Trưa hôm nay, sau khi tan học thì nó, Văn Thiện, Hạ Vy, Khánh Nghĩa, Yến Nhi đã cùng nhau đến trại mồ côi ở ngoại ô thành phố, vì đã lâu rồi không đến thăm bọn trẻ, tụi nó nhớ những thiên thần nhỏ kia lắm.
Khánh Nghĩa và Văn Thiện đã cố ý chạy song song nhau để hai người con gái ngồi phía sau có thể nói cười vui vẻ như mỗi lần. Nhưng đáng tiếc, cả hai đều im lặng. Hạ Vy và nó không ai nói với ai câu nào cũng được ba ngày rồi, hình như cả hai chẳng biết nói gì với nhau...
Văn Thiện với Khánh Nghĩa nhìn nhau và khẽ thở dài, sự im lặng này sao mà đáng sợ quá vậy? Họ muốn nhìn thấy hai người con gái nói cười vui vẻ với nhau như trước đây, chứ chẳng muốn thấy khuôn mặt buồn bã của cả hai bây giờ. Nhưng họ phải làm sao đây?
Cô bạn Yến Nhi một mình đạp xe ở phía sau, đôi mắt chim bồ câu xinh đẹp ấy hôm nay rất u buồn. Rõ ràng là khung cảnh trước mắt rất đẹp nhưng tại sao cô ấy cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều nhạt lẽo thế chứ? Là do lòng cô ấy đang lắm buồn phiền phải chăng?
Yến Nhi lại nhớ đến thái độ của Gia Lâm, người mà mình yêu. Không lẽ y vẫn còn yêu người con gái kia thật sao? Người ta hay nói "mối tình đầu khó quên" là thật ư? Vậy còn tình yêu của Yến Nhi cô ấy sẽ như thế nào, chẳng lẽ phải kết thúc ở đây sao?
Ba người con gái đều đang đắm chìm trong nỗi buồn riêng mình, chẳng cách nào thoát ra được.
...
Sau một quãng đường dài, cuối cùng cũng đến nơi. Tụi nó vừa đến trước cửa thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ, hình như là có ai đến chơi với bọn chúng. Cầm một số đồ mà mình mới mua, tụi nó cùng nhau đi vào.
Trước mặt tụi nó bây giờ là Gia Lâm và Hoàng Trân đang đứng hát giữa bọn trẻ, trông rất vui. Yến Nhi và nó chán nản thở dài, sao lại gặp người không muốn gặp vậy chứ? Yến Nhi nhìn Gia Lâm với ánh mắt buồn bã, bên cạnh Hoàng Trân, hình như y rất vui.
"Ủa chị Trân cũng đến à?" - Vừa nhìn thấy Hoàng Trân thì Hạ Vy liền vui vẻ bước đến gần cô ta.
Lúc Hạ Vy lướt qua thì nó bỗng nhiên rất muốn nắm tay cô lại, chẳng muốn cô đến gần Hoàng Trân. Vì trong lòng nó cảm thấy sợ hãi, sợ Hoàng Trân sẽ giở trò gì đó để cô chán ghét nó. Nhưng Văn Thiện đã kịp giữ nó lại, anh thì thầm bên tai nó:
"Tiểu Yến, em bình tĩnh đi. Có anh ở đây, sẽ không có gì xảy ra đâu."
Nhìn thấy nó rưng rưng nước mắt khi Hạ Vy đến gần Hoàng Trân thì Văn Thiện biết nó đang mất bình tĩnh rồi nên đã bước nhanh đến giữ nó lại. Anh thề sẽ không để Hoàng Trân xấu xa kia làm gì tổn hại đến nó.
"Yến Nhi..." - Gia Lâm ngẩng mặt lên nhìn và buột miệng gọi khẽ.
Yến Nhi nhẹ nhàng xoay người đi, đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ và đặt mấy bịt đồ trên tay mình xuống, chẳng thèm quan tâm đến ai đó. Bây giờ người cô ấy không muốn gặp nhất chính là Gia Lâm. Nhưng không ngờ lại gặp y ở đây, đúng là đáng ghét thật mà.
Gia Lâm buồn bã thở dài, người con gái của y vẫn còn giận sao? Y nên tìm cách giải quyết, không thể để vậy hoài được. Hoàng Trân đang nói chuyện với Hạ Vy nhưng vẫn lén nhìn Gia Lâm và Yến Nhi rồi nói thầm:
"Hôm nay mình nhất định phải khiến cho hai người họ chia tay."
