Câu này của Khúc Cửu Nhất không hề có lý, sao nhảy vực lại không chết được? Nhưng y xác định như vậy lại khiến Tạ Tụ cảm thấy hơi do dự.
Lẽ nào, nhảy vực thật sự không chết?
Khúc Cửu Nhất nói xong cũng không tiếp tục đề tài này nữa, "Nương tử cứ đợi xem là được, chúng ta ở đây thêm một, hai tháng, Vô Lượng sơn trang này sẽ tự loạn lên. Nước đục rồi, chúng ta mới dễ bắt cá"
"Trực tiếp dùng thân phận cung chủ của Toái Ngọc Cung không phải sẽ càng tiện và an toàn hơn sao?" Tạ Tụ khó mà hiểu được cách nghĩ của Khúc Cửu Nhất. Mai danh ẩn tích vì để quấy đục vũng nước đục này, đối với Khúc Cửu Nhất mà nói, có hơi giống dùng dao trâu để mổ gà.
Chỉ cần dùng danh tiếng của Toái Ngọc Cung vung tay kêu gọi, nghĩ chắc sẽ có vô số người giang hồ hưởng ứng lời hiệu triệu của Khúc Cửu Nhất. Tốt hơn là phải sống trong cẩn thận từng tí một như họ bây giờ, lúc nào cũng sợ bị người khác phát hiện.
"Thế thì không thú vị" Khúc Cửu Nhất phất phất tay, thản nhiên như không, nói, "Ta tới xem diễn, cũng chẳng phải tới làm người cứu thế. Ân oán giang hồ rắc rối như vậy, ta chẳng quản được, cũng chẳng muốn quản".
"Nếu đã tới xem kịch, vậy tại sao lại bắt ta mặc nữ trang?" Tạ Tụ không bị cuốn theo suy nghĩ của Khúc Cửu Nhất, bây giờ hắn chỉ muốn biết, bọn họ vốn không cần tiếp cận Tư Đồ Hồng, Khúc Cửu Nhất đã trực tiếp đi tiếp cận Tư Đồ Kinh rồi cho nên ý nghĩ của việc Tạ Tụ mặc nữ trang là gì?
"Đương nhiên là vì để ta... phòng ngừa vạn nhất" Khúc Cửu Nhất trước khi nói hết ra miệng thì đã sửa lời. Lẽ nào bắt y nói thực ra chỉ là vì cảm thấy khá vui, thuận tiện muốn góp thêm chút náo nhiệt?
"Phòng ngừa vạn nhất cái gì?" Tạ Tụ bất giác hỏi tiếp.
"Mặc dù võ công của ta cao nhưng giang hồ hiểm ác, có nàng ở đây, ta mới có thể bảo đảm bản thân không bị trúng mấy thứ mê dược đáng khinh rồi"
Ngươi đã bách độc bất xâm rồi, mê dược bình thường còn có tác dụng với ngươi saao?
"Nữ trang của ta thì sao?"
"Hai nam nhân cả ngày ở chung với nhau rất dễ gây chú ý, đương nhiên là phải kết hợp một nam một nữ là tốt nhất. Hơn nữa, nếu Tư Đồ Hồng kia thấy sắc nổi lòng tha, chúng ta trà trộn vào sẽ dễ hơn rồi" Khúc Cửu Nhất ăn nói hùng hồn.
Tạ Tụ im lặng nhìn chằm chằm Khúc Cửu Nhất hồi lâu.
Cho dù Tạ Tụ có đơn thuần như nào, lúc này cũng ý thức được sự hiểm ác của Khúc Cửu Nhất.
Với bản lĩnh và võ công của bọn họ, muốn trà trộn vào Vô Lượng sơn trang không phải trò chơi sao? Trước đó bản thân sao lại bị Khúc Cửu Nhất thuyết phục đi mặc nữ trang?
Không phải là hắn bị lừa rồi sao?
Tạ Tụ rơi vào trầm tư.
