Nàng khờ thật, thật sự.
Từ lúc bắt đầu, nàng không nên mềm lòng giữ lại Hàn Thừa Nặc, nếu không giữ lại Hàn Thừa Nặc, nàng sẽ không bị cung chủ phát hiện sau đó bị phạt tới Dục Anh đường. Nếu không bị phạt tới Dục Anh đường, nàng sẽ không tới đây lấy lòng. Nếu chưa từng tới lấy lòng, bây giờ nàng sẽ không bắt gặp ánh nhìn tử vong của cung chủ.
Lương Hiểu Yến bây giờ hối hận tới xanh ruột.
Ý muốn sinh tồn quá mạnh khiến nàng lanh tay lẹ mắt bưng phắt cái ghế lên.
"Trưởng lão, ghế này thiếu một chân, ta dọn đi cho ngài" Nói xong, Lương Hiểu Yến bế cái ghế không hao tổn gì chạy nhanh.
Hửm?
Tạ Tụ có hơi khó hiểu, đang êm đẹp sao lại dọn ghế đi rồi?
"Tạ trưởng lão, Thiên Cực thần giáo dù sao cũng chẳng phải danh môn chính phái, Ngữ Độc Sử ở gần ta như vậy ta cũng đành thôi nhưng nếu nàng ta nhân cơ hội bắt huynh để uy hiếp ta, vậy thì không xong rồi" Khúc Cửu Nhất giải thích lần lượt, thật sự giống như vì suy nghĩ cho Tạ Tụ.
Ngũ Độc Sử đang kẹt ở bên trong không biết là có cần đi tới hay không tức thì sững sờ ngay tại chỗ.
Này này này, hai người các ngươi tranh giành tình cảm thì đừng cuốn theo người vô tội là ta vào trong chứ. Ta rất vô tội, ta không thích người thích nam đâu.
Hơn nữa, y thuật của Tạ Tụ thiên hạ vô song, võ công của hắn cũng chẳng hề yếu, nếu nàng ngồi ở cạnh hai người này thì người nên lo lắng là nàng có được không?
Trong lòng Ngũ Độc Sử không mấy vui vẻ nhưng chỉ tiếc nàng thấp cổ bé họng, cũng đánh không lại bọn họ, chỉ có thể một mình ở bên cạnh liếm láp miệng vết thương.
Không có Ngũ Độc Sử, Tạ Tụ không thể rời khỏi chỗ bên cạnh Khúc Cửu Nhất, chỉ có thể tiếp tục ngồi lại.
Còn về ánh mắt của người khác, Tạ Tụ đã quen rồi. Hiện tại cũng chỉ ngồi yên ở bên cạnh Khúc Cửu Nhất, đưa điểm tâm hay bưng trà gì đó.
Cũng không biết là ai lại dọn những món ướp kia lên.
Khúc Cửu Nhất đang vươn tay định lấy thì đột nhiên thấy sau lưng ớn lạnh, là ánh mắt kỳ quái của Tạ Tụ đang nhìn chằm chằm vào bụng y.
"Nếu cung chủ còn muốn bị người khác hiểu nhầm là ngươi mang thai thì cứ ăn đi cũng được" Tạ Tụ truyền âm.
Tay của Khúc Cửu Nhất không hạ xuống được.
Đúng vậy, y đã giảm béo rồi không thể béo lại nữa.
Người khác hơi béo một chút thì cũng chỉ cần dùng thời gian mấy ngày là có thể gầy lại nhưng nếu y béo một chút thì tai tiếng mang thai sinh non bay đầy trời.
Khúc Cửu Nhất có hơi ai oán nhìn Tạ Tụ, "Thần y không thể luyện cho ta chút dược giảm béo hay gì đó sao?"
"Nếu thật sự muốn khống chế lượng ăn thì ta cũng có biện pháp đơn giản" Tạ Tụ chậm rãi nói.
"Biện pháp gì nói ta nghe"
"Chỉ cần dùng một cây châm phong ấn vị giác của ngươi, từ đây ngươi ăn gì cũng không cảm nhận được vị của nó, tự khắc sẽ có thể ăn uống điều độ" Tạ Tụ nghiêm túc nói, "Cung chủ có muốn thử hay không? Hiệu quả tốt vô cùng"
Khúc Cửu Nhất nghi ngờ im lặng một lúc.
Tạ Tụ im lặng lấy một cây châm ra.
Khúc Cửu Nhất tức thì bừng tỉnh.
