Hàn Thừa Nặc sinh lòng cảnh giác trước câu hỏi này của Khúc Cửu Nhất.
Tuy rằng từ nhỏ hắn lớn lên ở dưới vực sâu nhưng được gia gia dạy dỗ, hắn vẫn hiểu rõ một ít âm mưu quỷ kế trong giang hồ. Dù sao gia gia hắn chính là bị huynh đệ kết nghĩa của mình bán đứng nên mới bị trọng thương, kết liễu tấm thân tàn dưới vực sâu. Trước lúc lâm chung, gia gia dặn đi dặn lại hắn nhiều lần rằng hắn phải cẩn thận che giấu thân thế của mình, lại chẳng ngờ được rằng cũng chỉ mới là lần đầu gặp cung chủ Toái Ngọc Cung mà đã bị đối phương chỉ thẳng ra lai lịch.
Vì sao?
Hàn Thừa Nặc nghĩ trăm lần cũng chẳng ra, ngay cả Hiểu Yến cô nương hắn cũng không nói, sao người này lại biết được?
Cung chủ Toái Ngọc Cung hóa ra lại thần bí và cường đại như vậy sao!
Hàn Thừa Nặc cũng không dám coi khinh người thoạt nhìn trạc tuổi mình này nữa, lập tức ôm quyền nói, "Không dám gạt cung chủ, tại hạ thực sự đi từ dưới vực lên, không biết cung chủ biết được từ đâu?"
Đương nhiên là thuận miệng hỏi thôi.
Không thì còn thế nào?
Khúc Cửu Nhất nghĩ thầm trong lòng.
Vào lúc này muốn tới Vô Lượng sơn trang, hơn nữa võ công còn cao như vậy, ăn mặc rách nát như vậy, còn khiến cho đệ tử của Toái Ngọc Cung thương hại, để hắn giấu mình trong đoàn xe, nhìn sao cũng thấy chẳng phải nhân vật nhỏ. Nếu không phải người này bò từ dưới vực lên thì thực có lỗi với sự kiểm tra nghiêm ngặt của Khúc Cửu Nhất.
Tuy vậy khi giải thích với Hàn Thừa Nặc, y cũng không thể nói vậy được mà phải dùng một lý do khác để thoái thác, "Năm ấy, con đường quật khởi của trang chủ Vô Lượng sơn trang Tư Đồ Kinh khá kỳ lạ, Toái Ngọc Cung ta cũng từng cẩn thận tra xét qua. Năm ấy, Phó giáo chủ Thiên Cực thần giáo Hách Hồng Du không rõ tung tích, bên cạnh ông ta từng có một huynh đệ kết nghĩa, các mặt đều khá giống với Tư Đồ Kinh. Võ công của Tư Đồ Kinh tuy được che giấu rất tốt nhưng không phải là không để lại dấu vết gì"
Nói tới đây, Khúc cửu Nhất còn cố ý ngừng lại, nhìn kỹ sắc mặt của Hàn Thừa Nặc, phát hiện nét mặt Hàn Thừa Nặc nghiêm túc, trong mắt không giấu được lửa giận, xem ra là đoán trúng rồi, người này tuyệt đối là truyền nhân của Hách Hồng Du, chỉ là không biết đây là nghĩa tử, nghĩa tôn hay đồ đệ?
Dù sao cũng na ná, là truyền nhân là được.
"Tư Đồ Kinh đê tiện vô sỉ, năm đó nếu không phải gia gia ta cứu hắn thì bây giờ cũng không biết cỏ trước mộ hắn cao bao nhiêu rồi. Gia gia ta dốc lòng dốc sức giúp hắn, hắn lại thất tín bội nghĩa, tàn nhẫn hạ sát thủ. Nếu không phải dưới vực sâu có một cái hồ nước, ông nội của ta chỉ sợ sớm đã chết không toàn thây. Nhưng tuy rằng gia gia may mắn sống sót nhưng hai chân lại tàn phế, nếu không gia gia ta đã sớm có thể trèo ra khỏi vực tự tới báo thù!"
