“Chúng ta có thể thành lập tổ đội tham gia nhiệm vụ chính, mỗi người một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ chọn chia sẻ thành quả chiến thắng. Còn nhiệm vụ phụ bản thì cùng chung đội hìnhđánh quái“. Khi Nhi và Sơn tới gần thì nghe được Child nói.
”Ok, cậu là đội trưởng nhé. Cấp của cậu cao nhất nên là đội trưởng“. An nhìn Child nói.
”Em thấy em với Sơn sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính thì đi luyện cấp.Khi đạt cấp 6 thì đi phụ bản chính với mọi người” Đông cũng nêu ý kiến.
Child gật đầu. “Được, dù sao chúng ta cũng chỉ được onl 8/24 giờ trongGOW thì sẽ bị đá ra ngoài. Hiện nay chúng ta đã onl 2h buổi sáng, 3hbuổi chiều, chúng ta chỉ còn 3h nữa. Từ đây cho đến giờ onl tiếp theo là 3 giờ. Mọi người cố gắng lên level 7 để có thêm chức năng quét phụ bảnvà tự động làm nhiệm vụ khi thoát game. Như vậy thời gian sử dụng chonhiệm vụ chính và phụ bản cấp cao sẽ nhiều hơn cũng như sử dụng quỹ thời gian cho game khác.” Đông và An đều gật đầu đồng ý với ý kiến củaChild. Nhi nhìn bảng hệ thống nhiệm vụ rồi quay sang Child nói: “Ở đâycó 4 nhiệm vụ chính mà nhóm có 5 người, vậy ai sẽ nhận nhiệm vụ nào“.
An nói: “Em và Child một tổ nhận nhiệm vụ giải cứu thiếu nữ khỏi hang ổbọn buôn người. Anh thì nhận nhiệm vụ đưa thư cho Vương đại nhân ở kinhthành. Đông nhận nhiệm vụ trở thành quân sư cho Mã táp lõa đại nhân ởbiên cương. Còn Sơn thì thăm dò lấy cắp bản đồ tác chiến của Hắc cuồngquốc“. Hóa ra thời gian hai người Sơn và Nhi tán ngẫu thì mọi người đãbàn bạc cụ thể. Tất cả sau khi thống nhất nhận nhiệm vụ thì tiến hànhnhấn chọn nhiệm vụ của mình.
...
Khi Child và Nhi đến gần nơi tập kết của bọn buôn người thì phát hiệnrất nhiều người mặc áo giáp không giống với thổ phỉ hay kẻ buôn người,cả hai quyết định nghe ngóng rồi mới hành động.
Lúc này có hai tên lính hướng chỗ ẩn nấp của hai người mà tới. “ Khôngngờ lần này lại bắt được Thiên Hương công chúa của địch quốc. Haha.Vương gia đang thưởng thức cô công chúa đó. Chúng ta thì tới trại giamkiếm một em chơi thôi“. Lúc này Nhi nghe thấy Child dùng mật âm nói: “Đệ tới trại giam giải cứu các cô gái kia, huynh đến chỗ kia giải cứu côngchúa.” Nhi gật đầu đồng ý với lời Child. Khi tới gần trại giam, Nhi nghe thấy những âm thanh gào khóc của các cô gái, bàn tay Nhi nắm chặt, dùbiết đây chỉ là trò chơi nhưng thật sự là khó chịu. Khi Nhi chuẩn bịxông vào thì một lực kéo Nhi lại, Nhi bị đập mặt vào một khuôn ngực,ngước mặt xoa mũi mình, trước mặt Nhi là một thiếu niên có đôi mắt tím,khuôn mặt chữ điền, răng đang cắn hàng môi dưới. Nhi nghe thấy người đónói: “ Không thể hành động theo cảm xúc được. Một đứa trẻ 6 tuổi sao lại chạy tới đây. Đây là nhiệm vụ của Thành chủ đại nhân mà“. Thấy Nhikhông phản ứng gì, thiếu niên nói tiếp: Ta là Thanh Vân, đệ tử phái Tiêu dao, hiện đang là thành chủ của thành Thanh Vân, đệ là ai?”
Nhi nhìn người cũng là nhân vật phái Tiêu Dao trước mặt: “Chào huynh, đệ cũng thuộc phái Tiêu Dao, hiện đang cấp 5. Tên đệ là Hỗn Huyết. Huynhcấp mấy rồi?”
Thanh Vân cũng tỏ vẻ kinh ngạc khi gặp đồng môn ở đây. “Huynh cấp 12. Đệ mới cấp năm sao lại nhận được nhiệm vụ này?” Nhi lắc đầu nói: “ Đệkhông biết“. Đúng lúc này cánh cửa trại giam mở ra, khoảng tầm 20 tên đi ra. Cả hai không biết liệu bên trong còn nhiều không, Nhi nghĩ muốn đểTiểu Xà vào trong dò xét nhưng nghĩ tới lớp vẩy màu trắng của nó thì từbỏ ý định. Lúc này bên chân Nhi có một vật chạy tới, Nhi nhìn xuống phát hiện là một con chuột. Lúc này Nhi nghe thấy Thanh Vân nói: “Chúng tacó thể vào bên trong giải cứu người rồi.” Nhi gật đầu đồng ý, Nhi nhìnthấy con chuột nhảy lên vai thiếu niên, hóa ra là thú cưng của ThanhVân.