"Khụ, Ngũ Độc sử ta sẽ chú ý thay cho nàng" Khúc Cửu Nhất thấy Tạ Tụ dường như đã phát hiện ra cái gì, vội vàng nói, "Ở bên ngoài, chúng ta xưng hô như phu thê. Mọi người sẽ tin tưởng một đôi phu thê nhiều hơn, hai người chúng ta bây giờ càng điệu thấp thì càng có lợi. Cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ sớm thôi"
Nói xong, Khúc Cửu Nhất lập tức chạy ra ngoài, không cho Tạ Tụ cơ hội suy nghĩ sâu thêm.
Lại nói về Vô Lượng sơn trang bên kia.
Tư Đồ Kinh chợt triệu tập tất cả nhân vật quan trọng trong Vô Lượng sơn trang, nói muốn tuyên bố đại sự. Tư Đồ Kinh ở trong sơn trang luôn kiệm lời, hiếm khi ông ấy tuyên bố một chuyện gì, đương nhiên khiến người khác suy đoán rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ấy, đoán kiểu gì cũng có, trong đó được đồn nhiều nhất chính là chuyện chọn ra thiếu trang chủ đời kế tiếp.
Ai ai cũng biết, gần đây trang chủ luôn khảo nghiệm võ công của đồ đệ và tử nữ nhà mình, mọi người cũng cố gắng hết sức thể hiện trước mặt trang chủ, hy vọng có thể được trang chủ chỉ điểm. Hiện nay, trang chủ chợt cho triệu tập mọi người, nói không chừng, việc kiểm tra trong những ngày qua đã có được sự so sánh nên bây giờ bắt đầu chọn người kế thừa rồi.
Vì tính khả thi của suy đoán này khá lớn nên bấy giờ, các con của Tư Đồ gia cũng vội vàng trù tính, khiến cho chúng đệ tử trong Vô Lượng sơn trang cũng sôi nổi theo dõi, hy vọng có thể theo đúng người.
Suy nghĩ của Tư Đồ Hồng lại khác với các huynh đệ tỷ muội.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết, những mỹ nhân đại ca tìm về, cha có nhận hay không, còn có Tiêu Dao Hoàn bản đặc chế, cha có dùng hay không, rốt cuộc có thêm đệ đệ muội muội cho hắn hay không?
Nhưng chuyện riêng tư kiểu vậy, thực sự không tiện để hắn đi nghe ngóng.
Tư Đồ Hồng gấp tới mức đứng ngồi không yên.
"Thiếu gia, tiểu nhân có một kế" Có một người theo hầu ý thức được rằng đây là lúc mình tỏa sáng nên cũng chẳng để ý tới việc gặp rủi ro. Muốn được nổi bật trong Vô Lượng sơn trang, không liều một phen thì việc thành như nào?
"Nói nghe xem"
"Thiếu gia, phận làm con cái, bí mật nghe ngóng chuyện riêng của trưởng bối là không thể nhưng nếu là thê thiếp của lão gia thì sao?" Người hầu nọ nhỏ giọng kiến nghị.
"Ý của ngươi là..."
"Thiếu gia, hai ngày trước không phải ngài nhìn trúng Ngô thị kia sao?" Người hầu liếc nhìn sắc mặt của Tư Đồ Hồng một cái, thấy Tư Đồ Hồng không tức giận, lúc này mới lớn gan nói tiếp, "Dung mạo đẹp đẽ của Ngô thị đủ tới mức khuynh quốc khuynh thành. Nếu bên cạnh trang chủ có một vị mỹ nhân như vậy, sao còn nhìn trúng được mấy thứ dong chi tục phấn kia*?"
