Chuyện của Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất cứ vậy thuận lý thành chương đã được quyết định xong.
Một cục tiền to đùng của Khúc Cửu Nhất ném xuống Tạ gia khiến trên dưới không ai hé một câu nào thậm chí còn có chút hâm mộ. Dù sao những sính lễ này, ngoài đóa Thiên sơn tuyết liên kia ra thì Tạ Tụ không mang theo bất cứ một phần nào mà chia nó ra thành hai, một phần để hiếu kính với phụ mẫu còn một phần làm của hồi môn cho Tạ Anh. Có được phần của hồi môn này, Tạ Anh muốn gả cho ai thì gả, gia tộc không thể can thiệp vào hôn nhân đại sự của nàng được.
Một cục tiền này mua được sự tự do cho hai con người.
Trong mắt Khúc Cửu Nhất, vậy là rất lời.
Tạ Anh cũng rất sảng khoái, thẳng thừng thu thập tay nải đi theo bọn Khúc Cửu Nhất, nàng còn phải đại diện người nhà nương gia tham dự hôn lễ của ca ca đấy!
Thứ như tiền ấy, lúc kiếm rất vui vẻ, lúc tiêu còn vui hơn.
Khúc Cửu Nhất bình thường cũng chẳng tiêu pha gì, bây giờ nếm trải được cảm giác vung tiền như rác nhất thời thấy khá thú vị.
Chậc chậc, ánh mắt kinh ngạc kia của Tạ thuần thuần, còn cả ánh mắt không thể tin nổi "Sao ngươi cho được vậy?" của người Tạ gia đều khiến Khúc Cửu Nhất thấy thú vị.
Siêu năng lực duy nhất trên thế giới này chính là năng lực của đồng tiền, quả chẳng phải lời nói dối.
Niềm vui của kẻ có tiền, ngươi vốn chẳng thể tưởng tượng ra được.
Sau hôm hạ sính lễ, Khúc Cửu Nhất liền dẫn theo Tạ Tụ rời đi.
Từ lúc Khúc Cửu Nhất ra ngoài, Toái Ngọc Cung đã bắt đầu chuẩn bị lễ thành thân của hai người rồi, đương nhiên phải dẫn Tạ Tụ về để thành thân. Còn về Tạ gia... Thôi đi, người bọn họ mời tới chắc chắn không phải người Tạ Tụ muốn mời, thay vì cứ phải giữ lễ thì cứ đi thôi, tự do tự tại.
"Tạ trưởng lão, cung chủ, chúc mừng chúc mừng"
"Cung chủ đẹp trai quá"
"Trong tình huống này, ta thấy dẫu là ai ta cũng gả được"
"Có linh cảm rồi tỷ muội ơi, chờ ta sáng tác xong sẽ lập tức cho các muội xem"
"Áu áu, đặt trước mười quyển, không, hai mươi quyển!"
...
Hai người Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ còn chưa kích động lắm nhưng các muội tử Toái Ngọc Cung ở bên cạnh đã kích động lắm rồi, một đám reo hò như sói mẹ thành tinh.
Hết cách, các nàng cảm động quá.
Các nàng chứng kiến suốt cả một chặng đường tình cảm này của cung chủ và Tạ trưởng lão, năm ấy, sự kiện tỏ tình ở hội hoa đăng chùa cũng có sức các nàng góp vào. Thành tựu của lão mẫu thân khi thấy nhi tử nhà mình cuối cùng cũng đào được cải trắng về nhà khó mà dùng từ ngữ để miêu tả được.
Nếu nhất định phải nói thì hẳn còn vui sướng hơn khi các nàng ngủ một lúc với mười tuyệt thế mỹ nam!
Cuối cùng, bị các nàng nhìn làm cho quẫn bách quá, Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất không thể không vào trong xe ngựa.
Cứ bị các nàng nhìn tiếp như thế nữa, Tạ Tụ sẽ lại thẹn thùng.
"Bây giờ Tuyết Tiêu Tiêu là cung chủ tân nhiệm rồi, lão cung chủ cũng coi như làm thêm một hai năm rồi. Đợi sau khi chúng mình thành thân xong thì đi ngao du thiên hạ này đi" Khúc Cửu Nhất cười cười kéo tay Tạ Tụ, hai người sát gần bên nhau, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương, "Huynh có nơi nào muốn đi hay không?"