Hàn Thừa Nặc cũng chỉ là một đứa trẻ hoang được sói ngậm tới, nếu không có gia gia cứu hắn, chỉ e hắn cũng đã chết rồi. Nhiều năm qua đi, hắn và gia gia sống nương tựa lẫn nhau, thù của gia gia chính là thù của hắn.
Chỉ tiếc hắn người đơn thế mỏng, không có thiệp mời thì ngay cả cửa của Vô Lượng sơn trang cũng không vào được chứ đừng nói gì tới báo thù.
Hàn Thừa Nặc nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn về phía Khúc Cửu Nhất, quỳ xuống đất ôm quyền với Khúc Cửu Nhất, "Cung chủ, ta biết ta chẳng có gì có thể cho ngài được nhưng di nguyện lúc lâm chung của gia gia ta là hy vọng ta có thể tự tay đâm chết cẩu tặc Tư Đồ Kinh, khiến hắn thân bại danh liệt. Nếu ngài có thể ra tay tương trợ, tại hạ làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài"
Ta muốn trâu ngựa làm cái gì? Năm lượng bạc thì đổi được một cái đầu.
Khúc Cửu Nhất nói xàm trong lòng, bên ngoài lại tỏ vẻ trầm tư, "Đây là ân oán giữa ngươi và Vô Lượng sơn trang, ta không tiện nhúng tay vào"
Hàn Thừa Nặc nghe tới đây chợt thấy chút uể oải.
"Nhưng hành vi của Tư Đồ Kinh đích xác đã làm tổn hại tới đạo nghĩa chính đạo của giang hồ, tiền bối Hách Hồng Du cũng coi như một thế hệ anh hào, không nên chết trong nghẹn khuất như vậy" Khúc Cửu Nhất thở dài, đi về trước đỡ Hàn Thừa Nặc dậy, "Tuy rằng ta không thể ra tay công khai nhưng đưa ngươi tới Vô Lượng sơn trang thì không có vấn đề gì. Nếu Hàn thiếu hiệp không chê thì đi cùng chúng ta đi. Chỉ là phải thiệt thòi cho ngươi đôi chút, Toái Ngọc Cung ta đều là nữ đệ tử cho nên không biết Hàn thiếu hiệp có thể mặc nữ trang hay không?"
Hàn Thừa Nặc ngẩn người, đưa ra quyết định rất nhanh, "Chút việc nhỏ, không gì không thể!"
Quả là người gánh khuôn mẫu của nam chính.
Co được dãn được ắt hẳn sẽ làm được việc lớn.
"Cứ làm như vậy đi" Khúc Cửu Nhất vẫy vẫy tay, bảo Hồng Tiêu tiến tới, "Hồng Tiêu, hóa trang cho Hàn thiếu hiệp sẽ giao cho ngươi"
"Rõ, cung chủ"
"Khúc cung chủ, tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng" Hàn Thừa Nặc đang muốn đi xuống giả dạng với Hồng Tiêu đột nhiên nhìn thấy Hiểu Yến ở bên cạnh im lặng không nói lời nào, vội vàng thỉnh cầu, "Hiển Yến cô nương cũng vì lo lắng cho ta nên mới làm trái với cung quy, mong cung chủ có thể rộng lượng một lần, tha cho Hiểu Yến cô nương"
Sắc mặt Hiểu Yến trắng bệch, càng không dám ngẩng đầu lên.
Trước kia làm việc này, nàng không cảm thấy có chuyện gì nhưng hôm nay đối mặt với ánh mắt sắc bén của đại sư tỷ Tuyết Tiêu Tiêu và tầm mắt nhìn về phía mình của cung chủ khiến Hiểu Yến như đứng đống lửa như ngồi đống than, hầu như không dám thở quá lớn tiếng.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của Hàn Thừa Nặc và Khúc cung chủ, trong lòng Hiểu Yến cũng khẽ thở ra được một hơi.