Tụi nó đã bắt đầu công việc của mình, chẳng ai để ý đến ánh mắt của Hoàng Trân lúc này. Văn Thiện với nó đang lấy bánh ngọt ra chia cho bọn trẻ, còn Khánh Nghĩa và Hạ Vy thì mang đồ ăn mà mình mới mua vào bếp.
Gia Lâm bước nhanh đến chỗ Yến Nhi và hỏi:
"Em hôm nay mua gì đến vậy?"
Yến Nhi đang đứng soạn đồ ra, chẳng thèm quan tâm người con trai bên cạnh. Lúc nãy cô ấy đã mua vài món đồ đáng yêu để trang trí cho trại trẻ mồ côi này, vì muốn bọn trẻ sống ở đây vui vẻ hơn.
Trong những món đồ Yến Nhi mua thì Gia Lâm thấy có một chiếc chuông gió hình những giọt nước, trông rất đẹp. Nhìn thấy trời ban cho cơ hội Gia Lâm liền giành lấy, y lên tiếng đề nghị:
"Yến Nhi, chúng ta cùng nhau treo cái chuông gió này lên nhé?"
Yến Nhi miễn cưỡng gật đầu, vì cửa nhà này hơi cao. Con gái như cô ấy không thể leo trèo, vẫn nên để con trai mạnh mẽ như Gia Lâm nhận nhiệm vụ này.
"Để anh đi lấy thang." - Gia Lâm vui vẻ quay người đi.
Yến Nhi cầm chiếc chuông gió bước ra cửa, đứng chờ. Sau vài phút Gia Lâm quay lại với chiếc thang nhôm trên tay, y nhìn Yến Nhi và nói:
"Em giữ thang giúp anh nhé... tại chiếc thang này hơi cũ rồi nên dễ ngã lắm."
Yến Nhi nhẹ gật đầu và giữ chặt chiếc thang để Gia Lâm leo lên. Vừa leo lên thì đôi lông mày thanh tú của Gia Lâm khẽ nhíu lại và lẩm bẩm:
"Kỳ lạ, mình nhớ lần trước trên này có cây đinh nhỏ mà. Sao giờ không thấy?"
Yến Nhi ngẩng đầu lên nhìn và lạnh nhạt hỏi:
"Sao thế?"
Gia Lâm leo xuống và lắc đầu:
"Em chờ anh chút nha, để anh vào trong lấy đinh với cây búa."
Rồi y xoay lưng đi, vào trong tìm đinh và búa. Yến Nhi không thèm bận tâm đến người con trai ấy, cứ đứng ở đó chơi đùa với chiếc chuông gió trên tay mình. Những giọt nước đong đưa với nhau phát ra tiếng reng reng nhẹ nhàng, nếu chịu lắng nghe kỹ thì nghe giống một bài nhạc hay.
Khoảng năm phút sau, người quản lí của trại trẻ mồ côi này - bà Bạch từ bên trong bước ra và nói:
"Yến Nhi, cậu Lâm gọi cô vào nhà kho. Hình như cậu ấy đã bị dứt tay thì phải?"
"Cái gì?" - Sau khi nghe xong thì Yến Nhi khẽ nhíu mày. Sao Gia Lâm lại bất cẩn đến thế chứ, chỉ đi lấy đồ cũng bị thương nữa.
Sau khi chửi thầm trong lòng một trận thì Yến Nhi vội chạy vào nhà, coi Gia Lâm có bị làm sao không. Nhưng việc đầu tiên cô ấy làm là cẩn thận đặt chiếc chuông gió xinh đẹp trên tay mình xuống bàn, nếu như bị hư thì sẽ tiếc lắm.
Trong lúc mọi người đang bận rộn với công việc của mình thì có một đứa bé trai khoảng tầm ba tuổi chạy ra trước cửa... không biết là do tai nạn hay gì khác mà chiếc thang bỗng ngã xuống, còn ngã đúng chỗ đứa bé trai ấy đang đứng.
"Cẩn thận." - Nó vô tình nhìn thấy thì liền chạy đến ôm lấy đứa bé.
Đúng lúc Khánh Nghĩa và Hạ Vy với Gia Lâm từ bên trong bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cả ba đều hốt hoảng hốt thét lớn lên:
"TIỂU YẾN."Người lo sợ trong khoảnh khắc ấy nhất chính là Hạ Vy, chứ chẳng phải ai khác. Không, cô không muốn nó bị thương đâu. Cô đã cố chạy nhanh đến nhưng khoảng cách quá xa, không thể nào chạy đến kịp.