"Không, không cần"
"Vậy sao?" Tạ Tụ vô cùng tiếc nuối nhìn Khúc Cửu Nhất, "Nếu sau này cung chủ có suy nghĩ này thì cứ nói với ta, bây giờ ta nói sao cũng là trưởng lão của Toái Ngọc Cung, cống hiến sức lực cho cung chủ cũng là điều nên làm"
Lời này sao nghe cứ thấy hơi khó chịu ấy nhỉ?
Khúc Cửu Nhất cứ thấy Tạ Tụ lạ lạ.
Rất mau, Khúc Cửu Nhất đã thấy động tác nhỏ của Tạ Tụ.
Tạ Tụ thường thường nhìn chằm chằm vào tay áo của mình, không, phải nói là quyển bí tịch Ngũ Độc của mình trong tay áo.
Y đột nhiên ý thức được, Tạ Tụ thực ra là đang trả thù y, trả thù y không cho Ngũ Độc Sử ngồi ở đây. Trước Tạ Tụ có hắc hóa nhưng Khúc Cửu Nhất lại coi nhẹ điểm này theo bản năng.
Một kẻ hèn Ngũ Độc Sử thôi mà làm được tới tình trạng này sao?
Cảm xúc khó chịu lại từ từ dâng lên trong lòng Khúc Cửu Nhất.
Không khí giữa hai người lập tức trở nên gượng gạo.
Ngũ Độc Sử không biết vì sao lại luôn có trực giác rằng bản thân lúc nào cũng có thể chết. Giống như lúc trước, khi luyện công bị bà mình ném tới Vạn Độc quật*, không thành công thì chỉ có chết.
*Quật ở đây giống như cái hang
Bây giờ cũng có cùng cảm giác tử vong như vậy đang vây quanh.
Xuất sư bất lợi.
Nàng không nên đi theo hộ pháp vào Vô Lượng sơn trang, sau này, nàng thấy người Toái Ngọc Cung nhất định sẽ trốn đi.
Lê Hoa sát, Đồ Đao đường, Lão Trưởng lâu đều tới đủ.
Bọn họ tụ tập đầy đủ ngoài cửa Vô Lượng sơn trang, nhìn đối phương vừa kiêng kị vừa khinh thường.
Không ra tay thì thôi nhưng nếu họ đã tới thì tấm bản đồ này họ bắt buộc phải nắm trong tay.
Đương nhiên, giống như những gì Khúc Cửu Nhất dự đoán trước đó, đám người tà đạo vốn chẳng hiểu gì gọi là quan hệ mua bán, cái gì gọi là tinh thần khế ước. Bọn họ muốn sẽ đi đoạt, dù cho đối tượng có là Toái Ngọc Cung thì vẫn như vậy.
Cũng chẳng phải họ coi thường Toái Ngọc Cung mà từ trong xương họ đã tôn thờ luật của kẻ mạnh rồi.
"Hình như người tới cũng đã đủ rồi" Tạ Tụ xác định số lượng người tới, cho dù muốn đối đầu với Toái Ngọc Cung thì chỉ e cũng sẽ chịu thảm thất trầm trọng.
"Yên tâm" Khúc Cửu Nhất vô cùng trấn định, "Tư chất của Tuyết Tiêu Tiêu không kém ta là bao, tuyệt đối được xưng là kỳ tài luyện võ. Khuyết điểm duy nhất của nàng ta là quá cố chấp, chuyện nàng ta nhận định thì dù biết là sai, nàng ta cũng không sửa"
"Hửm?" Tạ Tụ nhớ lại lần giao thoa ngắn ngủi với Tuyết Tiêu Tiêu.
Hình như lúc biết được tin tức của Khúc Cửu Nhất là người song tính cũng là nhờ Tuyết Tiêu Tiêu nên mới biết được.
Tuyết Tiêu Tiêu ôm kiếm, trực tiếp canh giữ ở cửa. Thấy người tới khá đủ rồi, không khỏi cảm thán cung chủ tính toán như thần.
"Bên kia hình như có một mỹ nhân"
"Chẳng lẽ là Vô Lượng sơn trang cố ý hiến tặng cho chúng ta"
"Ha ha, ngươi chắc mù rồi hả? Đó rõ ràng là đệ tử Toái Ngọc Cung!"
"Toái Ngọc Cung thì sao? Khúc Thu Thủy đã biến mất không thấy đâu, bây giờ cũng chỉ có một thằng nhãi ở lại mà thôi"
Tuyết Tiêu Tiêu nghe thấy lời của mấy người này, sắc mặt tức thì thay đổi.
Sỉ nhục nàng thì cũng đành nhưng người sỉ nhục cung chủ của nàng tuyệt đối không được sống!