Khi cánh cửa mở ra, Nhi nhìn thấy khoảng mười cô gái quần áo không chỉnh tề đang khóc, trên người một cô vẫn còn hai tên lính hoạt động. Nhidùng ý niệm gọi Tiểu xà ra. Sau đó một vệt trắng bay vọt trong khônggian tới cắn hai tên lính, nó sau khi cắn xong thì bỏ mặc tiếng thét của những cô gái kia mà nhảy dựng lên khoe khoang với Nhi: “ Chủ nhân máuhai tên này hôi lắm“. Nhi đen mặt với thú cưng của mình, ngay sau đó Nhi nghe thấy không chỉ tiếng thét của các cô gái mà con chuột trên vai aiđó cũng kêu chít chít. Nhi nghĩ đây có lẽ là bản năng của thiên địchchăng. Chưa kịp thu hồi Tiểu Xà, Nhi thấy nó vọt đi vào sâu trong phònggiam, khỏi cần nói Nhi cũng biết là nhiệm vụ ẩn tàng của game. Nhi nghethấy Thanh Vân bên cạnh hỏi: “Con rắn nó là thú cưng của đệ“. Nhi gậtđầu thay trả lời. Vừa lúc này, một cô gái chạy lại ôm chân Thanh Vân kêu lớn: “Cầu xin Đại hiệp cứu tôi, tôi xin lấy thân báo đáp ngài.”
Tiếp theo là những cô gái khác cũng chạy laị ôm chân Thanh Vân nói lời ý hệt. Nhi bàng quang nhìn cảnh các mỹ nhân vây quanh thiếu niên. Ánh mắt thiếu niên nhìn sang Nhi cầu giúp đỡ. Không đành lòng với ánh mắt cầucứu của thiếu niên, Nhi ho khan hai tiếng và nói: “ Mấy cô mau đứng dậyrồi chúng tôi sẽ giúp mấy cô ra khỏi đây“. Đáp lại lời Nhi nói là sựdửng dưng của các nàng. Nhi nhún vai hướng về thiếu niên, thiếu niên áynáy nói: “ các nàng mau đứng dậy, nếu không sẽ không kịp rời khỏi nơinày“. Song các nàng chỉ hỏi: “ Đại hiệp sẽ thu lưu chúng tôi chứ?”
Nhi sốt ruột nhìn hướng cửa, khi nghe được lời này thì cau mày nhìn các nàng: 'sao mấy người này lại bám người như vậy chứ', “nếu mấy ngườikhông đi tôi bảo rắn cắn chết mấy người”,Nhi tức giận khẽ quát. Các nàng vừa nghe tới con rắn, nhớ tới hai cái xác thì đều lắc đầu.
Cả hai thở phào vì giải quyết được chuyện này. Khi đang dò đường tới mấy tên lính cải trang thành thổ phỉ thì Nhi nhìn thấy Child đang lại gần,bên cạnh Child là hai cô gái và một thiếu niên, Nhi đoán thiếu niên nàylà bạn của Thanh Vân. Nhi thấy Thanh Vân khẽ gọi: “Ở đây, Tùng“. Ngườikia gật đầu và tiến tới. Child cũng lại gần Nhi, việc đầu tiên khôngphải chào hỏi mà xoay Nhi một vòng và thở phào một hơi nói: “May mà đệkhông gặp nguy hiểm“.
Nhi cười cười nhìn Child, dù chỉ là game và mới quen nhau chưa được 7giờ nhưng sự quan tâm của người này thật ấm áp. Khi Nhi nhìn sang hai cô gái thì thấy sự ngạc nhiên của cả hai, Nhi nghe thấy một trong hai côgái nói: “Bổn cung cảm ơn sự giúp đỡ của các đại hiệp. Nếu các vị khôngchê xin mời đến Kinh thành, phụ vương của bổn cung sẽ hết lòng cảm tạ.”
”Xin công chúa đừng nói vậy, huynh đệ chúng tôi giúp người là việc nênlàm. Dù sao chúng tôi cũng có việc đi kinh thành. Chúng tôi sẽ hết lòngbảo trợ Người về đến Kinh đô“. Nhi nhìn Thanh Vân chấp tay, cúi ngườinói với Thiên Hương công chúa.
”Thật tốt quá.” Hai cô gái cùng reo vui. Nhi đang không biết nên trả lời thế nào thì cánh tay đã bị người khác kéo đi. Nhi nhìn Child hướng ánhmắt nhìn những cô gái khác: “Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu mấy ngườikhỏi hang ổ kẻ buôn người. Sau khi xuống núi sẽ tiễn mấy người tới thịtrấn gần nhất. Mấy người hãy trở về nhà đi“.
Nhi kinh ngạc với thái độ dửng dưng của Child, khi ở với nhóm mình,Child tuy ít nói nhưng vẫn là người hòa đồng chứ không tạo ra bức tườngvô hình ngăn cách với người khác như này. Nhi thấy cô gái bên cạnh côngchúa Thiên Hương tiến lên định nói gì đó nhưng lại bị công chúa kéo lạilắc đầu, Nhi thấy nàng cắn môi dưới ủy khuất nhìn Child.
Đoàn người lặng lẽ rời đi, khi tới thị trấn dưới chân núi, Child nhấnchọn ô nhiệm vụ hoàn thành trong hộp thoại nhiệm vụ chính. Sau đó Childkhông nói lời nào mà kéo tay Nhi đi. Nhi hơi xoay người và vẫy tay tạmbiệt mọi người. Nhi nhìn thấy Thanh Vân mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại đệ”
Nhi quay người lại và nhìn sang thì thấy Child đang cắn môi dưới đến sắp chảy máu, Nhi hoảng hốt dừng chân, vì kéo mạnh tay mà Nhi nghe thấyChild kêu “A”một tiếng, lúc này Nhi mới từ ánh sáng bình minh nhìn thấymàu thẵm trên trang phục dạ hành của Child. Nhi luống cuống kiểm tra vàdùng dược vật chăm sóc vết thương, nếu lúc này Nhi ngước mắt lên sẽ thấy một nụ cười trên môi Child cùng ánh mắt đắc ý của người này.