Trong lúc tất cả mọi người tưởng chừng chiếc thang sẽ dè lên người nó, sẽ khiến nó và đứa bé bị thương. Nhưng thật may mắn, đã có ai đó kéo mạnh chiếc thang lại, Nó khẽ xoay đầu lại nhìn... và rồi nở cười nhẹ nhõm:
"Cảm ơn anh nhé, anh Văn Thiện. Thật may có anh ở đây."
Văn Thiện cho chiếc thang tựa vào tường, rồi bước tới gần và dùng tay xoa đầu nó:
"Anh đã nói, hôm nay anh sẽ không để xảy ra chuyện gì rồi mà."
Hôm nay Văn Thiện cảnh giác hơn ngày thường, vì anh lo Hoàng Trân sẽ giở trò hại nó nữa. Hạ Vy thở ra nhẹ nhõm, nó thật sự muốn cô bị bệnh tim sao?
"Hu hu." - Đứa bé trai ấy bị dọa cho sợ phát khóc.
Yến Nhi lúc này từ nhà sau bước ra, nhìn thấy vẻ mặt tái xanh chưa kịp hồi phục của mọi người liền buột miệng hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Hoàng Trân giả vờ tốt bụng lên tiếng giải thích cho Yến Nhi hiểu:
"Suýt nữa đứa bé này và Tiểu Yến bị thang dè chết rồi."
Yến Nhi nghe xong liền quay sang hỏi nó:
"Tiểu Yến, mày có sao không?"
Nó đang vỗ đứa bé trai nín khóc, nghe hỏi vậy liền nhẹ lắc đầu:
"Tao không sao, nhờ có anh Văn Thiện kéo thang lại kịp."
Gia Lâm dùng giọng lạnh lùng nói:
"Dì Bạch, làm phiền dì dẫn bọn trẻ lên lầu nghỉ ngơi giùm con."
Mọi người thoáng giật mình, vì họ nghe ra được giọng của Gia Lâm không chỉ lạnh lùng mà còn có một phần tức giận nữa. Không lẽ y muốn nghiên cứu trách nhiệm sao? Nhưng đây là tai nạn thôi mà, có thể oán trách ai được chứ?
Bà Bạch nhẹ gật đầu và đi đến bế đứa bé trai trên tay nó, rồi dẫn những đứa trẻ khác đi lên lầu. Gia Lâm cố kiềm chế cơn giận của mình, đợi bọn trẻ lên lầu hết, y chẳng muốn lớn tiếng làm bọn chúng sợ đâu Sau khi xác định bọn trẻ đã vào phòng hết rồi thì Gia Lâm lên tiếng hỏi:
"Yến Nhi, anh có nói với em là chiếc thang này đã cũ rất dễ ngã không? Anh hỏi gì thì em cứ trả lời cái đó đi."
"Có." - Yến Nhi gật đầu.
Gia Lâm xoay người lại nhìn Yến Nhi với ánh mắt giận dữ và lớn tiếng hỏi:
"Vậy tại sao em còn bỏ đi? Em đã đi đâu?"
Yến Nhi hơi giật mình khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Gia Lâm lúc này. Cô ấy vừa lắc đầu vừa nói:
"Tại dì Bạch..."
"Yến Nhi, tự mình làm sai thì không nên đổ lỗi cho người khác." - Hoàng Trân bỗng nhiên chen ngang vào.
Tự nhiên bị cắt ngang lời đang nói nên Yến Nhi liền bực tức liếc nhìn Hoàng Trân và quát lên:
"Chuyện này không liên quan đến chị nên im đi."
Hoàng Trân giả vờ sợ hãi:
"Chị... chỉ nói... sự thật mà thôi...."
"Là thêm dầu vào lửa thì đúng hơn." - Yến Nhi lẩm bẩm.
Văn Thiện và nó thấy Yến Nhi nói không hề sai, Hoàng Trân đúng thật là đang thêm dầu vào lửa mà. Cô ta thật đáng ghét, một người đáng ghét không ai bằng.
"Em đã sai mà còn dám lớn tiếng nữa à?" - Gia Lâm vừa hỏi vừa giơ tay lên cao.
Tụi nó khẽ giật mình, Gia Lâm đang tính làm gì vậy? Không lẽ y muốn tát tay Yến Nhi sao?
"Anh hai." - Nó lo lắng nhìn Gia Lâm mà lắc đầu.