Tuyết Tiêu Tiêu rút kiếm, nàng ngênh đón chính diện, chính khí lẫm liệt, "Cung chủ có lệnh, kẻ không thể tiếp được mười chiêu của ta, không thể bước qua cửa này. Chư vị, xin chỉ giáo"
Những người tà đạo đó chưa kịp phát ra tiếng trào phúng đã thấy Tuyết Tiêu Tiêu cầm kiếm, sợi tóc không gió mà cũng bay lên, mắt lộ ra tinh quang, rõ ràng là đang vận nội lực.
Cảm giác áp bách vô hình từ thân thể nho nhỏ của nữ tử kia tràn ra, thanh kiếm kia nhìn như bình thường nhưng bây giờ lại như thanh yêu kiếm đoạt đi tình mệnh con người, khiến người vừa nhìn đã lạnh người.
"Không ổn, mau tránh ra!"
Người của Lê Hoa sát có xuất thân sát thủ, trực giác với sát khí vô cùng nhạy bén.
Giờ phút này, bọn họ đều đã nhận ra được sức lực tương đương với sát thủ đứng đầu trên người của nữ nhân xinh đẹp này.
Nhưng tiếng nói dù sao cũng chậm hơn một chút.
Cảm giác của những con ngựa còn rõ hơn cả con người, lập tức kêu loạn lên.
Lời còn chưa dứt, chiêu kiếm mạnh mẽ phóng tới, người có khinh công tốt còn tránh được nhưng những người khinh công không giỏi, võ công tàm tạm thì đồng loạt bị đánh bay hoặc ít nhất đều bị nội thương.
"Chiêu thứ nhất"
Tuyết Tiêu Tiêu thu kiếm về, mặt không đỏ thở không gấp, tư thái vẫn xuất trần như cũ, hệt như người xuất kiếm vừa rồi không phải nàng.
"Tới như lôi đình nổi cơn giận, thu như sóng biển tụ tinh quang"
Phù Dương sơn chủ sờ râu của mình, cảm thán liên tục, "Thiên tài luyện kiếm như này thực sự khó gặp. Toái Ngọc Cung quả là nhân tài như mây, khiến người hâm mộ"
Trong lòng Phù Dương sơn chủ chua muốn chết.
Sao lại như thế, Toái Ngọc Cung có một Khúc Cửu Nhất chưa đủ, Tiểu Hàn kia cũng có thực lực cường đại, vừa nhìn đã biết là cao thủ hàng đầu. Không ngờ tới bây giờ còn nhảy ra một kỳ tài dùng kiếm, nhân tài có thiên phú như vậy mỗi môn phái có một người đã phải cảm tạ sư tổ hiển linh rồi. Không ngờ, Toái Ngọc Cung có hẳn ba người!
Ghen tị, thực sự khiến người khác ghen tị.
"Sơn chủ khách sáo rồi. Toái Ngọc Cung ta ở sa mạc, khí hậu ác liệt, nếu không cố gắng một chút, chỉ e cũng chỉ có thể gả cho người ta như các nữ tử khác"
Toái Ngọc Cung có không ít nữ đệ tử đều là bá tánh ở các tiểu quốc trong sa mạc.
Các nàng hiểu rõ hơn ai hết, nếu không thể ở trong Toái Ngọc Cung, các nàng cũng chỉ có thể giống như bọn tỷ muội của mình, bất kỳ một con dê, con trâu nào cũng có thể nắm giữ được vận mệnh của các nàng. Cùng với đó, những nữ hài được sinh ra ở Toái Ngọc Cung bắt buộc phải trải nghiệm cuộc sống ở bên ngoài Toái Ngọc Cung, ấy là môn học bắt buộc của Toái Ngọc Cung.
Chỉ có trải nghiệm thế giới bên ngoài, nữ nhân của Toái Ngọc Cung mới có thể ý thức được chỉ có Toái Ngọc Cung mới là nơi các nàng có thể an cư lạc nghiệp được. Kể từ đó, sao phải lo lắng bọn họ sẽ không trung thành một lòng với Toái Ngọc Cung, sẽ không hy sinh thân mình vì Toái Ngọc Cung chứ?
"Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, đây vốn là lẽ thường của thế gian" Phù Dương sơn chủ không tán đồng cách nói của Khúc Cửu Nhất, "Nếu quy củ Toái Ngọc Cung có thể nới lỏng một chút, trên giang hồ có rất nhiều nam tử tốt, cung chủ nói không chừng cũng có thể giúp nhiều người thành đạt hơn"
"Khó mà làm được" Chưa đợi Khúc Cửu Nhất cự tuyệt, Tạ Tụ đã giành mở lời trước, "Cung quy trăm năm ngàn năm của Toái Ngọc Cung đã vậy, sơn chủ vẫn chớ có nên gây khó dễ cho Khúc cung chủ"
Phù Dương sơn chủ khá tiếc nuối.