*Ý câu này để chỉ những cô gái chỉ biết chăm chút cho dáng vẻ bề ngoài mà không chú trọng bồi dưỡng nội hàm, văn hóa của bản thân
"Nói tiếp đi"
"Ngô thị đó không phải còn một tướng công sao? Chỉ cần bắt được tướng công của ả, không sợ Ngô thị kia không nghe lời ngài. Nếu Ngô thị đó có thể mặc cho thiếu gia ngài sai sử, vậy động tĩnh bên phía trang chủ, thiếu gia ngài tự khắc sẽ hiểu được một hai..."
Nói thẳng ra là dùng mỹ nhân kế.
Tư Đồ Hồng nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu là trước kia thì cũng đành thôi, mọi người đều biết trang chủ đã chẳng gần nữ sắc nữa rồi. Nhưng hiện nay có Tiêu Dao hoàn, không thể bảo đảm được bên trong sẽ không có biến cố gì.
Không có ai hiểu rõ hơn Tư Đồ Hồng, ở trong cái Vô Lượng sơn trang này, ai nói cũng chẳng tính ngoại trừ Tư Đồ Kinh. Tâm kế ngoan độc của cha, người làm con như hắn vĩnh viễn cũng chẳng sánh bằng được.
"Nói hay lắm" Tư Đồ Hồng đưa ra quyết định rất mau, "Chuyện này giao cho ngươi làm. Làm tốt, bổn thiếu gia ắt sẽ thưởng hậu"
"Thiếu gia cứ nhìn xem là được"
Ngay tối hôm đó, Tư Đồ Kinh trực tiếp tuyên bố hắn muốn chọn một vài người trong chúng đệ tử làm nghĩa tử nghĩa nữ, cũng chọn cho nhi tử và nhi nữ nhà mình phu quân, thê tử và tổ chức một cuộc tỷ võ quy mô lớn, là một cuộc thi tỷ võ chiêu thân.
Tới lúc ấy, Vô Lượng sơn trang sẽ mời các môn phái trong thiên hạ tới xem đấu.
Quyết định này vừa được đưa ra, trên dưới Tư Đồ gia đều ngơ ra, bao gồm cả Tư Đồ Hồng.
Nếu nói trước kia Tư Đồ Hồng cảm thấy Ngô thị có cũng được mà không cũng được thì bây giờ lại cảm thấy, nhất định phải xếp một người cạnh cha mình. Nếu không một ngày nào đó, Tư Đồ Kinh nhiệt huyết dâng trào giao Vô Lượng sơn trang cho một người ngoài, nào còn chỗ cho họ tung hoành nữa?
Vô Lượng sơn trang vì vậy mà nhốn nháo thành cái dạng gì thì không cần người ngoài biết sâu thêm.
Hai ngày này, Khúc Cửu Nhất cũng bận rộn vô cùng. Hỏi y bận cái gì sao? Ồ, y bận xem kịch ấy mà.
Gần đây vở kịch của Vô Lượng sơn trang đúng là rất hay.
Màn nào màn nấy thú vị hơn cả "Hồng Lâu Mộng. Dù gì "Hồng Lâu Mộng" cũng là thế gia quý tộc, sẽ giữ ý một chút. Nhưng Vô Lượng sơn trang thì khác, hạ độc, ám sát, kế phản gián, khổ nhục kế, dạng nào cũng được.
Nhìn mà Khúc Cửu Nhất vui không khép được miệng.
Một mình Khúc Cửu Nhất xem còn không đủ, xem xong còn về thuật lại sinh động như thật cho Tạ Tụ nghe, vừa kể vừa chém gió, tự biến bản thân thành bình luận viên luôn.
Tạ Tụ nâng cấp nhanh chóng, tới bây giờ đã trở nên vô cùng lạnh lùng, lãnh đạm rồi. Ngày nào cũng bị Khúc Cửu Nhất ồn ào, làm xàm như vậy, rất nhiều lời kỳ quặc Tạ Tụ không cần ai dạy cũng hiểu được ý của chúng là gì.
