Tỉnh dạy sau một đêm vận động hết công suất, Khả Hân hoang mang nhìn tấm ga trải giường nhầu nhĩ với những hạt đỏ tươi vương lại trên tấm ga minh chứng cho việc kết thúc cuộc đời xử nữ của mình. Người con gái kia cũng đang nằm xấp phía dưới người cô một chút, mái tóc dài loã xoã được cô cẩn thận vuốt ve lại. Nàng mở mắt ra nhìn cô, cô cũng chưa mặc gì, mình cũng vậy.
- Chị có ý định chơi thêm một chút không?
- Đồ dâʍ tặc, giờ là mười một giờ trưa rồi đó, dạy tắm rửa rồi kiếm gì ăn thôi, bụng chị đang kêu gào bên trong rồi.
- Dạy thì dạy thôi.
Như Quỳnh nhõng nhẽo đưa tay ra cho Khả Hân kéo mình dạy, cả hai cùng dắt nhau vào nhà tắm ngâm mình trong dòng nước ấm để cơ thể được nghỉ ngơi sau một đêm lao động vất vả trên chiếc giường kia. Như Quỳnh được Khả Hân giao cho nhiệm vụ dọn dẹp đống thành quả của hai người hôm qua. Nàng nhìn chiếc ga nhầu nhĩ rồi nhỡ lại cảnh loã lồ của hai người hôm qua thì bất giác đỏ mặt nhưng trong lòng lại vui sướng vô cùng.
Mặc đồ xong cả hai cùng bước ra ngoài phòng bếp để kiếm đồ ăn. Cái số xui xẻo làm sao khi mà lần trước chơi trò người lớn xong thì bị Quốc An bắt gặp. Lần này độ xui nhân đôi khi cả Quốc An và bà Nhung đều đã ngồi trước bàn ăn đợi hai người đi ra. Nhìn bốn cái chén dĩa xếp gọn trên bàn ăn là họ đoán được mẹ và Quốc An đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi chỉ còn đợi hai người thôi.
Bà Nhung nhìn những dấu tích trên cổ hai đứa con gái thì nhìn sang Quốc An hơi ái ngại. Khả Hân gãi đầu.
- Mẹ... Mẹ tới khi nào?
- Không biết là khi nào nhưng mà hai mẹ con tôi đã nấu được ngần này món ăn cho hai chị rồi đây.
Như Quỳnh nãy giờ vẫn nhớ đến những tội đáng muôn chết của mình với bà Nhung, lại thêm việc đêm qua ăn sạch sẽ con gái bà đến mức dấu tích vẫn còn hiện rõ trên cổ thế kia thì co rúm người nấp sau lưng Khả Hân chờ phán xử. Quốc An nhìn bộ dạng của em gái thì động lòng nên nói với bà Nhung.
- Thôi mẹ, em nó sợ run người rồi kìa.
Bà Nhung nhìn Quỳnh rồi đưa mắt qua Khả Hân.
- Thôi ngồi ăn cơm cả đi, con gái con đứa, rủ nhau vào trong ngủ chi tới mười hai giờ trưa mới chịu chui ra ngoài. Chả ra thể thống gì.
Khả Hân hiểu mẹ cô không còn giận nữa thì mới trêu đùa kiểu đấy, liền kéo tay Như Quỳnh lại phía bàn ăn.
- Con gái con đứa như cái đứa con gái ý. Mẹ kêu lại ăn còn cứ đứng đấy.
Cả nhà mở tròn con mắt với màn tấu hài của Khả Hân, trước giờ ít khi nào thấy được nhân cách này của cô lắm nha. Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, có cười cũng chỉ khẽ nhếch cái mép thôi. Hôm nay người ta trở thành đàn bà rồi mà trả chín chắn lên còn cợt nhả như cái đứa trẻ con ý.
Cái người ồn ào nhất thì hôm nay lại ủy mị như gái mười tám hiền lành nết na, ngồi ăn mà cũng mĩm cái miệng lại như kiểu sợ khi nhai cũng phát ra tiếng vậy. Nên ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau cười. Quốc An bỗng thấy gia đình bây giờ giống như anh là con trai mẹ Nhung, còn Như Quỳnh như nàng dâu ngày đầu ở nhà chồng vậy ý. Nhưng anh vô cùng thích cái không khí này, sum vầy hạnh phúc không một chút giả tạo.
Bà Nhung cũng thấy không có gì là bất ổn cả. Dù sao con cái được vui vẻ hạnh phúc thì bà cũng vui lây. Bà cũng muốn giúp đỡ chúng một chút để giải quyết việc khó nói này.
- Xíu nữa Hân đưa mẹ đi bệnh viện nha, nghe nói lịch trình của con đang trống nên mẹ muốn con gái đưa mẹ đi.
Khả Hân nhìn sang Quỳnh rồi nói với mẹ.
- Quỳnh đi cùng chúng ta luôn nha.
- Không, Quỳnh ở nhà giải quyết việc hợp đồng với Quốc An.