“Thật đáng tiếc, cậu cần phải nghỉ ngơi ít nhất là 1 tháng thì mới có thể chơi tiếp được, mà sao bị thương như vậy mà còn cố ra sân. Các cậu thật không biết bảo vệ sức khoẻ của mình mà.” Bác sĩ vừa kiểm tra tay Đông vừa ngước mặt nhìn sang Nhi ở phía bêncạnh nói với cả hai.
“Cháu cũng biết vậy nên cháu mới đưa anh ấy tới để bác sĩ coi xem, sauhiệp 1 vừa rồi, ảnh hưởng của trận đấu tới hai tay của anh ấy có saokhông ạ?” Nhi lo lắng nhìn bác sĩ kiểm tra tay anh trai.
“Đã biết vậy, sao còn cho cậu ta ra sân trong hiệp 1. Cháu là bạn gáicậu ta à, hay là quản lý đội bóng mà quan tâm thế.” Ông bác sĩ nhìn Nhivà Đông, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt cô gái nên ông có vẻ hiểu lầm.“Đúng là tuổi trẻ.”
“Dạ, chúng cháu là anh em ạ.” Đông ngập ngừng nói. “Không phải là bạn gái như bác sĩ nghĩ đâu ạ.”
“Hôhô, vậy à, ta nhìn thấy hai đứa cứ tưởng là bạn trai, bạn gái củanhau chứ. Hoá ra là anh em à.” Ông bác sĩ nhìn chàng trai đang vì đaunhưng vì cố chịu đựng mà hai môi khẽ cắn nhau. “Tôi sẽ kê tạm thuốc chocậu, sau khi kết thúc trận đấu ngày hôm nay, cậu phải đi khám lại ở bệnh viện để chữa trị cho kịp thời.” Bác sĩ nghiêng người sang bên bàn, lấygiấy bút kê đơn. Đoạn đứng lên mở tủ lấy các loại thuốc.
“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ.” Nhi rối rít hướng bác sĩ nói lời cảm ơn.
Kít…Đúng lúc này, tiếng cửa mở ra, mọi người trong phòng quay đầu lạinhìn hai người bước vào. Vừa mới bước vào, cả Nhi và Đông đều nhận rahai người cầu thủ số 10 và 15 của đội Ý Yên, số 10 nhận ra Nhi, ý cườitrong mắt đậm đặc.
“Ôi, là cô bé xinh đẹp đi cùng đội bóng trường Việt Ba đây mà. Hả, còncó cả tên thủ môn sắt của đội đó cơ à. Đúng là định mệnh đôi ta gặpnhau.” Số 10 bước gần tới Nhi và nói.
“Cầu thủ số 15 bên đội Ý Yên bị chấn thương à?” Nhi nhìn cả hai rồi lướt qua câu hỏi của cầu thủ số 10 dừng lại ở số 15.
“Sao cô bé lại bảo là cậu ta, nếu anh bị thương em có quan tâm không?”Số 10 tỏ vẻ bi thương, sau một một giây vẻ mặt lại trở thành vui vẻ.“Anh tự giới thiệu nhé, anh tên Bách. Em tên là gì vậy, em gái”
“Anh chết cũng chẳng có ma nào thương đâu.” Nhi lạnh lùng, mặt quay lại nhìn bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho Đông.
“Sao em lại nói những lời cay độc như vậy, anh không cần người khác nhìn anh nhưng anh cần em nhìn anh thôi.” Bách tiến gần hơn tới Nhi.
“Hoá ra người mới là cô bé này à, Số 15 nhìn Nhi rồi nhìn Bách, tỏ vẻ đã hiểu chuyện gì đó.
“Em....ứ...ánh....a...ă...a...”. Ngay khi số 15 đang nói thì bị Báchbịt miệng. Bách cười nói trừng mắt nhìn số 15 rồi quay lại cười hớn hởnhìn Nhi. “Em không được nghe lời tán tính của tên sát gái này nghechưa, chỉ cần anh là đủ rồi.” Số 15 nghe xong lời của Bách thì trừng lớn mắt như muốn đánh người.
“Em cần tránh xa hắn ta ra. Đó là những lời mà anh ấy muốn cảnh báo tôiđó.” Nhi vẫn lạnh lùng, đôi mắt nhìn số15 gật đầu lễ phép nói. “Ý anhlà vậy đúng không ạ, rất cảm ơn ý tốt của anh ạ.”
“Em có khiếu hài hước thật. Nhưng chính vì vậy mà anh thích em đó.” Bách tỏ vẻ không sao cả, hướng Nhi cười tít mắt.
“Xong rồi, cậu ta chỉ cần uống thuốc này để giảm bớt cơn đau trong ngàyhôm nay và ngày mai. Sau đó, khi về Hà Nội cậu ta cần tới khám ở bệnhviện ngay.” Bác sĩ đưa gói thuốc cho Nhi rồi nhìn cả 4 người. “Còn haicậu kia bị sao mà tới đây vậy?”
“Bác sĩ sao lại đưa thuốc hôm nay và ngày mai vậy. Hôm nay chúng cháu sẽ về luôn mà.” Nhi thắc mắc nhìn thuốc trong tay rồi nhìn bác sĩ.