"Ài, Toái Ngọc Cung chúng ta chẳng có mấy mánh lới như vậy, vẫn là võ lâm Trung Nguyên bọn huynh biết chơi" Khúc Cửu Nhất ngạc nhiên, cũng không quên chém gió, "Sớm biết các huynh biết chơi như thế thì ta đã nghĩ trăm phương nghìn kế để ra khỏi Toái Ngọc Cung rồi"
... Ngươi mà ra sớm hơn thì không biết giang hồ này loạn thành cái gì rồi.
Tạ Tụ âm thầm phản bác một câu trong lòng.
"Có người tới" Khúc Cửu Nhất giật tai*, chợt nói, "Huynh mau chóng chỉnh trang lại"
*Ý là chiếc tai nó giật giật ấy các bác chứ không phải ý em edit là ảnh giật tai ảnh xuống nha
"Hửm?" Tạ Tụ nghi hoặc hỏi.
"Là người tập võ, tới một nhóm, tốc độ nhanh hơn chút"
"... Ta không biết giả trang" Tạ Tụ nói lời thật lòng, trước kia đều là đệ tử Toái Ngọc Cung cải trang giúp hắn, hắn trang điểm xong cũng luôn đeo khăn che, vốn không ra khỏi cửa. Nếu thực sự cần thì bỏ tiền nhờ cô nương ở phòng kế trang điểm hộ là được.
"Hết thời gian rồi, ta làm"
Khúc Cửu Nhất vội vội vàng vàng đeo mặt nạ Hồng Tiêu làm cho lên, lại là dáng vẻ của một thư sinh văn nhã. Sau đó dùng nội lực đẩy bay bộ nữ trang của Tạ Tụ về phía mình, chân tay nhanh chóng mặc lên cho Tạ Tụ.
Y phục thì cũng dễ mặc chỉ là kiểu tóc và hóa trang cần tốn chút thơi fgian.
Cũng may Khúc Cửu Nhất lớn lên ở Toái Ngọc Cung, trong Toái Ngọc Cung, nữ tử làm chủ, nam tử cũng thường xuyên phải hóa trang ăn vận, vẽ mày ngài, chải tóc cho nữ tử là việc bắt buộc phải học. Khúc Cửu Nhất vì thẩm mỹ xuất chúng nên khá xuất sắc ở môn học này, chỉ là không có cơ hội dùng tới.
Quả nhiên nhiều ngón nghề cũng chẳng thiệt, bây giờ có thể dùng được rồi, chỉ là tay hơi cứng thôi.
Tạ Tụ đang định nói gì nhưng Khúc Cửu Nhất vốn chẳng cho hắn cơ hội mở lời. Một tay y cầm chì vẽ, một tay giữ lấy mặt Tạ Tụ để hắn ngồi im, cả người cũng sấn tới, vẽ một đường mày lá liễu cong cong cho Tạ Tụ.
Khuôn mày lá liễu khá kén người để nhưng Tạ Tụ có trang điểm thế nào cũng đẹp.
Da hắn vốn đã trắng nên chẳng cần dùng phấn, chỉ cần đánh chút má hồng cho thêm khí sắc, lại tô chút môi hồng, đeo một đôi khuyên tai là đủ.
Tóc để kiểu búi lệch*, trông thanh nhã hơn, còn có thể tăng hai phần nữ tính cho Tạ Tụ.
*Ở đây là để kiểu 堕马髻, tức là kiểu này thì khi bới tóc lên, búi tóc sẽ lệch hẳn về một bên, ai cần có thể cop lại ba chữ này lên baidu để xem kiểu tóc nhé, tui thấy nó khá giống để lệch, nghiêng hẳn về một bên nên để búi lệch cho mọi người dễ hiểu thay vì để phiên âm hán việt nhé.
"Ánh mắt của huynh sắc quá, mềm hơn chút" Khúc Cửu Nhất vừa vội vàng trang điểm cho Tạ Tụ, vừa không quên dạy hắn giả làm nữ tử như nào.
Tạ Tụ:...
Nội tâm Tạ Tụ bây giờ rất kỳ quái.
