Sơn thì không thèm nói câu nào, cậu hậm hực với Long Phi suốt cả buổi ngồi trên xe. Khi cả ba có mặt tại sân bóng trường THPTChuyên Thái Bình thì thấy đội bóng trường đó đang luyện tập chăm chỉ.
“Mình nghe nói trường này tỉ lệ học sinh đỗ đại học cực cao, không ngờ thể thao cũng tuyệt vời nhỉ.” Long Phi nhìn vào bảng thăm dò các trường THPT có tỉ lệ học sinh đỗ đại học cao nhất do Bộ Giáo dục xuất bản mang theo bên người nói.
“Ừ”, Chiến đồng ý. “Nhìn họ tập kìa,” Chiến đưa tay chỉ về những người đang tập bóng, cả hai nhìn những cầu thủ tập bóng theo tay của Chiến chỉ. “Họ có nhiều cầu thủ nhỉ. Chẳng bù cho bên mình chỉ có 18 người trong đội bóng. Thật là khác biệt.” Chiến ánh mắt thán phục nhìn hơn ba chục con người đang ở trên sân.
“Người kia có phải là huấn luyện viên của đội bóng không?” Bỗng dưng Sơn chỉ tay về một người, cả hai cùng theo hướng Sơn chỉ nhìn lại. “Mình biết cầu thủ đó. 5 năm trước đó là cầu thủ xuất sắc nhất của đội tuyển quốc gia mà.”
“Đúng rồi, 4 năm trước cầu thủ đó bị chấn thương và nghe nói đã giã từ bóng đá khi mới ở tuổi 30.” Chiến kinh ngạc khi nhìn người dưới chân.
“Thì có sao? Chúng ta tới để thăm dò đội bạn chứ không phải là bắt tay làm quen với cựu cầu thủ đội tuyển quốc gia đâu.” Long Phi quay đầu đi, so với một cựu cầu thủ thì thà gặp cầu thủ chuyên nghiệp vẫn còn đá còn tốt hơn.
“Ờ, cũng phải. Bọn mình lạc đề rồi.” Chiến gãi đầu áy náy quay đầu nhìn các nhóm đang tập trên sân.
“Tưởng chỉ có con bé Nhi có trò hành hạ cầu thủ, không ngờ bên này cũng ác liệt nhỉ. Tên đó từ nãy giờ chạy tới 100 vòng rồi chẳng chơi.” Sơn nhìn cầu thủ đang tập chạy trên sân nói.
“Đó là một trong những phương pháp rèn luyện thì đội nào chả tập như nhau.” Long Phi khinh bỉ nhìn Sơn. “Chán thật, nếu hôm nay Nhi cũng đi thì tốt quá.” Long Phi thở dài ảo não nói.
“Thôi đi ông tướng. Nhi đang bận ôn thi, nên không thể đi cùng được.” Chiến vỗ vỗ vai Long Phi, từ ngày vào đội bóng, Long Phi rất nghiêm túc tập luyện, không như cái tên suốt ngày kêu ca tập tành nhưng đến khi vào giờ thì nghiêm túc là Sơn đang đứng bên cạnh.
“Suốt từ hôm thứ tư tới giờ, mình không gặp được bạn ấy rồi.” Long Phi thở ngắn thở dài nhớ tới nụ cười xinh đẹp của cô bạn.
“Lúc nào cũng Nhi, Nhi. May mà con nhỏ đó đang bận ôn thi không thì mày chết trong tay con bé.” Sơn trừng mắt nhìn cây si của Nhi là Long Phi bên cạnh.
“Thật thế á. Bạn ấy nghiêm khắc lắm sao.” Long Phi nhìn cả hai thắc mắc
“ừ, bạn ấy cực kỳ nghiêm khắc.” Chiến gật đầu. “Có thể giống với huấn luyện viên dưới kia”. Lúc này bên dưới chân có vài người đang bị huấn luyện viên khiển trách vì sai lỗi kỹ thuật.
Long Phi mỉm cười nhìn phía dưới sân tập. “ Mình càng thích bạn ấy hơn rồi.”
“Ối trời,” Sơn thì ngã ngửa người còn Chiến thì tủm tỉm cười. Cả ba ngồi chờ đến khi đội bóng tập xong, Chiến thì chăm chú ghi chép trong khi đó Sơn thì tập trung chú ý tới khả năng của từng người. Trong khi đó Long Phi thì gật gà gật gù ngồi ngủ. Hết giờ tập, Chiến lay người Long Phi. “Chúng ta đi tìm nhà nghỉ nghỉ qua đêm nào. Mai lại tiếp tục.”
Cả ba lại tiếp tục việc thăm dò đối thủ vào ngày hôm sau. Lúc cả ba chuẩn bị đứng dậy đi về thì một quả bóng từ phía sân bóng lao thẳng về cả ba. Sơn và Chiến nhanh chân nghiêng người tránh được quả bóng. Chỉ có Long Phi đang ngáp chưa kịp né thì bóng lao vào người cậu. Tưởng rằng quả bóng đó sẽ trúng người Long Phi, nhưng rất nhanh, một tay vẫn đang ngáp dở, một tay đã kịp giữ quả bóng. Cả Sơn và Huy đều kinh ngạc nhìn một màn này. Ngoài Đông ra đây là lần đầu tiên có người có thể giữ bóng đang xoáy mà chỉ dùng có 1 tay. Long Phi ném quả bóng trả về sân bóng rồi kêu ầm.