"Bên Nam Cương có rất nhiều độc trùng, độc hoa, ta vẫn luôn muốn tới đó xem" Tạ Tụ nghiêm túc nghĩ nghĩ, vẫn trả lời theo ý mình, "Nhưng tới đó đường xá xa xôi, hơn nữa, dân phong cũng bưu hãn, trước kia chưa đi được"
"Vậy tới nam Cương!" Khúc Cửu Nhất đồng ý rất mau, "Tới lúc ấy huynh muốn độc trùng độc hoa gì ta tìm cho huynh"
"Còn về những nơi khác, chỉ cần ở cạnh em, nơi nào cũng được" Tạ Tụ nghe được câu trả lời của Khúc Cửu Nhất, trên mặt ánh lên nét dịu dàng, "Em thì sao, có muốn đi chơi đâu không?"
Nói thực thì thực ra chẳng có chỗ nào quá muốn tới cả.
Nhưng muốn chơi ấy...
Khúc Cửu Nhất hôn Tạ Tụ một cái, tay đã sờ lên eo của Tạ Tụ, không ngừng vuốt ve ở vị trí của thủ cung sa.
Giọng khàn khàn.
"Bây giờ chỉ muốn chơi huynh thôi"
Tạ thuần thuần tám phần là thẹn thùng đỏ cả cổ cho xem.
Khúc Cửu Nhất không khỏi nghĩ thầm trong lòng, mình hôn luôn hay là hôn xong lột y phục nhỉ?
Không ngờ là Tạ Tụ không những không đỏ mặt mà ngược lại còn ôm Khúc Cửu Nhất chặt hơn, ý vị thâm trường nói, "Giống nhau, giống nhau thôi"
Ơ ơ ơ???
Khúc Cửu Nhất khó có lúc há hốc mồm.
Tạ thuần thuần là bị ai giả dạng đúng không?
Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, chưa phản ứng kịp.
Không đúng mà.
Tạ thuần thuần không nên có phản ứng như này.
Nhưng mà Khúc Cửu Nhất chỉ vừa mới động thân đã đột nhiên cảm giác được nghị lực vào lúc này của Tạ Tụ.
Đây là thứ công lực điều tiết hô hấp lợi hại gì vậy!
Đã vậy rồi mà hơi thở của Tạ thuần thuần không loạn.
Khúc Cửu Nhất không khỏi cảm thấy kính nể.
Đợi lát nữa về rồi kéo Tạ Tụ đi tắm cùng, phải đi đấu một phen ai cao ai thấp mới được. Cứ cảm thấy bây giờ cái thứ này không hề hợp mấy với khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Tạ Tụ.
Chẳng lẽ Tạ Tụ huynh ấy cũng uống thuốc?
Lần thứ hai tới Toái Ngọc Cung, cảm giác của Tạ Tụ đã hoàn toàn khác.
Bởi vì Toái Ngọc Cung lại điên cuồng kiếm được một khoản khổng lồ nữa, hơn nữa vì tổ chức hôn lễ cho Khúc Cửu Nhất và Tạ tụ cho nên xung quanh Toái Ngọc Cung đều được tu sửa lại một lần.
Cho dù ở sa mạc cũng có hoa nở.
Càng đừng nói, chỉ cần cho đủ bạc thì để bá tánh ở bên ngoài các tiểu quốc kia nỗ lực trồng trọt cây giống thì có thể mở rộng ốc đảo nho nho này thành rộng hơn trong khoảng thời gian ngắn.
Triều đình và bên ngoài mới mở cửa khai thương, hơn nữa thanh danh Toái Ngọc Cung như mặt trời ban trưa, hết thương đội này tới thương độ khác đi tới, tất cả các thương lộ đều trở nên vô cùng phồng hoa.
Các trấn nhỏ ở biên quan bên ngoài trong khoảng thời gian ngắn có được thay đổi nghiêng trời lệch đất, vô số thương nhân và bá tánh di cư tới, trở thành một tòa thành lớn chẳng chứa nổi người nữa rồi.