Nếu cung chủ không giết chết Hàn Thừa Nặc ngay tại chỗ thì chứng minh rằng y vẫn có chút hảo cảm với Hàn Thừa Nặc. Nói không chừng cung chủ muốn đổi khẩu vị, coi trọng Hàn Thừa Nặc này thì sao?
Dù sao cung chủ cũng đã đồng ý cho Hàn Thừa Nặc đi vào Vô Lượng sơn trang, khẳng định là có ý với Hàn Thừa Nặc.
Không ngờ Hàn Thừa Nặc vậy mà dám cầu xin thẳng cho nàng ta trước mặt cung chủ? Hiểu Yến tức thì thấy không ổn.
Người cung chủ thích, nàng thật sự không có gan mơ tưởng!
Khúc Cửu Nhất đương nhiên không biết nội tâm Hiểu Yến nghĩ gì nếu không hiện giờ y chắc chắn muốn dùng cung quy ngay tại chỗ luôn.
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cung quy của Toái Ngọc Cung không thể phá vì một mình Hiểu Yến được" Khúc Cửu Nhất trầm ngâm hồi lâu, lại thấy vẻ mặt ngượng nghịu của Hàn Thừa Nặc, "Nhưng nể mặt mũi của Hàn thiếu hiệp, cũng là lần đầu Hiểu Yến vi phạm... Như vậy đi, bên Dục Anh đường đang thiếu nhân thủ, Hiểu Yến ngươi qua đó hỗ trợ một năm, coi như lấy đó làm gương"
"Dục Anh đường là nơi nào?" Hàn Thừa Nặc có hơi khó hiểu.
"Đó là nơi tụ tập những đứa trẻ mà cung nhân Toái Ngọc Cung chúng ta sinh ra" Tuyết Tiêu Tiêu ở một bên cười nói, "Cung nhân của Toái Ngọc Cung ta hầu như đều sinh ra một nữ, nếu chăm sóc từng người một thì quá lãng phí thời gian và tinh lực. Bởi vậy, chúng ta cố ý sửa sang lại Dục Anh đường, chăm sóc cho tất cả bọn trẻ. Nếu ở bên ngoài có ai phát hiện những đứa bé nữ bị bỏ rơi cũng sẽ đưa về Dục Anh đường để chăm sóc"
"Không ngờ là Toái Ngọc Cung còn làm việc thiện như này?" Hàn Thừa Nặc nghe xong mắt sáng lên, chính hắn cũng bị vứt bỏ, đương nhiên biết được chỗ tốt của Dục Anh đường. Vì vậy hắn vui mừng nhìn Hiểu Yến, "Thật tốt quá, Hiểu Yến cô nương, vậy thì muội không cần lo lắng nữa rồi. Cung chủ của các muội thật tốt!"
Đám người Tuyết Tiêu Tiêu đồng loạt nở một nụ cười xinh.
Hiểu Yến khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhịn đau bái tạ cung chủ giơ cao đánh khẽ.
Ông trời ơi!
Dục Anh đường là nơi phạm vào cung quy mới bị phạt tới nơi đó.
Ở đó, ngoài những nữ đệ tử có hài tử bị chết non dẫn tới tinh thần bị hoảng loạn là thực lòng muốn ở lại chăm sóc cho hài tử nơi đó còn các nữ đệ tử bình thường không một ai muốn tới.
Dục Anh đường, nhìn thì thấy toàn là hài tử đáng yêu nhưng thực tế đều là ma quỷ.
Một hài tử, ban ngày khóc, ban đêm khóc, ngày khóc, đói bụng khóc, tức giận khóc, không tức giận cũng khóc. Một đứa bé khóc thì các đứa bé khác trong phòng cũng sẽ khóc theo, quả thực là suốt ngày suốt đêm không được nghỉ ngơi.
