Ký Ức Học Trò

Chương 71: Ai quan trọng hơn ai...



Bầu trời hôm nay thật đẹp, những đám mây trắng tự do đùa giỡn với gió. Bầu trời trên cao đẹp đến vậy nhưng vì sao lòng người lắm buồn phiền thế?

Chuyện Hạ Vy và nó đang chiến tranh lạnh đã khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt lắm rồi mà nay lại thấy thêm khuôn mặt buồn bã của Yến Nhi, càng lúc càng khó thở. Hiện giờ nó và Yến Nhi đã ngồi chung một bàn, còn cô bạn dễ thương Lùn thì ngồi chung bàn với Hạ Vy, vì nhỏ là người dễ chịu nhất.

Cô bạn lớp trưởng xinh đẹp Huỳnh Thủy khẽ thở dài, sự đổi chỗ ngồi này nhìn không quen chút nào. Trời ơi, sao nó và Hạ Vy vẫn chưa làm hoà với nhau vậy chứ? Nhỏ rất muốn giúp nhưng lại không biết phải làm sao, vì tính của Hạ Vy khá cố chấp, không chịu nghe ai khuyên. Trừ khi cô muốn, nếu không thì dù trời có xuống cũng không làm được gì.

Còn Tiểu Yến nó thì e rằng chỉ một mình Hạ Vy mới có thể khiến cho nó cười tươi trở lại được thôi. Có câu là "nếu muốn gỡ chuông thì cần người buộc chuông", xem ra là đúng, không hề sai. Hạ Vy chính là người đã làm cho nó buồn bã như thế thì cô cũng nên là người khiến cho nó vui vẻ trở lại chứ.

Nó xoay đầu lại nhìn Hạ Vy ở phía sau thì thấy cô đang trao đổi bài với Lùn, khuôn mặt hotgirl ấy chẳng biểu hiện gì là đang buồn. Nó tự hỏi, không lẽ cô chẳng buồn chút nào khi chiến tranh lạnh với nó sao? Tại vì sao tính của cô lại lạnh lùng và vô tâm đến thế?

Yến Nhi cũng đang trầm tư trong suy nghĩ riêng của mình, từ sáng tới giờ Gia Lâm cứ gọi điện thoại mãi. Nhưng cô ấy chẳng thèm nghe, thậm chí tắt máy luôn. Cô ấy không muốn nhìn thấy người con trai ấy, kể cả giọng nói của y cũng không muốn nghe. Hôm qua y không thèm gọi, cớ sao hôm nay cô ấy phải nghe chứ?

Nhận thấy đôi mắt đầy u buồn của cô bạn đang ngồi bên cạnh mình nên nó lên tiếng hỏi:

"Nhi, mày sao vậy?"

Đang buồn thì đang buồn thật nhưng nó vẫn nên quan tâm mọi người xung quanh chứ, không thể nào mặc kệ họ được. Yến Nhi quay lại nhìn nó mà do dự, có nên kể cho nó biết không? Nghĩ rồi thì cô ấy chán nản ngã lưng vào ghế và nói thật khẽ:

"Tối qua anh mày không đến xem phim với tao, điện thoại cũng tắt luôn."

"Hả?" - Nó kinh ngạc. Sao anh hai nó lại làm vậy chứ?

Yến Nhi nhẹ gật đầu:

"Là thật đấy, tao không lừa mày đâu."

Nó khẽ nhíu mày lại, Gia Lâm đâu phải là người vô trách nhiệm như vậy, không đến được mà chẳng thèm gọi điện. Không lẽ là Hoàng Trân lại giở trò? Cô ta đáng ghét thật, nó phải tìm cơ hội cho cô ta một bài học mới được. Nó vỗ vỗ vào tay Yến Nhi và nói:

"Mày đừng buồn nữa, rồi anh ấy sẽ giải thích rõ với mày mà."

Yến Nhi khẽ gật đầu và cố mỉm cười, mặc kệ người con trai đáng ghét đó đi. Hiếm khi được ngồi cùng bàn với nó như thế, cô ấy nên vui đùa chút mới đúng chứ?

...

Khi con người ta buồn thì thời gian có phải sẽ trôi qua rất chậm không? Sao hôm nay lại lâu tới giờ tan học quá vậy? Nó ngồi học mà thầy cô giảng bài chẳng nhớ một chữ nào cả, đầu óc cứ trống rỗng. Nó khẽ thở dài, giận hờn đúng là không có gì vui hết.

Nó lén quay đầu nhìn Hạ Vy, giận hờn không có gì vui thật. Nhưng đâu phải nó muốn làm hoà là làm hoà được, phải xem cô có muốn hay không. Khuôn mặt xinh đẹp ấy tại vì sao lúc nào cũng không cảm xúc hết vậy, cứ bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra...