Tạ Tụ hiếm khi nhúng tay vào chuyện như vậy nhưng hắn cũng đã nói vậy rồi thì có nghĩa rằng quy củ của toàn Toái Ngọc Cung đều là như vậy.
Hắn còn đang nghĩ nếu tư chất của đệ tử Toái Ngọc Cung đều hơn người, Phù Dương sơn hắn cũng có không ít nam đệ tử vừa tuổi, nếu có thể liên hôn với Toái Ngọc Cung, về sau nói không chừng có thể sinh ra một ít đệ tử có tư chất ưu việt. Không cầu đời sau có được nhân vật như Khúc Cửu Nhất nhưng chỉ cần như Tuyết Tiêu Tiêu hay Tiểu Hàn kia thì ông cũng không kén mà!
"Trưởng lão nói đúng ý ta"
"Cung chủ quá khen"
Ngoài cửa.
"Mười chiêu đã hết" Trên trán Tuyết Tiêu Tiêu đã có chút mồ hôi, cho dù nàng có giỏi thì mười chiêu vừa rồi cũng đã hao phí hơn nửa công lực của nàng. Lấy một địch nhiều cũng không phải chuyện đơn giản gì, nàng có thể làm được tới đây cũng đã là hậu quả của việc bất chấp cái giá của nó.
Nếu không với tuổi và nội lực của nàng, áng chừng ở chiêu thứ năm đã tiêu hao gần như không còn gì.
"Nội lực nàng đã hao hết, giết nàng!"
Giờ phút này, những người tà đạo đã có không ít người ngã xuống đất, dư lại những người còn đứng mới hiểu rõ được sự đáng sợ của nữ nhân này.
Tuyệt đối không thể để nàng lớn thêm nếu không sẽ là một Khúc Thu Thủy thứ hai!
"Lão đại, nàng chỉ là tới thử chúng ta mà thôi, nhiều người chúng ta bắt nạt một người như vậy, không phải việc nam tử hán nên làm" Một nam tử che mặt trong Lê Hoa sát nắm bả vai người cầm đầu, nói vài câu công đạo.
Hắn cũng là một trong số ít người né được mười chiêu của Tuyết Tiêu Tiêu.
"Chúng ta cũng chẳng phải chính đạo, hà tất phải để ý mấy hư danh đấy? Tự nữ nhân này tìm chết thì có thể trách ai?"
Không sai, với cách thức tiêu hao của Tuyết Tiêu Tiêu vốn là tự mình tìm chết, thậm chí nàng không hề giữ lại sức lực để chạy tốn.
Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn đang cười.
Người sắp chết, có gì đáng cười chứ?
"Nàng đang giả vờ phô trương thanh thế, lên!"
Những người bị đánh ngã xuống đất bây giờ cũng đồng loạt bò dậy, cầm đao điên cuồng nhào về phía Tuyết Tiêu Tiêu.
Nhiều người như vậy bị một nữ tử yếu đuối ép tới nông nỗi này, trong lòng bọn họ sao không hận cho được?
"Cô nương, ngươi..."
Tốc độ của nam tử che mặt của Lê Hóa sát còn nhanh hơn, hắn bay thẳng tới bên cạnh Tuyết Tiêu Tiêu, ý muốn đưa nàng đi.
"Ta không cần trốn"
Tuyết Tiêu Tiêu cũng chẳng nhìn những thanh đao kiếm đang đâm về phía mình mà quay đầu nhìn nam tử che mặt.
Bởi vì cung chủ sẽ cứu ta!
Trong phút chốc khi những thanh đao kia sắp chạm tới Tuyết Tiêu Tiêu, đột nhiên bị một cỗ lực lượng đánh văng xa.
Khi không khí đánh sấp lại, những người bọn họ như đặt mình dưới gió trời lay động, mỗi một hành động đều vô cùng khó khăn.
Kìa?
Sao ta lại đang bay!
Vô số người sau khi bị đánh bay, trong đầu còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Nam tử che mặt Lê Hoa sát kia lập tức quay đầu lại, khiếp sợ nhìn thiếu niên vô thanh vô tức xuất hiện bên người Tuyết Tiêu Tiêu.
Hắn vậy mà không hề cảm nhận được chút gì?
Là người?
Hay là quỷ?
"Các người ỷ đông hiếp yếu có từng hỏi bổn tọa chưa? Người của Toái Ngọc Cung ta há để cho mấy thứ thấp kém không lên được mặt bàn như các ngươi đả thương?"