Trước kia khi còn ở trong nhà, từ khi bắt đầu có trí nhớ, hắn đã được nha đầu, người hầu chải tóc, chỉnh trang cho rồi, sau này du ngoạn giang hồ cũng tự mình làm lấy. Nhưng Khúc Cửu Nhất giúp hắn ăn mặc lại cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Nhìn cô nương mỹ miều trong gương, Tạ Tụ hoảng hồn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hửm?
Hắn không phải nên phản kháng một chút sao?
"Tới rồi!"
Điều này không cần Khúc Cửu Nhất nói, Tạ Tụ cũng đã nghe được tiếng đạp cửa rồi.
Những người của Vô Lượng sơn trang đã bao vây căn viện nhỏ này rồi.
"Lão đại, bọn họ ở bên trong"
"Ừm, các ngươi canh ở ngoài cửa, chuẩn bị sẵn kiệu, hôm nay dù có ra sao cũng phải đưa Ngô thị kia về" Người hầu theo cạnh Tư Đồ Hồng nọ nay đã có được quyền lực, ở bên ngoài cũng là một nhân vật nói một không ai cãi hai.
Hắn biết rõ nếu làm tốt chuyện hôm nay, bản thân sẽ chẳng còn là một người hầu nho nhỏ nữa.
"Lão đại yên tâm, thằng oắt kia chẳng qua chỉ là một thư sinh, còn tới từ nơi khác, chết rồi cũng chẳng ai phát hiện"
"Đi, chúng ta vào trong"
Những người này đá thẳng cửa còn tỏ vẻ như đi đòi nợ, "Thằng nhãi, ngươi nên trả nợ rồi!"
"Ngươi... Các ngươi là ai vậy? Ta chẳng quen biết gì mấy người, cũng chẳng nợ nần gì cả" Khi Khúc Cửu Nhất ngẩng đầu lên đã thu liễm toàn bộ nội lực của bản thân, cho dù là nhìn thế nào cũng chỉ là một tên thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.
Lúc này, y mặt đầy kinh hãi nhìn đám cường nhân này, lại cứng rắn bảo vệ thê tử đang ở đằng sau.
Nhưng người của Vô Lượng sơn trang vốn chẳng tới nhìn tên thư sinh này.
Bọn họ nhìn thấy chỉ là cô nương nhìn có vẻ đã hoàn toàn bị dọa sợ đang trốn sau lưng tên thư sinh này.
Mỹ nhân đó.
Đẹp, thực sự đẹp!
Bọn họ đều là đám người thô bỉ, không hiểu được mấy thứ văn nhã lễ nghĩa của mấy tên có học kia. Bọn họ chỉ biết, nếu tức phụ nhà mình trông như vậy, cả đời bọn họ không ra khỏi nhà cũng được.
"Bà nương ta ơi, ta đang nhìn thấy tiên nữ hạ phàm sao?" Cuối cùng, một tên đại hán không nhịn được thì thầm.
"Ngươi chính là Ngô thị?!" Người hầu đi đầu nhìn dung mạo của Ngô thị, không nhịn được cảm thán một câu rằng thiếu gia nhà mình đúng là có mắt nhìn mỹ nhân, không ngờ rằng ở nơi nhỏ bé này còn có một mỹ nhân xinh đẹp nhường này, đúng thực là đem so với tất cả mỹ nhân trong Vô Lượng sơn trang thì họ đều giống mấy con gà rừng.
"Các vị hảo hán, nhà ta cũng có chút tiền, các ngươi cầm rồi đi đi" Khúc Cửu Nhất vội vàng che chắn cho Tạ Tụ, dường như đang rất lo lắng, "Nương tử nhà ta nhát gan, cấm các người dọa nàng ấy"
Tạ Tụ còn đang đơ mặt.