Đoàn xe Toái Ngọc Cung vừa tiến vào sa mạc đã có vô số bá tánh đưa một chút tâm ý nhỏ của mình tới chúc mừng.
Khúc Cửu Nhất cũng chẳng keo kiệt, nhận lễ vật của họ xong cũng sẽ đổi đồ với họ, đều là một số thứ khá khó thấy trong sa mạc như muối, trà, vải vóc, vv. Nhưng nếu buôn bán thêm lần nữa, Toái Ngọc Cung còn được không ít lợi nhuận.
Mọi người đều vô cùng vui mừng.
"Cung chủ, đây là hoa muội nuôi lâu rồi, đưa cho người và phu nhân" Một tiểu nữ hài lật đật ôm một chậu hoa nhỏ chạy tới, "Chờ muội lớn hơn, mẫu thân nói sẽ cho muội tới Toái Ngọc Cung kiểm tra, hy vọng có thể trở thành đệ tử của người"
Tiểu cô nương tặng loại hoa này cũng chẳng phải giống quý giá gì, cũng chẳng có giá trị dùng làm thuốc.
Nhưng khi Khúc Cửu Nhất tặng cho Tạ Tụ, Tạ Tụ lại rất vui vẻ, cười rất tươi.
Tiểu cô nương chưa từng thấy ai đẹp như vậy bất thình lình bị cả nụ cười của Tạ Tụ đánh úp, cả người đều có hơi ngây ngất, "Phu nhân... Phu nhân thực là đẹp quá, so với ốc đảo sa mạc này còn đẹp hơn"
"Cảm ơn, muội cũng rất đẹp" Tạ Tụ khom lưng, xoa xoa đầu cô nương nhỏ, đưa một viên đường cho nàng.
Chuyện giống vậy cũng có rất nhiều.
Hẳn là biết Tạ Tụ thích hài tử, dọc đường kế tiếp cũng có rất nhiều tiểu hài tử tới chúc mừng.
Tới cuối cùng, Tạ Tụ chẳng những thu hoạch được các kiểu y phục của tiểu hài tử, còn cả đồ chơi của chúng cũng chất đầy một xe.
Các đệ tử của Toái Ngọc Cung lại vừa kích động vừa mong chờ.
Trưởng lão và cung chủ đều nhận mấy thứ này, có phải có nghĩa là các nàng vẫn có thể có được tiểu cung chủ đáng yêu hay không?
Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất vừa tới Toái Ngọc Cung đã bị "hỉ khí" dời non lấp núi này làm cho sợ ngây người.
Cũng vui quá rồi.
Toái Ngọc Cung chẳng những sơn lại hết các cây cột mà còn treo lên rất nhiều hoa đăng đẹp đẽ. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đám hoa đăng này giống hệt với những đóa hoa đăng ở lúc hội hoa đăng chùa.
Tiện nhắc tới, Trần Thủy cũng tặng một trăm hoa đăng tới, đều do hắn và Tiểu Như tự làm. Tuy không viết tên nhưng đệ tử Toái Ngọc Cung không phải không nhận ra được.
Ít nhiều cũng coi như phụ thân cung chủ, nhận mấy loại hoa đăng không tính nhiều nhặn gì.
Các đệ tử cũng mặc các loại xiêm y đỏ, một đám rực rỡ khôn cùng.
Đây nào phải thành thân, đang ăn Tết thì có.
"Bái kiến cung chủ, cung chủ phu nhân"
"Cung chủ, phu nhân, suối nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, mời hai người qua ngâm một lúc, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể tổ chức đại điển thành thân rồi"
"Cung chủ, chúng ta đã chuẩn bị cho người hai mươi bộ hôn phục, người nhìn xem thích bộ nào? Nếu thích hết thì chúng ta sẽ tổ chức trong hai mươi ngày!"
Hai mươi ngày thì thôi.
Khúc Cửu Nhất nắm tay Tạ Tụ, bay thẳng tới suối nước nóng, "Tin các ngươi, các ngươi nhìn mà làm là được"
So với nhọc lòng mấy chuyện này, vẫn là ngâm mình với Tạ Tụ hấp dẫn hơn.
Cũng may đám đệ tử Toái Ngọc Cung cũng thông tình đạt lý, lập tức không quấy rầy hai người nữa.