“Là anh đã xin bác sĩ đó.” Đông giải thích. Lúc nãy khi Nhi đang còn nói chuyện với hai người kia, Đông nhớ đến Sơn nói muốn mọi người đi QuấtLâm nên đã nói với bác sĩ ngày mai cả đội bóng vẫn còn ở Nam Định nênxin thuốc cho ngày mai.
“ Đừng lo cháu gái, cậu ta sẽ không nguy kịch tới ngày kia đâu. Mai vẫncó thể đi chơi được đó”. Bác sĩ tủm tỉm cười nhìn sự lo lắng trên mặtNhi.
“Đừng nói với em là anh đồng ý với ý kiến đi chơi của Sơn nhé.” Nhi vừanghe bác sĩ nói thì nhìn sang Đông hỏi. Nhận thấy cái gật đầu của Đôngthì khẽ thở dài. “Dù gì cũng cần xả hơi mà em. Nên để mọi người vui vẻmột bữa. Anh đâu có sao đâu mà làm ảnh hưởng cả đội chứ.” Đông gật đầuvà nói với Nhi. “Đừng trách Sơn, là anh cũng muốn ngắm biển mà.”
“Đúng là những kẻ điên, trời lạnh rủ nhau đi biển chơi. Nhưng được rồi,nếu đội thắng thì đi, nếu thua thì về luôn.” Một tia sáng chợt lóe trong mắt Nhi, Đông rùng mình một cái, ‘có lẽ tụi kia sẽ nhớ vụ đi chơi lầnnày đây.’
“Chúng ta đi thôi.” Nhi nói với Đông rồi nhìn về phía bác sĩ. “Chúng cháu chào bác sĩ ạ.”
“Này, đợi anh với.” Bách định chạy theo Nhi khi thấy Nhi và Đông bướcchân tới cánh cửa thì bị số 15 kéo lại. “Chạy đi đâu vậy ông tướng.”
“Vậy, hai cậu bị làm sao?” Bác sĩ lặp lại câu hỏi với cả hai…
Sau khi rời khỏi phòng y tế, số 15 nhìn sang số 10, đắc ý trong mắt rõràng, cười nói: “Cô bé đó là món đồ chơi mới của cậu mà cậu vừa nói đấy à, thật đáng tiếc, nhìn sự quan tâm tới thủ môn bên đó thì có thể thấycô ấy là bạn gái của cậu ta. Có thấy lời nói, cử chỉ thân mật của haingười bọn họ không? Ha ha. Cậu không có cửa rồi.’
“Cậu cười cái gì. Cái gì tôi đã muốn thì đừng hòng ai ngăn được. Tronghiệp 2, cậu phải truyền bóng cho tôi nghe chưa, tôi phải cho lưới bên đó bị thủng liên tục. Ha ha. Khi đó cô ấy sẽ chú ý tới tôi.” Bách khoáctay lên vai cậu bạn, đắc ý nói.
“Oầy, đồ điên. được rồi, hiệp 2 tôi sẽ truyền cho cậu. Cậu mà đá khôngra hồn thì chết với tôi....” Số 15 gạt tay người bạn để trên vai xuống, thở dài một hơi nói.
Mọi người không hề biết rằng có sự thống nhất hợp tác của hai người này cho đến khi tới hiệp 2 của trận đấu.
………
“Chào mừng quý khán giả trở lại với hiệp 2 trận đấu đầu tiên của bảng Agiữa 2 đội bóng trường THPT Việt Nam - Ba Lan, thành phố Hà Nội vàtrường THPT Ý Yên - tỉnh Nam Định thuộc giải bóng đá các trường THPTViệt Nam. Hiệp 1 kết thúc với tỉ số 0- 0 chưa nghiêng về đội bóng nàocả. Và trong hiệp 2 này, phía bên trường THPT Việt Nam - Ba Lan có sựthay đổi cầu thủ, đó là thủ môn số 1 ra sân và vào sân thay thế là thủmôn số 16 tên Trần Viết Lâm.” Bình luận viên Thanh Hải là người giớithiệu đầu tiên sự thay đổi của cầu thủ đội bóng trường THPT Việt Nam-BaLan tại đầu hiệp hai.
Sự thay đổi thủ môn này khiến các cầu thủ Ý Yên có sự ngạc nhiên.“Saomới đầu hiệp đã thay thế thủ môn nhỉ?” Một cầu thủ thắc mắc.
“Vì thủ môn bên đó bị chấn thương ở hiệp đầu.” Bách tóm tắt sự việc ở trong phòng Y tế cho mọi người biết.
“Có vẻ hiệp 2 này sẽ dễ dàng cho chúng ta đây.” Thủ môn Hùng của đội ÝYên nhìn hai người ra sân và vào chơi phía đội Việt Ba nói.
“Cũng chưa nói trước được điều gì. Chúng ta phải giành thắng lợi tronghiệp này tất cả đã rõ chưa.” Đội trưởng Ý Yên nhìn tất cả mọi người nói.
“Rõ... “ Tất cả thành viên đội bóng Ý Yên giơ tay và đồng thanh.
….