Editor: Nơ
Tối tăm lại yên tĩnh, như thể đang nói với cô một cách nghiêm túc, bạn đã sai.
"Em xin lỗi, thật sự xin lỗi thầy." Diệp Tinh Nhiễm có hơi luống cuống, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo, cô nhấn vào tài khoản cá nhân, đặt điện thoại lên bàn cho Thẩm Sóc quét.
Điện thoại vang lên một tiếng "Ting", Thẩm Sóc ném điện thoại lên bàn hội nghị, ốp lưng điện thoại là hình mèo Tom màu xanh, Diệp Tinh Nhiễm liếc mắt một cái liền nhớ kỹ trong lòng.
"Được rồi, em quay về trường đi, đi đường cẩn thận."
Diệp Tinh Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thầy."
Ra khỏi tòa soạn báo, Diệp Tinh Nhiễm bị Hạ Cẩm Miên kéo cánh tay, đôi mắt cô gái sáng rực lên: "Không phải nói chủ biên Thẩm không dẫn dắt thực tập sinh sao? Cậu có điểm nào mà thầy ấy coi trọng nhỉ, là ngực to, hay là mông cong?"
Diệp Tinh Nhiễm che ngực, bờ mông bị Hạ Cẩm Miên vỗ mạnh một cái.
"Phóng viên Vân vì lý do cá nhân nên không thể dẫn dắt thực tập sinh, vậy nên chủ biên Thẩm mới nhận mình." Diệp Tinh Nhiêm sờ sờ mũi, ánh mắt sáng lên vài phần.
Nói cô không kích động, không căng thẳng tất nhiên là giả.
Hạ Cẩm Miên hâm mộ nhìn cô, đi tới trạm xe buýt đối diện với tòa soạn báo Vân Thành: "Nhưng mà, chủ biên Thẩm có vẻ là một người rất nghiêm khắc, nếu không cũng sẽ không đảm nhận vị trí chủ biên ở độ tuổi trẻ như vậy, cậu đi theo thầy ấy thực tập hẳn là không được thoải mái."
"Nhiệm vụ thực tập chắc cũng giống nhau, phải không?" Diệp Tinh Nhiễm lo lắng, trong đầu lại hiện lên đôi mắt đen đầy nghiêm túc ấy.
Hạ Cẩm Miên buông tay, cười nói: "Cả hai chúng ta đều là lần đầu hết mà, nhưng nhiệm vụ ngày mai của mình là đi thưởng thức món ăn với giáo viên, cụ thể là làm gì, thầy ấy cũng không nói cho mình biết."
Diệp Tinh Nhiễm cúi đầu nhìn điện thoại của mình, hộp thoại đầu tiên trong danh sách WeChat là Thẩm Sóc, cả hai đều không nói gì sau khi thêm bạn.
Trong lúc chờ xe buýt, Hạ Cẩm Miên đã nhận được thời gian và địa điểm cụ thể cho hoạt động ngày mai.
Diệp Tinh Nhiễm nhìn hộp thoại trống trơn của mình, do dự một lúc rồi nhập một hàng chữ.
[Ánh sáng lấp lánh]: Chào thầy ạ, em là Diệp Tinh Nhiễm [đáng yêu].
Sau khi tin nhắn gửi đi, Diệp Tinh Nhiễm đã thấy dấu hiệu "Đối phương đang soạn tin..." xuất hiện ở góc trên bên trái của WeChat.
[S]: Thẩm Sóc.
Ngay lúc Diệp Tinh Nhiễm đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Hạ Cẩm Miên đã đưa tay kéo cô: "Nhiễm Nhiễm, xe buýt đến rồi!"
Căn tin không còn đùi gà kho, chỉ có một ít rau trong nước súp nhạt nhẽo.
Hạ Cẩm Miên nhíu mày, nói rằng thà trở về ăn cơm với Ớt chưng dầu Laoganma còn ngon hơn thứ rau xanh vô vị này, Diệp Tinh Nhiễm liền tỏ vẻ tán thành, hai người thu dọn hai hộp cơm rồi trở về ký túc xá.
Chín giờ rưỡi tối, trong nhóm thực tập của tòa soạn báo Vân Thành đang ríu rít nói về các hoạt động thực tập của từng người vào ngày mai, Diệp Tinh Nhiễm ngẩn người nhìn chằm chằm vào hộp thoại WeChat của Thẩm Sóc.
"Tại sao chủ biên Thẩm vẫn chưa gửi tin nhắn cho mình..." Cô gái than thở, trong giọng nói có chút ai oán.
"Thầy ấy không gửi tin nhắn cho cậu, vậy cậu gửi cho thầy ấy đi, hỏi xem ngày mai có hoạt động phỏng vấn gì không?" Hạ Cẩm Miên vừa tẩy trang xong, đắp mặt nạ rồi đi đến bên cạnh Diệp Tinh Nhiễm, đặt tay lên vai cô, "Có lẽ chủ biên Thẩm đang thử sự chủ động của cậu, dù sao trong ngành phóng viên cần phải có da mặt dày!"
Diệp Tinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Miên, chờ đợi như thế này cũng không phải cách hay.
Cô mở hộp thoại của Thẩm Sóc, cân nhắc một chút, gõ một vài chữ rồi gửi chúng đi.
[Ánh sáng lấp lánh]: Thầy, nhiệm vụ ngày mai của em là gì vậy ạ?"
Tin nhắn vừa gửi đi, Diệp Tinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
...
Năm phút sau, bên kia không có động tĩnh gì.
Mười phút sau, tin nhắn của Diệp Tinh Nhiễm như đá chìm đáy biển.
Diệp Tinh Nhiễm nằm bò trên bàn học, trong lòng cảm thấy bất an, chủ biên Thẩm sẽ không hối hận vì nhận cô chứ?
Nhưng cô không dám tùy tiện gửi thêm một tin nhắn nào cho Thẩm Sóc.
Có lẽ chủ biên Thẩm vẫn chưa thấy tin nhắn, chừng nào thấy mới trả lời?
Đêm đó Diệp Tinh Nhiễm ngủ không ngon giấc, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một cái, trong hộp thoại của Thẩm Sóc chỉ có một câu nói đơn độc của chính cô.
Đặt điện thoại xuống, đầu lại ngã lên gối.