Trước kia, vì luyện kiếm không chuyên tâm nên Hiểu Yến bị phạt tới đó một tháng, sau khi trở về, võ công tiến bộ thần tốc, nếu không cũng sẽ không được Tuyết Tiêu Tiêu coi trọng. Nhưng hôm nay bị phạt đi một năm... Nghĩ tới đây, Hiểu Yến muốn khóc to một trận.
Nàng tình nguyện bị phạt đi quét nhà xí!
"Cảm... cảm tạ cung chủ" Hiểu Yến rưng rưng nói cảm tạ với Khúc Cửu Nhất, đảo mắt lại nhìn thấy Hàn Thừa Nặc đang vui mừng thay cho nàng, trong lòng âm thầm thề.
Sau này không bao giờ cứu người tùy tiện nữa!!!
Tiêu chuẩn dịch dung của Hồng Tiêu rất cao, chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, Hàn Thừa Nặc đã biến thành Hàn tiểu thư, có thể đi cùng với đám Khúc Cửu Nhất tới Vô Lượng sơn trang trước.
Giờ đây, sắc trời dần chuyển tối.
Người của các môn phái khác hầu như đã tới đủ, chỉ có xe ngựa của Toái Ngọc Cung còn dừng bên ngoài, chậm chạp không tiến vào. Mắt thấy sắp tới giờ cơm chiều rồi mà người Toái Ngọc Cung còn chưa tới, ngay cả Tư Đồ Kinh cũng sắp không chịu được.
"Toái Ngọc Cung đúng là cao giá quá!" Sơn chủ Vi Hà Sơn sờ chòm râu của mình, cười như không cười, "Nếu có việc không tới cũng đành nhưng cứ dừng ở bên ngoài, cũng không biết đang bận cái gì?"
"Lão đại ca, lời này của ngươi của hơi bất công" Phù Dương sơn chủ đứng về phe Khúc Cửu Nhất, "Toái Ngọc Cung gia đại nghiệp đại, hơn nữa, tuổi của Khúc cung chủ cũng còn nhỏ, có lẽ trên đường xảy ra chuyện gì nên y mới không thể không dừng lại để xử lý. Chúng ta hành tẩu giang hồ, ai mà chưa từng có vài chuyện gấp gáp?"
"Phù Dương sơn chủ nói không sai. Toái Ngọc cung toàn là nữ đệ tử, còn đều là mỹ nhân, cả đường đi cũng không biết bị bao người để ý. Khúc Cửu Nhất phải xử lý nhiều chuyện như vậy đương nhiên sẽ trễ nải một chút. Nếu thực sự sốt ruột thì phái ai đó ra hỏi là được, hà tất ở chỗ này lắm lời?" Kỳ Liễu Diệp hiện tại tinh long mãnh hổ, mặt mày hồng hào, hảo cảm với Khúc Cửu Nhất đã lên tới đỉnh điểm, hiện giờ thấy sơn chủ Vi Hà sơn nói móc mấy câu trong lòng chợt thấy tức giận.
Hừ, Vi Hà Sơn là cái thứ hỗn trướng gì.
Rõ ràng là một đám đại phu giỏi, kết quả không nghĩ xem tế thế cứu người như nào lại ở trên núi lải nha lải nhải suốt ngày, là cái ngữ gì không biết!
"Lão phu chẳng qua cũng chỉ nói một câu thôi mà hai vị lại che chở như vậy. Xem ra Khúc cung chủ này tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh lung lạc lòng người lại chẳng nhỏ" Vi Hà sơn nhiều năm không ra tới giang hồ, hiện giờ sơn chủ rời núi, vốn tưởng người xung quanh sẽ tâng bốc mình lên nhưng không ngờ mọi người có Tạ Tụ Tạ thần y tuổi nhỏ còn khiêm tốn, sớm đã chẳng muốn bám chân Vi Hà Sơn.
"Sơn chủ tuổi đã lớn mà lại tạo thị phi sau lưng tiểu bối ta có phải đánh mất phong phạm tiền bối rồi không?"