Anh hai của nó không thể làm như vậy được, làm vậy quá đáng với Yến Nhi lắm. Không thể, nó không thể để y ra tay tát Yến Nhi được.
"Tiểu Yến, mày đừng xem vào chuyện này. Tao xin mày đó." - Thấy nó muốn bước tới thì Yến Nhi liên lên tiếng ngăn lại.
Cô ấy chính là muốn xem thử Gia Lâm có thật nỡ đánh mình không. Nếu hôm nay y thật sự ra tay đánh cô ấy thì tình yêu này... sẽ chấm dứt ngay... và cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại người con trai này nữa. Nước mắt của Yến Nhi bất giác rơi, tình yêu đầu tiên của cô ấy đến đây kết thúc thật rồi sao?
"BỐP!!!!" - Tiếng tát tay thật mạnh bỗng vang lên.
Tụi nó đều mở to đôi mắt, vì quá kinh ngạc. Gia Lâm bất ngờ xoay người lại tát thẳng vào khuôn mặt đầy son phấn của Hoàng Trân một cái hết sức mạnh. Hạ Vy và nó với Yến Nhi bất giác dùng tay che miệng lại, tại sao Gia Lâm lại tát tay Hoàng Trân như thế chứ?
Hoàng Trân ôm mặt mình quay lại nhìn Gia Lâm với ánh mắt ngạc nhiên:"Tại sao anh lại đánh em?"
Gia Lâm tức giận quát lên:
"NGÀY THƯỜNG EM NGANG BƯỚNG VÀ ÍCH KỶ NHƯ THẾ NÀO, ANH CŨNG MẶC KỆ. NHƯNG ANH KHÔNG CHO PHÉP EM HẠI BỌN TRẺ."
Nghe đến đây tụi nó đã hiểu ra vụ chiếc thang ngã là Hoàng Trân gây ra, sao cô ta lại có thể quá đáng đến thế chứ?
...
30 phút trước Gia Lâm lấy đinh với cây búa đi ra nhìn thấy Hoàng Trân giả vờ đang nghe điện thoại và nói với bà Bạch:
"Dì Bạch ơi, anh Lâm gọi Yến Nhi vào nhà kho. Tại anh ấy không cẩn thận bị dứt tay... mà giờ con đang có một cuộc gọi quan trọng, làm phiền dì ra ngoài nói với Yến Nhi giúp con ạ."
"Vâng." - Bà Bạch nhẹ gật đầu và quay lưng đi.
Gia Lâm khẽ nhíu mày, y đâu có muốn gọi Yến Nhi đâu. Hoàng Trân đang muốn gì mà phải dụ Yến Nhi đi? Y phải theo Hoàng Trân, coi thử cô ta muốn làm gì...
Sau khi Yến Nhi rời đi thì chính mắt Gia Lâm đã nhìn thấy Hoàng Trân nhân lúc không ai để ý đã thẳng tay xô ngã chiếc thang rồi bỏ chạy.
...
Nghe Gia Lâm kể xong tụi nó, ai cũng bực tức. Nhất là Yến Nhi, bực tức hết chỗ nói. Hoàng Trân là không có não hay là không có lương tâm vậy? Cô ta không biết ở đây có rất nhiều trẻ nhỏ sao, mà dám làm việc nguy hiểm như vậy chứ?
"BỐP!!!!!!" - Tiếng tát tay thêm một lần nữa lại vang lên.
Càng nghĩ càng tức nên Yến Nhi đã bước nhanh đến rồi thẳng tay tát vào khuôn mặt của Hoàng Trân và lớn tiếng nói:
"Cái tát tay này tôi đánh không phải vì chị muốn hại tôi, mà tôi đánh thay bọn trẻ và Tiểu Yến, chỉ vì lòng ích kỹ của chị mà suýt nữa họ đã bị thương rồi."
Bị Gia Lâm đánh, Hoàng Trân có thể nhịn. Nhưng bị Yến Nhi đánh thì cơn tức giận trong lòng liền búng nổ, Yến Nhi là ai mà đánh cô ta chứ? Cô ta giơ tay lên cao, tính tát tay Yến Nhi. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng thành công. Vì Gia Lâm đã nắm lấy cổ tay của Hoàng Trân lại kịp và lạnh lùng nói:
"Lương Yến Nhi là người con gái mà anh yêu, anh không cho em ra tay đánh cô ấy."
Hoàng Trân và Yến Nhi thật sự rất bất ngờ khi nghe những lời đó của Gia Lâm. Hoàng Trân gụt tay lại và nhìn Gia Lâm mà rưng rưng nước mắt:
"Không phải anh đã nói cả đời này chỉ yêu mình em thôi sao?"
