Lúc nó chuẩn bị đi học thì đã nhận được một tin, đó chính là vị cảnh sát An Vương hợp tác với hội Nhân Ái mấy lâu, nay đang ở trong phòng cấp cứu. Thế nên nó đã cùng Hạ Vy và Văn Thiện với Khánh Nghĩa chạy nhanh đến bệnh viện, coi thử An Vương có sao không.
Khi đến nơi thì tụi nó nhìn thấy Gia Lâm đang ngồi ở trước phòng cấp cứu, vẻ mặt của y rất khó coi. Xem ra An Vương bị thương nghiêm trọng lắm. Nó là người chạy đến trước và hỏi:
"Anh Vương như thế nào rồi anh hai?"
Gia Lâm nghe tiếng của em gái mình thì liền đứng dậy và lắc đầu:
"Vẫn còn trong phòng cấp cứu, chưa rõ tình hình..."
Vừa nhìn thấy Văn Thiện thì Gia Lâm bỗng nhiên lao đến nắm lấy cổ áo và nén anh vào tường:
"Tối qua cậu đã làm những gì ?"
Tụi nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, Gia Lâm hỏi vậy là sao? Kể cả Văn Thiện cũng không hiểu tại sao Gia Lâm lại hỏi vậy, y đang nghi ngờ anh về chuyện gì ? Anh bình tĩnh nhìn Gia Lâm và trả lời:
"Thì em ở nhà học bài, rồi ngủ thôi."
"Ở nhà ư ? Trưa hôm qua Vương mới kêu tôi gửi thông tin của cậu cho anh ấy xem, nay đã nằm trong phòng cấp cứu rồi. Có chuyện trùng hợp vậy sao?" - Gia Lâm nắm chặt cổ áo Văn Thiện và quát lên.
An Vương mấy năm nay luôn đối đầu với bọn xấu mà vẫn sống yên ổn, không xảy ra chuyện gì hết. Nhưng khi anh ấy vừa muốn xem thông tin của Văn Thiện thì liền xảy ra chuyện, phải vào phòng cấp cứu.
Vì muốn xác thật nghi ngờ của mình nên Gia Lâm đã gọi điện đến quán cà phê mà Văn Thiện thường ngày đi hát, người ta nói tối qua anh không có đến hát. Vậy hỏi sao Gia Lâm không nghi ngờ Văn Thiện cho được chứ?
Hạ Vy bỗng trầm mặt, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Cảnh sát An Vương nghi ngờ Văn Thiện ư? Nhưng tại sao chứ? Không lẽ Văn Thiện thật sự có vấn đề gì sao? Văn Thiện vừa lắc đầu vừa nói:
"Em không biết chuyện gì đã xảy ra với anh Vương thật mà anh Lâm."
Lúc này nó với Khánh Nghĩa chạy đến kéo Gia Lâm và Văn Thiện ra xa. Nó đứng ở giữa hai người con trai và lên tiếng hỏi:
"Anh Vương xảy ra chuyện vào lúc mấy giờ vậy anh hai?"
Gia Lâm giật mạnh tay Khánh Nghĩa đang kéo mình và nói:
"Từ 9 giờ tới 10 giờ."
Nó thở dài và nói một cách chắc chắn:
"Tối qua anh Văn Thiện gọi điện thoại nói chuyện với em từ 9 giờ tới 11 giờ mấy. Không lẽ một người có thể vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh nhau được sao? Nếu không tin thì anh hai tự xem đi."
Rồi nó bấm bấm và giơ điện thoại lên trước mặt mọi người để chứng minh những gì mình nói là sự thật. Nó thật không tin có ai vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh nhau được. Ở trước mặt mọi người bây giờ là nhật ký cuộc gọi của Văn Thiện và nó, đúng thật là tối qua cả hai nói chuyện với nhau từ 9 giờ tới 11 giờ.
Coi xong thì Khánh Nghĩa thở ra nhẹ nhõm, có thứ chứng mình thằng ban thân của cậu là vô tội rồi. Làm cậu lo nãy giờ gần chết, cứ tưởng là Văn Thiện đánh cảnh sát An Vương bị thương như vậy chứ.
Nó và Khánh Nghĩa đều tin tưởng Văn Thiện. Nhưng hình như Gia Lâm với Hạ Vy vẫn nghi ngờ anh là người của hội Evil thì phải ? Văn Thiện nãy giữ im lặng, không giải thích thêm bất cứ điều gì. Lúc này Gia Lâm nhìn thấy hai cảnh sát đang đi đến liền nói:
"Cảnh sát đến kia, mấy đứa rời khỏi nhanh đi. Có gì thì anh sẽ báo."