Người chưa tới, giọng đã tới.
Thanh âm của Khúc Cửu Nhất xuyên qua ẩn chứa nội lực hùng hậu, từ nơi xa nhưng truyền tới lại nghe được rõ ràng.
Chưởng môn các môn phái trong hội trường hầu như đều chưa nghe được tiếng xe ngựa của Khúc Cửu Nhất mà đã nghe được lời của Khúc Cửu Nhất, có thể nói võ công của Khúc Cửu Nhất vô cùng cao cường!
Một số ít danh túc võ lâm chưa từng gặp Khúc Cửu Nhất có hơi bồn chồn.
Nào, trước kia nghe nói người nhậm chức của Toái Ngọc Cung là một tiểu tử trẻ ranh, tuổi còn nhỏ nhưng võ công lại rất khá. Không ít người âm thầm cho là không đúng, chưởng môn quá trẻ thì võ công có thể cao được tới đâu? Nhưng hôm nay thấy như vậy, chưa nói cái khác, nội lực của người ta đã ở trên bọn họ rồi. Cũng không biết là luyện như nào, kể cả Khúc Cửu Nhất có bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ cũng không nhanh như vậy nha?
Quả nhiên Toái Ngọc Cung có bí kíp võ công truyền thừa!
Một khắc sau.
Sắc trời đã chẳng còn sáng nữa.
Dị biến chợt xuất hiện.
Trong không trung bỗng có vô số chùm pháo hoa, nháy mắt khiến cho bầu trời ảm đạm sáng rõ như ban ngày.
Pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên không, khi rơi xuống lại là vô số cánh hoa.
Tiếng đàn sao chậm rãi vang lên, dễ nghe lại êm tai khiến cho cảnh đẹp yên tĩnh này sinh động hơn nhiều.
"Đẹp quá!"
Không ít người nhìn cảnh đẹp như vậy nhịn không được cảm thán một tiếng.
Ngay sau đó.
Tám nữ tử mặc váy lưu vân tiên thi triển khinh công, nâng nhuyễn kiệu trên đỉnh đầu, bay tới từ không trung, lúc chậm rãi đáp xuống, vạt áo như mưa hoa rơi, tám mỹ nhân diễm lệ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đẹp.
Thực sự quá đẹp.
Cảnh đẹp, tiếng đẹp, người còn đẹp hơn.
Mỹ nhân của Toái Ngọc Cung quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu người hâm mộ vị cung chủ Toái Ngọc Cung còn chưa lộ diện này.
Nếu có mỹ nhân như vậy bầu bạn thì dù cả quãng đời còn lại của họ có sống ở sa mặc cũng có sao đâu?
"Trưởng lão"
Mỹ nhân nâng kiệu vươn tay, tựa như muốn đỡ người trong kiệu ra.
Động tác của người bên trong lại có chút thong thả.
Hửm?
Trưởng lão?
Người trong kiệu không phải là Khúc Cửu Nhất?
Mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đột nhiên phát hiện phía trên tháp ngồi mà Vô Lượng sơn trang dành riêng cho cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất đã có một thiếu niên vừa tuấn mỹ vừa ôn tồn lễ độ.
"Cảnh đẹp như vậy đương nhiên chỉ có thể xứng với mỹ nhân đẹp nhất trên thế gian này" Khúc Cửu Nhất một tay chống cằm, cười tủm tỉm nói, "Ta chẳng qua cũng chỉ là đốm sáng của đom đóm, sao dám tranh giành với ánh sáng của nhật nguyệt?"
Y ngồi đó khi nào?
Không ít chưởng môn, trưởng lão chỉ còn một ý nghĩ này trong đầu.
Người trong kiệu chính là Tạ Tụ.
Tạ Tụ bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó xuống, khuôn mặt lạnh tới mức sắp đóng cả băng.
A a a a a a.*
*A thật không phải edit tự thêm không mắc công chửi tự chèn lời bình thì oan quá
Tạ Tụ quả thực không biết nên làm sao mới phải.
