Mặc dù rất mệt sau cuộc hoan ái vừa rồi nhưng với sự công kích này của Khả Hân, tự ái khiến Quỳnh khoẻ hẳn lên. Nàng lật người leo lên nằm trên Khả Hân, ánh mắt si tình nhưng hau háu nhìn cô như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ghé vào vành tai cô, Như Quỳnh thì thầm nói.
- Chị phải ở dưới thân em mà rêи ɾỉ nha.
Khả Hân nắm lấy tay Quỳnh, miệng cũng đưa lại gần phía vành tai nàng nhấm nháp một chút rồi trêu ghẹo.
- Với bộ móng tay này... Em nghĩ chị dưới thân em rêи ɾỉ vì đau... Hãy vì sướng...
Ui là trời, giá mà bây giờ có cái hố chắc chắn Như Quỳnh sẽ không ngần ngại mà chui xuống đó cho đỡ mất mặt. Sao cái con người này có thể dùng cách công kích thế này để nhắc nhở nàng chứ. Nhìn bộ móng tay được nàng chăm sóc và mài duỗi suốt ngày, rồi lại nhìn sang người tình xinh đẹp đang đưa con mắt ra thách thức, lại còn cười cợt nữa. Nàng bỗng hận vô cùng cái bộ móng vuốt thừa thãi kia. Nàng cố nén cái thẹn vào trong để hy sinh cho đại cục.
- Nếu chị muốn... Sướng... Thì có thể nào nổi lòng từ bi cho tại hạ mượn cái bấm móng tay được không?
- Hahaa. Ta không những cho nhà ngươi mượn bấm móng tay, mà đích thân bổn cô nương đây sẽ chăm sóc bộ móng này.
Như Quỳnh thấy dường như là có điềm, cái bộ móng này mà bị mỹ nhân kia chăm sóc không biết thành cái gì nữa. Tuy rất sợ nhưng nàng vẫn phải chiều lòng người đẹp thôi, nếu không người đổi ý thì nàng sẽ bị sỉ nhục đến chết mất, và quan trọng là một toà thiên nhiên đẹp tuyệt vời đang bày ra trước mắt, không khám phá thì uổng lắm.
Quỳnh xòe hai bàn tay ra trước mắt Khả Hân.
- Vận mệnh của đôi bàn tay này đều trông cậy vào cô nương vậy.
Khả Hân ôm bụng cười một cách rất thoả mãi. Điều này rất hiếm thấy với cô, thông thường cô chỉ cười mỉm thôi. Hôm nay thấy cô thế này. Nàng bỗng xao xuyến hơn rất nhiều.
Khả Hân nằm với tay ra kéo cái ngăn tủ rồi chỉ cho Như Quỳnh lấy chiếc bấm. Hai người lúc này vẫn chưa mặc đồ nên Khả Hân cuốn mền quanh người rồi ngồi dạy. Như Quỳnh liền lột chiếc mền ra.
- Em cũng có mặc gì đâu, chị phải để cơ thể mình ra trước mắt thì cắt móng xong em mới không bị mất hứng chứ.
- Nếu bạn thích thì mình chiều.
Mạnh miệng là vậy nhưng khi Khả Hân loã thể ngồi khoanh chân đối diện mình, Như Quỳnh nhìn lại mình cũng vậy thì lại đỏ mặt vì xấu hổ, ánh điện vẫn rất sáng. Hai thân hình ngồi đối diện nhau tạo nên một thể đối xứng. Không chỉ Như Quỳnh ngại mà Khả Hân cũng vậy. Nhưng vì không muốn bị đối phương trọc ghẹo mà cả hai đều cố tỏ ra bình tĩnh thản nhiên.
Trái ngược với những gì Như Quỳnh nghĩ, Khả Hân cắt móng cho nàng rất cẩn thận và khéo léo, còn cẩn thận dùng duỗi để duỗi cho phẳng phần móng còn lại. Nàng tự nhiên cười cợt cho sự đa nghi của mình. Bàn tay này lát nữa sẽ chăm sóc Khả Hân. Làm sao mà chị ấy nỡ làm nó xấu xí, sần sùi chứ.
Khả Hân cố tình chừa lại ngón trỏ cuối cùng để chăm sóc. Cô tỉ mỉ cắt và duỗi chậm hơn những ngón khác, sau đó khi hoàn thành bộ móng, cô lấy hai ngón tay mình kẹp ngón trỏ kia lại nghịch ngợm một chút rồi đưa lên miệng nhấm nháp. Như Quỳnh hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đè ngửa Khả Hân ra rồi mau chóng dọn dẹp đống móng tay vừa được cắt khỏi tay mình rồi tiếp tục nằm đè lên Khả Hân.
Khả Hân nhắm mắt lại để nằm chờ phần thể hiện tài năng của Như Quỳnh.
P/s. Muốn viết cho hết cái phần H này quá mà đang uống thuốc viêm họng nên chỉ muốn ngủ thôi. 😭😭😭