"Đã rõ." - Tụi nó gật đầu và xoay người đi.
Hai anh em nó không muốn hội đính líu quá nhiều với cảnh sát nên trước giờ chỉ qua lại với một mình An Vương mà thôi. Lúc Hạ Vy đi ngang qua thì Gia Lâm nói khẽ:
"Em hãy thăm dò Tiểu Yến giùm anh."
Hạ Vy nhẹ gật đầu và bước đi nhanh. Cho dù Gia Lâm không lên tiếng thì cô cũng tìm cách thăm dò nó, để coi cuộc nói chuyện với Văn Thiện hôm qua là gì. Đã nói những gì mà tới ba tiếng đồng hồ lận dữ vậy. Hạ Vy cô nhất định phải điều tra rõ bằng mọi cách... Ra trước cửa bệnh viện thì Hạ Vy lên tiếng nói:
"Nghĩa, Thiện, hai anh đi lấy xe đi."
Văn Thiện với Khánh Nghĩa gật đầu, rồi xoay người đi. Nhìn thấy hai người con trai đã đi xa thì Hạ Vy khoác vai nó và vui vẻ nói:
"Mày với anh Thiện ngọt ngào ghê ha, nói chuyện điện thoại suốt ba tiếng đồng hồ luôn."
Người ngốc nghếch như nó thì làm sao có thể nhận ra là Hạ Vy đang thăm dò mình nên cứ thoải mái kể hết những gì mà Văn Thiện và nó đã nói tối hôm qua. Thật ra tối qua Văn Thiện chỉ kể cho nó nghe những chuyện lúc nhỏ của anh thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Sau khi nghe nó kể xong Hạ Vy nhẹ gật đầu và cười cười, rồi lạc vào suy nghĩ của chính mình. Còn nhớ lần trước cô cũng nghi ngờ Văn Thiện chính là người Sói hội Evil, muốn đòi gỡ mặt nạ sói của anh xuống. Nhưng rồi anh với người Sói xuất hiện hai nơi cùng lúc, xoá hết mọi nghi ngờ trong cô.
Và lần này cũng vậy, anh lại khiến mọi người muốn nghi ngờ mà chẳng được. Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Vy nhíu chặt lại, chuyện rốt cuộc là sao? Không lẽ Văn Thiện lại tài giỏi đến thế, có thể vừa nói chuyện điện thoại vừa đánh nhau với người khác?
Hạ Vy bất giác lắc đầu, khả năng này không thể. Hay mọi chuyện chỉ đơn giản là tên người Sói kia và Văn Thiện đã học võ cùng một thầy ? Hạ Vy càng nghĩ càng rối, không có đường nào thoát ra.
Nãy giờ Tiểu Yến nó cũng đang lạc vào suy nghĩ của mình, tại sao lại có chuyện này chứ ? Trưa hôm qua An Vương, người anh kết nghĩa của nó vẫn khỏe mạnh bình thường cơ mà. Tại sao giờ lại ở trong phòng cấp cứu, chưa biết sống chết thế nào?
Thật ra tối qua đã xảy ra chuyện gì và là ai làm An Vương bị thương ? Chẳng lẽ hội Evil đã thật sự hành động rồi sao? Nếu như vậy rất nguy hiểm rồi. Tụi nó phải làm sao đây ? Nó nghĩ mãi mà không được gì, chẳng tìm ra cách giải quyết. Haizz, giờ phút này nó chỉ hy vọng An Vương sẽ không sao mà thôi.
...
Buổi tối...
Màn đêm đã bao chúm hết cả Sài Gòn, những cơn gió lạnh lướt qua khiến người khác phải run mình. Nhưng có một người con gái đang bước đi trên đoạn đường vắng, mặc kệ đêm khuya và gió lạnh. Và người con gái ấy chính là Hạ Vy, chẳng phải ai khác.
Trưa hôm nay Gia Lâm đã gọi điện báo rằng cảnh sát An Vương không nguy hiểm đến tính mạnh nhưng vì vết thương ở đầu quá nặng nên bao giờ mới tỉnh lại vẩn chưa biết. Bác sĩ nói vết thương ở đầu anh ấy là do một vũ khí có quy lực vô cùng mạnh gây ra. Mọi người đoán chắc là người Sói ra tay, vì roi thép trong tay hắn có quy lực rất mạnh.
Hạ Vy vì muốn làm rõ người Sói rốt cuộc là ai nên đã một mình đi đến nơi mà nghe nói hắn thường xuất hiện. Hôm nay dù nguy hiểm đến đâu thì cũng phải gỡ bỏ mặt nạ sói của hắn xuống. Với suy nghĩ này Hạ Vy bước đi nhanh hơn, mau làm rõ mọi chuyện.