Trước đó, Khúc Cửu Nhất nói hai người ngồi chung kiệu không ổn lắm nên nhường kiệu cho Tạ Tụ nhưng trước đó Tạ Tụ cũng không biết ai nâng kiệu, cũng không biết Khúc Cửu Nhất dày công sắp xếp cho hắn lên sàn nhiều như vậy có được không?
Tất cả mọi người đều cho rằng người bên trong là Khúc Cửu Nhất lại không ngờ được rằng người ấy là Tạ Tụ.
Hắn nói mà, chỉ là ngồi kiệu thôi sao lại cần thay y phục mới?
Xấu hổ, xấu hổ quá mức cũng chẳng thể diễn tả được tâm trạng của Tạ Tụ lúc này.
Khúc Cửu Nhất chắc chắn là cố ý, không cần phải nghĩ.
"Trưởng lão" Đệ tử mỹ nhân bên ngoài cỗ kiệu lại thúc giục một tiếng.
Lần này Tạ Tụ không thể vờ như không nghe thấy được.
Đành vậy.
Tạ Tụ hít sâu một hơi, từ chối bàn tay đỡ của mỹ nhân.
Nam nữ thụ thụ bất thân.
Hắn vẫn nên tự mình đi ra.
Một tay Tạ Tụ vén mành, lộ ra khuôn mặt đã được chỉnh trang kỹ càng.
Trong một đám mỹ nhân lại có một mỹ nhân tuyệt đỉnh.
Lực sát thương này tăng gấp bội!
Tư Đồ Hồng nhìn người đang sáng chói lòa không ai bì được, lại nhìn những ánh mắt mà đám người giang hồ kia, trong lòng những cơn sóng đố kỵ chua loét ào ra.
Đáng ghét.
Khúc Cửu Nhất kia không phải tính tình táo bạo, một lời không hợp thì ra tay sao?
Sao lại tốt với Tạ Tụ như vậy!
"Tạ Tụ tham kiến chư vị chưởng môn"
Sau khi bước ra khỏi kiệu, Tạ Tụ cũng không lui về sau mà trực tiếp đi tới phía sau chỗ ngồi của Khúc Cửu Nhất, đứng im.
Những đệ tử khác cũng nối đuôi nhau gia nhập, giống như Tạ Tụ cũng đứng sau Khúc Cửu Nhất.
Dường như ở trong Vô Lượng sơn trang, bọn họ chính là một thế giới nhỏ, những người khác khó mà lại gần được.
Toái Ngọc Cung, thân là môn phái có thế lực lớn nhất trên giang hồ, võ công tối cao, lịch sử lâu nhất thì dù cho quanh năm không hành tẩu trên giang hồ thì vẫn có tự tin và thực lực như vậy!
Lần này ánh mắt của mọi người theo động tác của Tạ Tụ dừng trên người Khúc Cửu Nhất.
Trước kia, Khúc Cửu Nhất vừa ra tới là muốn chiêu cáo với thiên hạ, thần y Tạ Tụ đã là người của Toái Ngọc Cung còn Tạ Tụ hành động như vậy không nghi ngờ gì, hắn đích xác là người của Toái Ngọc Cung.
Bối cảnh của Tạ Tụ rất nhiều người đều hiểu rõ trong lòng.
Đại đương gia Kim Phong tiêu cục nhớ tới lời dặn dò của vị đại nhân trước kia, trong lòng cũng có chút do dự.
Cũng không biết Tạ Tụ này tới ở Toái Ngọc Cung có ý của Tạ gia hay không? Tạ gia chính là con quái vật khổng lồ, ở trên triều đình cũng không phải người dễ dàng chọc vào được. Nếu Tạ gia cũng muốn chia một chén canh trên giang hồ, chuyện này có khả năng không dễ dàng rồi.