Yến Nhi nhìn thấy nó buồn bã thì liền khẽ lắc đầu, thật không biết tại sao dạo này xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hy vọng mọi chuyện không vui này sẽ sớm qua, sau cơn mưa trời lại sáng.

...

Cũng như mỗi ngày, tan học thì tụi nó ăn trưa ở căn teen. Đang ăn thì điện thoại của nó và Hạ Vy đều run nhẹ, báo có tin nhắn mới. Hạ Vy với nó ngẩng đầu lên nhìn nhau, là ai lại nhắn cho hai người cùng lúc vậy? Hạ Vy và nó tò mò cầm điện thoại lên xem, đọc xong cả hai thoáng ngạc nhiên. Là Hoàng Trân nhắn, cô ta muốn mời Hạ Vy và nó đi uống trà.

Hạ Vy và nó do dự nhìn nhau, đi cùng sao? Đang giận thì làm sao có thể vui vẻ đi cùng nhau được? Nó chán nản thở dài, rốt cuộc Hoàng Trân đang muốn giở trò gì đây? Rõ ràng Hoàng Trân cũng chẳng ưa gì nó mà, chắc không phải cô ta muốn đổ dầu vào lửa chứ?

"Reng... reng..." - Tiếng chuông điện thoại của nó bỗng vang lên.

Nó khẽ nhíu mày, làm gì điện thoại hôm nay cứ reo lên mãi vậy? Vừa nhìn thấy tên người gọi thì nó giật mình, là anh hai nó, Gia Lâm. Ngón tay nó nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi:

"Alo, em nghe nè."

"..."

"Hả?" - Nó bất ngờ quay sang nhìn Yến Nhi.

"..."

"Dạ, em biết rồi.... Bye." - Nó nhẹ gật đầu và cúp máy.

"Yến Nhi, anh hai tao muốn gặp mày... anh ấy đang chờ trước cổng..." - Nó nhìn Yến Nhi mà nói.

Nghe xong động tác đang múc cơm ăn của Yến Nhi liền dừng lại, Gia Lâm đang đứng chờ cô ấy ở trước cổng trường sao? Người con gái khẽ thở dài, cái gì nên đến thì sẽ đến thôi. Nghĩ thế rồi Yến Nhi không nhanh cũng không chậm mà quay người đi, rời khỏi.

Hạ Vy liếc nhìn nó và lạnh nhạt hỏi:

"Mày đã ăn xong chưa?"

"Rồi." - Nó nhẹ gật đầu, dù sao ăn chẳng ngon miệng.

Hạ Vy vừa lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra vừa nói:

"Để tao nhắn cho anh Nghĩa biết, rồi chúng ta đi."

"Ừ được." - Nó gật đầu đồng ý. Dù nó không muốn gặp Hoàng Trân nhưng vẫn nên đến đó, vì nó muốn biết cô ta rốt cuộc đang tính giở trò gì.

...

Yến Nhi đã ra tới trước cổng trường và cũng nhìn thấy Gia Lâm, người con trai đã thất hẹn với cô ấy tối qua. Y đến làm gì, muốn giải thích sao? Yến Nhi hít thở thật sâu, chuẩn bị tinh thần nghe lí do của người con trai. Rồi cô ấy bước nhanh đến và hỏi:

"Có chuyện gì?"
Gia Lâm nghe được giọng nói quen thuộc thì vội quay qua, vừa nhìn thấy Yến Nhi thì y liền nở nụ cười nhẹ nhõm:

"Sáng giờ em không thèm nghe điện thoại của anh, làm anh lo gần chết."

Yến Nhi đưa mắt nhìn nơi khác và nói:

"Chúng ta qua quán nước kia rồi nói chuyện."

Cô ấy chẳng thích đứng trước cổng trường học nói chuyện như vậy đâu, vì sẽ có nhiều người nghe thấy lắm. Gia Lâm nhìn theo ánh mắt Yến Nhi thì thấy ở bên kia đường có một quán nước nhỏ.

Sau khi ông chủ quán bưng nước uống đến và quay lưng đi thì Gia Lâm lên tiếng nói:

"Anh xin lỗi, vì tối qua đã không đến điểm hẹn với em."

"Lí do tại sao?" - Yến Nhi nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

Gia Lâm tựa lưng vào ghế và nói:

"Hôm qua sau khi đi gặp nhà tài trợ cho trại mồ côi thì anh đưa Hoàng Trân về khách sạn... Nhưng khi đến cửa khách sạn thì cô ấy bỗng nhiên thấy chóng mặt và muốn mất xỉu... nên anh đã ở lại chăm sóc..."

"Khách sạn?" - Lông mày xinh đẹp của Yến Nhi nhíu chặt lại. Gia Lâm và Hoàng Trân đã ở khách sạn cùng nhau sao?

