẽ phải thay đổi, buổi chiều phải biểu diễn rồi, căn bản không kịp."
Trong phòng vũ đạo trống trải, mấy nữ sinh lúng túng mà vây quanh một thanh niên, cậu một tiếng tôi một tiếng, cùng tiếng chim ríu ríu rít rít bên ngoài đan vào nhau, ở trong mùa hè nóng nực này ầm ĩ đến mức phát phiền.
Thanh niên được vây quanh mới vừa luyện vũ đạo xong, người dựa vào tay vịn, mồ hôi thấm ướt áo thun, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, cậu híp híp mắt, ánh mặt trời rơi trên người cậu, toàn thân đều tỏa ra một loại cảm giác mệt mỏi lười biếng.
Khung xương của cậu nhỏ, làn da lại trắng nõn, mái tóc dài bị cậu tùy ý thắt thành từng bím tóc nhỏ, lông mày anh khí xinh đẹp cộng thêm nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, trên người mặc áo thun rộng thùng thình, thoáng nhìn không phân biệt được là nam hay nữ.
Thanh niên nghe bọn họ nói hồi lâu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ câu lên, tràn đầy ý cười: "Không đi, không nhảy, chân đau."
Phòng vũ đạo chớp mắt an tĩnh lại, các nữ sinh da mặt mỏng, bị cự tuyệt trực tiếp như vậy, có chút không chịu được.
"Ninh Côi...." Phó đội trưởng Hà Chi cắn môi, lùi về sau hai bước, cúi người, "Chuyện trước kia bọn tôi rất xin lỗi, làm ơn giúp bọn tôi lần này đi."
"Bất luận ra sao, bọn tôi đều muốn hoàn thành bài nhảy cuối cùng này."
Có người đã mở miệng, các nữ sinh còn lại cũng lần lượt nhận lỗi, nói xin lỗi cậu, thái độ cũng rất thành khẩn, chỉ không biết là thật lòng biết lỗi hay tạm thời nhẫn nhịn trước cho qua.
Ninh Côi nhìn bọn họ, rất khó để tưởng tượng ra mấy nữ sinh ngày đó đứng trên sân khấu cười đến ngọt ngào lại mang ác ý cực lớn đối với cậu, ác ý gạt bỏ, cố ý bỏ qua tên cậu khiến cậu trở thành thành viên dự bị, thậm chí còn đem trang phục biểu diễn của cậu đổi thành trang phục nữ để nhục nhã cậu.
Đều đã là người trưởng thành rồi, còn ấu trĩ mà chơi trò kéo bè kéo phái.
Cậu đang định từ chối, cửa phòng vũ đạo lại mở ra, mấy nữ sinh lần lượt đi vào, đều là thành viên của đội cổ động, tuy rằng phần lớn đều có quan hệ bình thường, nhưng cũng có ngoại lệ. Nữ sinh tóc xoăn tự nhiên đi đầu mỗi ngày đều nhắc cậu thời gian và địa điểm luyện tập, thi thoảng còn mời cậu uống trà sữa.
"Ninh Côi, giúp bọn tôi một chút đi."
Nữ sinh cúi đầu, cử chỉ ôn nhu dịu dàng, làm người khác mềm lòng.
Ninh Côi trong lòng nghẹn một hơi, tiến thoái lưỡng nan.
"Muốn tôi đi nhảy chung kết cũng được." Ninh Côi nhìn mấy nữ sinh bên cạnh Hà Chi, "Mấy người các cậu, cùng Tưởng Tĩnh, nhảy bài cổ vũ với tốc độ gấp đôi, không thể ngắt quãng, sau khi nhảy xong thì nói xin lỗi tôi, quay video đăng lên diễn đàn trường học."
Cậu nói rất nhẹ, vang lên trong phòng vũ đạo yên tĩnh, lại rất có khí phách: "Có thể làm được không?"
Sắc mặt của nhóm nữ sinh thoáng chốc liền thay đổi, Hà Chi lùi về sau một bước, mặt nóng bừng, tỏ vẻ kháng cự.
Nữ sinh có mái tóc xoăn tự nhiên đi tới: "Chúng ta cùng nhau nhảy đi."
Ninh Côi nhíu mày: "Lê Tiên Tiên."
"Mọi người đều cùng một đội." Lê Tiên Tiên cười, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, "Cùng nhau nhảy đi, làm sai thì nên xin lỗi, xin lỗi không mất mặt."
Những người đứng ở bên cạnh do dự chốc lát, sau đó đều chậm rãi bước lên, đội cổ vũ hiếm khi đoàn kết như vậy.
Trong mắt Hà Chi giằng co một hồi, sau đó cắn răng đáp: "Chúng tôi nhảy."
Ninh Côi ngoảnh mặt đi: "Nói chút về thời gian đi."
"Một giờ tại phòng vũ đạo makeup, ba giờ bắt đầu biểu diễn." Hà Chi thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu đi, "Chúng tôi giúp cậu mượn trang phục biểu diễn của nam, chỉ là kiểu dáng cùng màu sắc có chút không giống nhau..."
"Không cần." Ninh Côi đi đến trước mặt Hà Chi, hơi cúi đầu, cong môi cười, "Lại nói, tôi còn đang muốn cảm ơn các cậu đấy."
"Váy rất đẹp." Cậu gằn từng chữ một, "Tôi ──── rất thích."
*
Mạc Phùng Quân: Hệ liệt C đại vẫn ngắn như mọi khi, tôi viết chơi, mọi người cũng đọc chơi.