Có chuyện gì chưa quyết định xong thì cứ đi tìm cung chủ Tuyết Tiêu Tiêu đi. Trước đó một tháng, nàng và lão Tam đã làm hôn lễ rồi, rất có kinh nghiệm.
Ngoài hai người thành thân ra, trên dưới tất cả Toái Ngọc Cung có thể nói là vô cùng bận rộn.
Tuy vậy, mọi người đều rất phấn khởi, nếu không tìm chút chuyện cho các nàng làm thì chỉ e cuộc sống này không sống được nữa rồi.
Các nam nhân Toái Ngọc Cung cũng rất thức thời, hỗ trợ chuẩn bị mọi việc.
Ngay cả đám Ngọc Ngõa đài cũng đều nghe lời.
Tiện nhắc tới, trước đó, đám Hòe Hoa Khách đưa tới 105 nam sủng bây giờ có biểu hiện rất tốt ở Ngọc Ngõa đài. Hết cách, gần đây các đệ tử của Toái Ngọc Cung quá hưng phấn, số lần tới Ngọc Ngõa đài cũng tăng lên nhiều. Nếu không phải bổ sung sinh lực kịp thời thì chỉ e đám nam nhân Ngọc Ngõa đài sẽ đình công đầu tiên.
"Trước đó khi huynh vào đây, dùng khăn che mắt còn chưa tính, lại còn dùng châm phong huyệt đạo, huynh còn nói gì mà bảo hiểm kép, phòng bị ta cũng chặt chẽ lắm" Lúc vào suối nước nóng này, Khúc Cửu Nhất lập tức nhớ tới chuyện lúc trước.
Hừ hừ, lúc trước Tạ Tụ là "liệt nữ" điển hình đấy, bây giờ còn không phải tới tắm uyên ương với y rồi sao.
Duyên phận kỳ diệu này hẳn ai cũng chẳng đoán được.
"Đâu phải là phòng bị em đâu" Tạ Tụ dở khóc dở cười, lúc ấy chính mình rõ ràng là nghĩ cho Khúc Cửu Nhất.
"À, vậy à" Khúc Cửu Nhất khẽ khàng lắc tay, nội lực tràn ra từ đầu ngón tay trực tiếp xé tan tành xiêm y của Tạ Tụ.
Chưa đợi Tạ Tụ đi tới, Khúc Cửu Nhất đã ôm hắn nhảy vào suối nước nóng rồi.
Nước nóng nháy mắt bao lấy hai người.
Nụ cười trên mặt Khúc Cửu Nhất nhìn sao cũng thấy có hơi tà mị.
Thị lực y rất tốt, cho dù trong làn hơi mịt mờ ở suối nước nóng thì y cũng có thể nhìn rõ ràng từ trên xuống dưới của Tạ Tụ.
Eo thon chân dài, da trắng nõn nà.
Hơn nữa, thủ cung sa ở bên hông còn sáng chói lòa, ở trong làn khói mơ màng này còn có chút hương vị kiều diễm.
Tuy Khúc Cửu Nhất đã nhìn quen với vẻ đẹp của Tạ Tụ nhưng lúc này cũng không khỏi có hơi ý loạn thần mê.
Khúc Cửu Nhất nuốt nuốt nước miếng.
Y chưa bao giờ ý thức được rõ ràng một điều như lúc này rằng người lúc cởi quần áo còn đẹp hơn lúc mặc vô số lần.
"Chưa bao giờ thấy em vội vàng như vậy cả" Tạ Tụ vốn còn có hơi ngượng ngùng nhưng thấy Khúc Cửu Nhất ngờ nghệch ra như thế, cảm thấy y đáng yêu chết mất, nhất thời lại chẳng biết nên thẹn thùng tiếp như nào.
Hơn nữa, ngày mai hai người họ cũng thành thân rồi, phụ mẫu cũng gặp hết rồi, thẹn thùng thì thôi.