"Tạ Tụ hiện giờ là trưởng lão của Toái Ngọc Cung, trong lòng các đệ tử, địa vị của huynh ấy không hề thấp hơn cung chủ là ta. Ta cảm thấy cỗ kiệu như vậy đương nhiên chỉ có Tạ Tụ mới có thể ngồi, chư vị thấy sao?" Khúc Cửu Nhất cười cười đánh tan sự trầm mặc.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn khỏi hoảng hốt.
"Ha ha ha, Khúc cung chủ nói không sai. Mỹ danh của Tạ thần y vang khắp thiên hạ, được mệnh danh là Ngọc Lang Tạ gia. Chỉ là không ngờ Tạ thần y cũng có ngày chấm dứt việc hành tẩu một mình trên giang hồ" Chưởng môn Thủy Vân môn nhìn về phía Tạ Tụ, trong lòng lại chẳng hiểu nổi.
Mọi người không phải chưa từng mời chào Tạ Tụ nhưng Tạ Tụ đều từ chối hết, sao bây giờ lại chấp nhận lời mời của Toái Ngọc Cung được? Tuy rằng thực lực của Toái Ngọc Cung cường đại nhưng dù sao nó vẫn nằm ngoài sa mạc, hành động không tiện, nào so được với sự phồn hoa của võ lâm Trung Nguyên?
"Hẳn là do phong thủy của Toái Ngọc Cung chúng ta tốt đấy" Khúc Cửu Nhất dõng dạc nói, "Hơn nữa, bên trong sa mạc chúng ta có vô số dược liệu quý giá, trưởng lão ngày nào cũng vui quên cả trời đất, y thuật tiến bộ không ít đâu!"
"Toái Ngọc Cung đúng thực là có bản lĩnh không nhỏ. Tới lúc ấy nếu tiện, đệ tử của Vi Hà Sơn chúng ta cũng muốn tới gần đó xem thử, không biết Khúc cung chủ có thể giúp đỡ gì không?"
"Thứ lỗi, chúng ta không thân" Khúc Cửu Nhất nhìn lão nhân chó má Vi Hà Sơn kia một cái, dứt khoát cự tuyệt.
Xì.
Một số ít đệ tử trẻ tuổi không nhịn được cười ra tiếng.
Vi Hà sơn sơn chủ tức giận mặt đỏ quành quạch, đang muốn quát lớn Khúc Cửu Nhất vô lễ thì chủ nhà Tư Đồ Kinh cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, đoạt lời của Vi Hà sơn sơn chủ, "Đa tạ chư vị chưởng môn đã tới Vô Lượng sơn trang của ta, nếu có chỗ tiếp đón không được chu đáo, mong chư vị thứ lỗi"
Thể diện thì vẫn phải cho Tư Đồ kinh.
Dù sao hắn mời chào nhiều môn phái như vậy, chỉ riêng tiền ăn uống cho đệ tử cũng đã tốn một khoản lớn.
Ăn của người ta, ở của người ta không thể chen ngang lời người ta nói được.
Vi Hà sơn sơn chủ cũng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.
Dù sao chờ người của Thiên Cực thần giáo xuất hiện, khi những người này hết đường xoay sở với đám độc vật của Thiên Cực thần giáo thì chỉ có thể dựa vào Vi Hà Sơn bọn họ thôi. Tới lúc ấy, hắn nhất định phải cho tên tiểu tử thối Toái Ngọc Cung này biết cái gì gọi là thế đạo!
Lại là một đoạn lời chào đầu dài dòng nhàm chán.
Khúc Cửu Nhất nghe tai này ra tai kia, vốn chẳng nghe rõ Tư Đồ Kinh nói cái gì.
Trận tuồng này y đóng nhân vật chính, nó phát triển như nào y rõ hơn ai hết.
Một khi đã vậy thì chỉ cần xem phần đặc sắc nhất thôi.
Đây dù sao cũng là đại hội tỷ võ chiêu thân.
Nên sau khi Tư Đồ Kinh nói xong, các đệ tử của Vô Lượng sơn trang bắt đầu đánh nhau trên đài.