Nếu như người Sói đó thật sự là Văn Thiện thì chắc chắn nó sẽ rất đau lòng... Nhưng không sao, còn có Hạ Vy cô và những người khác sẽ bên cạnh nó, sẽ cùng với nó vượt qua sự thật đau lòng này. Thà hơn để nó bên cạnh một người nguy hiểm như vậy, chẳng biết ngày nào phải chết.
Người mà Hạ Vy cần gặp cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn cũng như những lần trước, mặc nguyên bộ đồ đen, trên áo có chữ "EVIL" đỏ bật với một chiếc mặt nạ sói hung ác và đeo bao tay đen. Trên tay hắn vẫn cầm roi thép, một vũ khí luôn có thể gây xác thương.
Bên cạnh người Sói chẳng có ai, hắn chỉ một mình. Lúc này Hạ Vy trong màn đêm bước ra, mặt đối mặt với hắn. Hạ Vy có thể thấy rõ người Sói đã giật mình vì có xuất hiện của cô. Tại sao hắn lại phản ứng như thế? Không lẽ là đại hotboy Văn Thiện thật sao?
Hai tay của Hạ Vy bất giác nắm chặt lại thành quả đấm, đêm nay cô nhất định gỡ bỏ mặt nạ của tên người Sói này để mọi chuyện được sáng tỏa. Người Sói từ từ bước lui về phía sau, có ý rời khỏi. Nhưng Hạ Vy đã kịp lên tiếng ngăn cản bước chân của hắn:
"Không ngờ người Sói của hội Evil lại sợ một cô gái."
Người Sói nắm chặt roi thép hơn, giống như đang cố giữ bình tĩnh. Hắn chỉ roi thép vào thẳng Hạ Vy và hung hăng nói:
"Nếu không muốn chết thì mau rời khỏi đây đi."
Hạ Vy cầm nhẹ mũi nón kết và cười lạnh:
"Đúng là tôi không muốn chết... Nhưng tôi muốn biết bộ mặt của anh hơn."
Lời vừa dứt thì Hạ Vy liền nén chiếc nón kết đen nhung vào người đối diện. Người Sói nghiêng mình tránh né chiếc nón nhưng không ngờ Hạ Vy lại lao tới cùng lúc nên nhận trọn vẹn cú đá của cô vào bụng và té ngã. Hắn chóng tay dưới đất, gượng dậy. Hắn không thể để cô gỡ bỏ mặt nạ của mình, nhất định là không.
Hạ Vy nhìn thấy có cơ hội thì liền nắm bắt lấy, cô xông tới với tốc độ thật nhanh, muốn gỡ bỏ mặt nạ chó sói... Người Sói lần này đã có chuẩn bị, khi Hạ Vy xông tới thì hắn ngửa người ra sau và lộn mèo một cách bất ngờ. Hạ Vy vẫn không dừng tay, tiếp tục ra đòn.
Nãy giờ người Sói luôn tránh đòn, không hề ra tay thật sự với Hạ Vy. Điều đó khiến Hạ Vy càng nghi ngờ, đó chính là Văn Thiện. Chính vì vậy cô càng ra đòn mạnh mẽ hơn, gỡ bỏ mặt nạ xuống bằng được.
"Diệp Văn Thiện, là anh phải không ?" - Hạ Vy vừa đánh vừa hỏi.
Người Sói dùng roi thép đẩy Hạ Vy ra xa và lạnh lùng nói:
"Diệp Văn Thiện ? Hừ, một cái tên thật tầm thường."
Hạ Vy thật sự rất ghét bộ dạng của người Sói bây giờ, kiêu ngạo và khinh thường người khác. Cô càng lúc càng muốn biết bộ mặt thật của hắn. Cô lại xông tới với quả đấm mạnh mẽ của mình, thật không tin cô đã học võ từ nhỏ mà lại chẳng thể gỡ bỏ mặt nạ nhỏ bé này.
Bầu trời đêm này đã bị mây đen che xuất hết cả, không trắng, cũng chẳng có một ngôi sao nào. Chỉ có những chiếc đèn đường cũ kỹ, cứ chớp tắt mãi và từng cơn gió lạnh thổi qua khiến khung cảnh ở trước mắt càng u ám hơn...
"DỪNG MÀ. HẠ VY." - Một tiếng thét vô cùng hoảng hốt bỗng vang lên dưới bầu trời u ám ấy.
*********Hết chương 79*************