“Lũ điên kia, định giết con nhà người ta hả.” Vừa quát người dưới sân, cậu vừa xoa xoa lòng bàn tay. “Đau chết được.”
“Nè, cậu chơi ở vị trí thủ môn à.” Chiến sau giây phút kinh ngạc thì nhìn chằm chằm bàn tay vừa bắt bóng của Long Phi.
“Trước kia thôi, giờ mình muốn chơi ở vị trí tiền đạo.” Long Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ muốn đổi vị trí, thế mà thằng cha huấn luyện viên trường cũ lại bảo, số mình chỉ có thể chơi ở trước cầu môn chứ.” Ngay khi đó, một tiếng nói vọng từ dưới sân lên: “Xin lỗi, các bạn đến từ trường Việt Ba đúng không?”
“làm sao họ biết mình học Việt Ba nhỉ?” Sơn ngạc nhiên nhìn lại người vừa nói dưới chân kia.
“Ngốc, hai ngày nay chỉ có bọn mình tới nhìn họ tập, chỉ có đấu thủ mới như vậy, việc đoán ra được là chuyện đương nhiên.” Long Phi liếc mắt nhìn Sơn.
“Bảo người ta ngốc, có tên thông minh nào ngủ gật suốt trong giờ không?” Sơn liếc mắt lại nhìn Long Phi
“Các bạn có thể xuống sân không?” Người dưới sân tiếp tục nói vọng lên. Mọi người dưới sân lúc này cũng chú ý tới ba người ở phía trên.
“ Chúng ta có xuống không?” Long Phi nhìn Sơn và Chiến hỏi tiếp
“Xuống chứ sao không?” Sơn gật đầu. Cả ba cùng bước xuống sân tập. “Xin chào.” Vừa bước xuống thì cả ba đã hướng những người dưới sân chào hỏi.
“Xin chào, mình là đội trưởng đội bóng. Tên mình là Thà.” Cậu thanh niên nói vọng lúc nãy bắt tay cả ba người. Cả ba cũng bắt tay lại mỉm cười với Thà.
“Bạn đây là thủ môn tên Đông đúng không? Bạn bắt bóng hay quá. Đúng như lời đồn, chưa một quả bóng nào trong từ đầu giải tới giờ lọt lưới các bạn.” Thà nhìn Long Phi nói. “Còn hai bạn này chơi ở vị trí nào vậy?”
“Ơ, mình là.... “Long Phi định nói thì bị Sơn xen ngang. “Cậu ấy đúng là thủ môn đội mình. Bọn mình chơi ở vị trí hậu vệ, trung vệ.”
“Bọn mình hôm qua cũng cử người đi tới trường các bạn, nhưng như báo cáo thì đội bạn vắng mất 3 cầu thủ giỏi nhất là Hà, Đông và Sơn, hoá ra các bạn đã tới bên mình. Hay chúng ta cùng thi đấu thử nhé.” Thà rất thành thật nói cho cả ba biết bên mình cũng có một chuyến tìm hiểu về đối thủ.
“Xin lỗi, giờ muộn rồi, bọn mình phải về. Nếu 1h trước thì nhất định bọn mình sẽ thử sức với các bạn.” Chiến thay cả ba nói lời từ chối.
“Vậy thì thật đáng tiếc. Thôi được rồi, bọn mình sẽ gặp nhau vào tháng tới tại vòng bán kết.” Thà cảm thấy hơi tiếc khi không được thử sức với ba người này.
“Nhất định là thế rồi. Tạm biệt.” Chiến nói xong. cả ba chào tạm biệt các cầu thủ của đội bóng và bước ra khỏi sân tập để lại sau lưng những lời nhận xét của đối thủ.
“Thủ môn bên đó khá nhỉ.” Một thanh niên tiến tới gần Thà nói, mắt hướng theo ba người vừa mới rời đi.
“Ừ, cậu ta khá thật.” Thà đồng tình. “Chúng ta phải tập luyện chăm chỉ hơn nữa.” Thà nhìn về mọi người đang ở trên sân nói.
“Vâng.” Cả đội đồng thanh.
…..
“ Tại sao lại ngăn mình nói vậy.” Ngồi trên xe, Long Phi ấm ức nhìn Sơn hỏi.
“Cứ để họ hiểu lầm đi, như vậy rất tốt cho chúng ta đó.” Sơn đầu dựa vào cửa kính nhìn ra phía ngoài đường cao tốc.
“Họ cũng đã cử người đi tới thăm dò đội mình mà. Những người đó chơi như thế nào nhỉ? Có thể họ là những quân át chủ bài của đội bóng thì sao,” Chiến cũng đồng ý với lời Sơn nói.
Cả ba nhìn vào màn đêm đang buông xuống, ngoài trời mưa phùn bay nặng hạt dần. Họ đã không thể thấy được thực lực của những người không có mặt ở đây. Chỉ mong rằng những người đó không thực sự mạnh như vậy.