Trong lòng hắn có một ý nghĩ, rốt cuộc là Khúc Cửu Nhất bị ẩm ương chỗ nào, sao lại thích diễn như vậy? Có khi hắn cần phải chữa trị nghiêm túc cho Khúc Cửu Nhất, sớm ngày nào hay ngày ấy.
Trong sách có ghi, có những người bệnh mắc tật xấu vô cùng thích đóng giả người khác.
"Ha ha ha, chúng ta đâu cần tiền gì, ngược lại, chúng ta sẽ cho ngươi rất nhiều rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi đưa thê tử ngươi cho bọn ta là được"
Người đứng đầu liếc mắt, nhất thời có một đám người tới tách đôi phu thê đáng thương này ra, bọn họ nhìn Tạ Tụ, ý ép bức rõ ràng, "Yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, tướng công ngươi sẽ không có chuyện gì, ngược lại, ngươi còn được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời. Nếu ngươi không nghe lời, tướng công ngươi chết chắc"
"Mau, gọi ta quan nhân!" Khúc Cửu Nhất dùng nội lực truyền âm, "Bọn họ là người của Vô Lượng sơn trang"
Tạ Tụ dùng sự trầm mặc để bày tỏ ý từ chối.
"Ngũ Độc sử!" Khúc Cửu Nhất nào có thể nhìn bản kịch mình diễn không có kết được, chỉ có thể tiếp tục nhắc nhở.
Tạ Tụ vẫn đang trầm mặc.
"Lão đại, cô nương này không phải bị dọa ngốc rồi chứ? Tay ngài thả lỏng một chút, đừng làm mỹ nhân bị thương"
"Không phải chứ, nhát gan như vậy, sao hoàn thành việc được?"
Người của Vô Lượng sơn trang bắt đầu do dự.
"... Sau khi xong chuyện này, ngươi phải cho ta khám bệnh đàng hoàng cho ngươi, nội trong ba tháng, ngươi đều phải ngoan ngoãn phối hợp với việc khám bệnh của ta" Tạ Tụ im lặng hồi lâu, cũng dùng nội lực để trả lời.
"Ba tháng quá dài"
"Vậy nửa năm" Tạ Tụ tiếp tục nói.
"Hai tháng"
"Bốn tháng"
"Lão đại, nhỡ vị mỹ nhân này bị dọa ngốc luôn, chúng ta quay về nên bàn giao thế nào với thiếu gia đây?" Một người trong đám đó khá lo lắng, Tư Đồ Hồng cũng chẳng phải ăn chay, nếu làm hỏng chuyện, bọn họ chắc chắn chẳng có quả ngọt mà ăn.
"Đây..."
"Được được được, ba tháng thì ba tháng" Khúc Cửu Nhất thấy đám người Vô Lượng sơn trang đã bắt đầu chần chừ, chỉ có thể nhịn đau đồng ý với điều kiện của Tạ Tụ, "Nhưng huynh phải dùng mỹ nhân kế của huynh cho tốt, phải quậy cho đám người Vô Lượng sơn trang nghiêng trời đổ đất mới được"
Nếu không quá có lỗi với sự khổ tâm của y.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân hy sinh quá nhiều.
"Đương nhiên"
Truyền âm bằng nội lực xong, vành mắt Tạ Tụ chợt hồng lên.
"Chỉ... chỉ cần các người tha cho quan nhân nhà ta, nô gia... nô gia đều bằng lòng nghe theo các người" Tạ Tụ, à, không, Ngô thị chợt yếu đuối, ngã ngồi trên nền đất, lệ rơi đẫm mặt, những giọt lệ kia nào phải rơi xuống đất, là đang đánh vào tim đám người Vô Lượng sơn trang này!
Toi đời, bọn họ cảm thấy cả đời này bọn họ chẳng nhìn lọt mắt nữ nhân nào nữa.
Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, có hơi nghẹn họng.
Mớinãy, Tạ Tụ rõ ràng dùng chất giọng vừa yêu kiều vừa dịu dàng của nữ tử nha.