Gia Lâm mệt mỏi nhắm mắt, y chẳng muốn nói mấy chuyện tình cảm này ở trước mặt tụi nó. Nhưng chuyện đã đến nức này rồi, không thể không giải quyết.
"Thế còn Hoàng Trân em thì sao? Em có yêu một mình anh không? Hay là đã thay lòng yêu người khác từ lâu?" - Gia Lâm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Trân mà hỏi khẽ.
Hoàng Trân muốn mở miệng nhưng chẳng thành lời, cổ họng khô cứng. Chỉ có nước mắt cứ tuôn rơi, không ngừng. Hoàng Trân có thể nói gì được đây, khi cô ta chính là kẻ phản bội... Gia Lâm bỗng nắm lấy tay Yến Nhi và nhìn Hoàng Trân mà kiên định nói:
"Anh đã từng nghĩ cả đời này chỉ yêu một mình em, không thể yêu ai khác. Nhưng từ khi gặp Yến Nhi thì mọi chuyện đã khác rồi. Cô ấy là người luôn có thể khiến anh cười trong vô thức... Khi bên cạnh cô ấy, anh cảm thấy rất thoải mái..."
Nói đến đó thì Gia Lâm quay qua nhìn Yến Nhi với ánh mắt đầy yêu thương và mỉm cười:
"Anh cũng không biết mình đã yêu người con gái này từ bao giờ... chỉ biết trái tim của anh hiện giờ đã thuộc về cô ấy hoàn toàn rồi."
Gia Lâm bỗng quay sang nhìn Hoàng Trân mà kiên định nói:
"Hoàng Trân, từ ngày em chọn bỏ đi thì tình cảm của chúng ta đã kết thúc rồi. Người mà giờ anh yêu chính là Yến Nhi và chẳng muốn rời xa."
Nói xong thì Gia Lâm kéo tay Yến Nhi quay lưng đi, rời khỏi. Hoàng Trân muốn đưa tay níu kéo nhưng chẳng kịp, vì người con trai bước đi quá nhanh. Hoàng Trân cảm thấy mình thật xấu hổ, không biết phải làm sao ngoài ôm mặt khóc bỏ đi.
Tụi nó đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết làm gì với Hoàng Trân bây giờ. Tụi nó đều cảm thấy cô ta vừa đáng ghét vừa đáng thương, thật không biết là nên chửi mắng hay là an ủi nữa đây.
Yến Nhi bị Gia Lâm kéo ra ngoài, thật xa trại mồ côi. Ở đây khung cảnh đẹp và không khí lại rất trong lành, đã khiến bao nhiêu buồn phiền trong lòng người đều tan biến. Gia Lâm nhìn người con gái đang bên cạnh và khẽ hỏi:
"Sao lại im lặng mãi thế?"
Yến Nhi vừa bước đi vừa lắc đầu:
"Có gì để nói đâu."
Gia Lâm bất chợt đứng lại và xoay người đối diện với Yến Nhi:
"Hay là em giận anh vì lúc nãy đã lớn tiếng với em?"
"Không." - Yến Nhi vội lắc đầu.
Hiểu rõ Gia Lâm nổi giận chỉ vì thấy bọn trẻ gặp nguy hiểm thôi. Và hơn nữa Yến Nhi cảm thấy mình cũng có lỗi, nếu cô ấy chịu mang chiếc thang đó đến chỗ an toàn rồi mới rời đi thì đâu có xảy ra chuyện gì. Thế nên bị la chút cũng phải thôi, cô ấy làm sao có thể giận trách y được.
Yến Nhi khẽ ngẩng đầu lên nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình, những gì mà lúc nãy y nói đều là thật hết sao? Trái tim của y đã hoàn toàn thuộc về Yến Nhi cô ấy rồi sao?
Gia Lâm bỗng nắm tay Yến Nhi kéo mạnh về phía mình... và đặt lên trán cô ấy một nụ hôn đầy yêu thương.
"Anh xin lỗi, vì làm em buồn mấy ngày nay. Nhưng xin hãy tin anh thật sự yêu em." - Gia Lâm nói một cách rất chân thành, hy vọng người con gái của mình có thể thấu hiểu...
**********Hết chương 73************
Tình bạn hay tình yêu đều chỉ cần chân thành là tất cả chúng ta có thể chạm đến, chứ không cần bất chấp thủ đoạn giành lấy... Nhớ nhé mọi người.