"Mỹ sắc trước mặt, sao lại không thế được" Khúc Cửu Nhất đặt tay lên, tay chân bắt đầu không quy củ, cái mũi ngửi tới ngửi lui trên cổ Tạ Tụ, "Người của huynh thơm quá. Trước kia nghe nói ở dưới sẽ thoải mái hơn, tuy vậy, bây giờ ta cảm thấy có thể ở trên thử xem"
Một đại mỹ nhân lớn như Tạ Tụ, nếu có thể bị mình làm cho ra mọi kiểu thần thái khác nhau.
Nghĩ cũng chẳng được nữa rồi.
Có thể nếm thử trước, nếu thực sự khó chịu thì lại đổi vị trí.
Khúc Cửu Nhất nghĩ thì đẹp lắm.
Dù sao Tạ Tụ đánh không lại y, lại khá dễ dỗ, cuối cùng còn không phải nghe y sao?
Đối với chuyện này, Khúc Cửu Nhất cho dù chưa ăn thịt heo bao giờ cũng đã thấy heo chạy rồi. Bao nhiêu phu thê vì chuyện giường chiếu không hài hòa mà ly hôn? Y cũng không thể giẫm lên vết xe đổ được. Lúc được thoải mái thì tuyệt đối không thể bạc đãi bản thân được nếu không cả đời dài như vậy, giả vờ được một chốc nhưng lại chẳng giả vờ được cả đời.
"Em nghĩ xa lắm" Tạ Tụ bình tĩnh nói.
"Lại chả, huynh cũng chẳng nghĩ xem ta xuất thân từ đâu?" Khúc Cửu Nhất đáp chẳng cần nghĩ ngợi.
"Tạ thuần thuần, huynh yên tâm, sẽ rất nhẹ nhàng" Khúc Cửu Nhất suy nghĩ bậy bạ, càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
Y đã nhịn lâu vậy rồi, bây giờ còn nhịn nữa thì thành con rùa rụt cổ rồi.
Nói nữa, suối nước nóng này cũng coi như chỗ hẹn ước cũ của y và Tạ Tụ, ở chỗ này điên cuồng chẳng lẽ không thú vị bằng trong phòng sao?
Khúc Cửu Nhất vừa quấn tay lên cổ Tạ Tụ đột nhiên thấy có hơi mệt.
Lạ quá, là vì ngâm suối nước nóng lâu quá sao? Không đúng, y bây giờ vốn chưa ngâm được bao lâu mà.
Khúc Cửu Nhất còn chưa kịp nghĩ sâu, bên hông y đã thêm một đôi tay rồi.
Trong thời gian ngắn ngủi, ngược lại là y bị Tạ Tụ ôm vào lòng, sát gần nhau.
Ơ???
Đợi đã.
Khúc Cửu Nhất bị t*ng trùng lên não bây giờ mới phản ứng lại, "Huynh hạ dược lúc nào thế? Trên người của huynh cởi hết rồi mà!"
Y rõ ràng đề phòng, mà nơi này cũng chẳng có huân hương...
Từ từ, hương?
"Huynh hạ dược trên người mình?" Khúc Cửu Nhất sợ ngây người, y nói mà sao trên người Tạ Tụ lại có mùi hương nhàn nhạt, hóa ra là Tạ Tụ ra tay trước?
"Chỉ là chút Thấu Cốt hương, làm từ Thiên sơn tuyết liên em đưa đấy" Tạ Tụ khẽ cười, cơ thể đã dính sát vào, "Chỉ đề phòng ngừa lỡ may, em biết mà, người như ta từ trước tới giờ đều thích làm bảo hiểm kép"
"Là đại phu, ta rất quen thuộc với cơ thể người" Đầu ngón tay của Tạ Tụ lướt dọc người Khúc Cửu Nhất hồi lâu.
Trong hơi nước mịt mờ, thủ cung sa bên hông cũng mờ dần đi.
Dường như là một giọt nước đỏ đã hòa vào trong làn nước.
Khẽ khàng nhẹ nhàng, màu đỏ ấy đắm mình trong làn nước trong, dần dần chuyển thành màu hồng nhạt, khẽ khàng tan ra.
Sóng nước lay động, từng đóa bọt sóng như hoa nở đong đưa.
Tiếng sóng nước trập trùng ở trong suối nước nóng cũng có mấy phần ái muội.
Quả là ngày uyên ương kề cận, cá nước hợp hoan.
Ở bên hông đã là một mảng trắng nõn rồi.