Người giang hồ trẻ tuổi đương nhiên ngửi được mùi ngon, dù sao võ công của Vô Lượng sơn trang cũng rất tinh diệu. Nhưng trong mắt Khúc Cửu Nhất, đây toàn là một đám trẻ con đánh nhau, không hề thú vị.
Ài, nhàm chán, nhàm chán.
"Ài, Tạ Tụ, huynh nói xem người của Thiên Cực thần giáo bao giờ mới tới" Khúc Cửu Nhất truyền âm tới.
"Chắc là sắp rồi" Tạ Tụ chần chừ một lúc trả lời.
Phù Dương sơn chủ kinh ngạc liếc nhìn Khúc Cửu Nhất.
Hắn có thể thấy được bây giờ Khúc Cửu Nhất đang nói chuyện với Tạ Tụ nhưng vì Khúc Cửu Nhất trực tiếp truyền âm tới tai Tạ Tụ nên hắn không nghe rõ được bọn họ đang nói cái gì.
Hắn chỉ đang kinh ngạc, trong hoàn cảnh này mà Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ còn thì thầm được sao?
Nhìn dáng vẻ, tình cảm của họ thật là tốt!
"Sơn chủ, đừng để ý, ta chỉ cảm thấy bây giờ có hơi nhàm chán thôi. Ài, những đệ tử phía dưới đó có thể lên sàn đánh một trận, chưởng môn như chúng ta không xuống dưới dễ thế được" Khúc Cửu Nhất truyền âm cho Phù Dương sơn chủ.
"Ha ha, cung chủ còn trẻ, lão phu đã già rồi, tỷ võ gì đó lão không ham. Nếu cung chủ không chê, ngày sau không bằng tới Phù Dương sơn của ta, lão phu muốn luận bàn với cung chủ một phen" Hậu sinh khả úy, Phù Dương sơn chủ bây giờ vẫn vô cùng tò mò võ công của Khúc Cửu Nhất tính tới hiện tại đã cao tới cảnh giới nào rồi.
Năm đó, võ công của Khúc Thu Thủy bá đạo nhưng sức ngấm không đủ, nhi tử của nàng ta hình như khác hẳn.
Toái Ngọc Cung có Khúc Cửu Nhất, ít nhất có thể huy hoàng thêm 50 năm.
Ài, nếu Phù Dương sơn bọn họ cũng có đệ tử lợi hại như vậy, hắn hà tất phải phiền não nhiều?
Toái Ngọc Cung đều là nữ tử làm chủ, Khúc Cửu Nhất làm chưởng môn chắc cũng sẽ có nhiều thứ bất tiện. Gia nghiệp Phù Dương Sơn của hắn cũng chưa chọn cho ai, nếu có thể tròng danh sư đệ lên người Khúc Cửu Nhất thì cũng khá lắm...
"Chắc chắn lần sau sẽ tới" Khúc Cửu Nhất cười trả lời.
Y chẳng muốn đánh nhau với lão nhân đâu.
Phù Dương sơn chủ cáo già như vậy chắc chắn sẽ chuẩn bị hậu chiêu. Đến lúc ấy, sợ là Phù Dương sơn chủ ngầm hiểu đại nạn của mình đã tới, tỷ võ với Khúc Cửu Nhất xong làm ra chuyện "Lời nhắn trước lúc lâm chung", bắt Khúc Cửu Nhất phải trông coi đám đệ tử Phù Dương Sơn, thế không phải cảm lạnh rồi à?
Khúc Cửu Nhất nhìn qua là người có lòng tốt vậy sao?
Một trong những kịch bản kinh điển nhất của võ hiệp chính là đừng coi khinh mấy lão tóc trắng râu cũng trắng này.
Những người này đều là bàn tay vàng của nam chính, là bùa đòi mạng điển hình cho vai ác như Khúc Cửu Nhất.
Nhìn từ xa là được, đừng dính sát vào.
Nếu không chết như nào cũng chẳng biết.