Thấy sắc mặt của người con gái thì Gia Lâm biết cô ấy đã hiểu lầm mình mất rồi, y vội lắc đầu:

"Tụi anh thật sự không có xảy ra bất cứ chuyện gì, em đừng hiểu lầm anh mà."

Nhìn ánh mắt của Gia Lâm thì Yến Nhi tin chắc y đang nói thật, vì ánh mắt không biết nói dối. Nhưng cô ấy vẫn muốn hỏi một câu:

"Trân và anh... là gì của nhau?"

Gia Lâm thoáng ngạc nhiên, tại sao Yến Nhi lại hỏi như vậy? Giờ y nên trả lời sao đây? Câu hỏi này sao lại khó trả lời quá vậy?

"Hoàng Trân đã từng là người mà anh yêu..." - Sau vài giây suy nghĩ thì Gia Lâm chọn cách thành thật.

"Hoá ra là đúng..." - Yến Nhi lẩm bẩm. Những gì mà cô ấy nghĩ không hề sai, Gia Lâm và Hoàng Trân đúng thật là người yêu cũ của nhau.

Gia Lâm nắm lấy tay Yến Nhi và nói khẽ:

"Em đừng giận anh nữa nhé, bữa khác anh sẽ đi xem phim với em."

Yến Nhi khẽ rút tay lại và lạnh nhạt nói:

"Anh về đi, em chẳng còn gì để nói nữa."

Đôi lông mày thanh tú của Gia Lâm khẽ nhíu lại:

"Em lại sao nữa vậy?"

Ánh mắt của Yến Nhi lúc này trông rất buồn:

"Trong lòng anh, em không phải là người duy nhất. Em không thể chấp nhận được chuyện đó."

Vừa dứt câu thì Yến Nhi đứng dậy, tính quay người rời khỏi. Nhưng Gia Lâm đã kịp nắm cổ tay cô ấy lại và khó chịu hỏi:

"Em đang nói gì vậy hả Nhi? Anh đã giải thích rõ ràng rồi mà."

"Tại sao không gọi cho em?" - Yến Nhi nhẹ nhàng quay người lại.

Gia Lâm bực mình nói:

"Tại điện thoại anh hết pin."

"Hết pin? Hình như ở khách sạn có điện thoại bàn?"

Gia Lâm hơi lúng túng nói:

"Anh... không nhớ số..."

"Không phải anh có biệt tài đọc một lần là ghi nhớ tất cả sao?" - Yến Nhi hơi nghiêng đầu nhìn Gia Lâm với ánh mắt lạnh lùng.

Lúc trước thông tin của Văn Thiện, Gia Lâm chỉ đọc qua là nhớ và có thể ghi lại tất cả mà. Vậy tại sao số điện thoại của Yến Nhi lại không nhớ, chỉ có 10 số thôi mà. Điều này đã nói nên một sự thật, một sự thật làm Yến Nhi rất đau lòng.

Gia Lâm đơ người ra, tay bỗng buông xuôi. Cổ họng bỗng khô chát, muốn nói mà chẳng thành lời. Yến Nhi nhìn người con trai với ánh mắt thật buồn... và không hiểu tại sao hai hành nước mắt lại bất giác tuôn rơi... rồi cô ấy nhẹ nhàng quay người rời đi.

Sự thật quá rõ rồi, đối với Gia Lâm thì người con gái Hoàng Trân kia quan trọng hơn Yến Nhi. Nếu không thì y sẽ không vì lo cho Hoàng Trân mà bỏ một mình Yến Nhi ở rạp chiếu phim cả buổi tối, y không hề nhớ đến cô ấy nên chẳng có cuộc gọi nào...

"Lương Yến Nhi, sao mày lại khóc chứ? " - Yến Nhi vừa đi vừa lẩm bẩm.

Cô ấy thật sự không biết tại sao mình lại buồn và rơi nước mắt như vậy nữa, chỉ biết trong lòng mình đang rất khó chịu.

Gia Lâm thất thần ngồi xuống ghế, sắc mặt có chút khó coi. Ý của Yến Nhi muốn nói là... y vẫn còn yêu Hoàng Trân ư? Là sự thật sao? Gia Lâm có thật là còn yêu Hoàng Trân không? Lúc này chính bản thân y cũng không biết câu trả lời nữa.

Nhưng nói thật lòng là suốt hai năm qua cũng có lúc Gia Lâm nhớ đến Hoàng Trân, muốn gặp cô ta thêm một lần nữa... vì y muốn biết tại sao ngày ấy cô lại phản bội y đi theo người khác. Tại sao để mối tình đầu của y phải tan vỡ, tại sao để một mình y trong đau khổ...

...

Hạ Vy và nó đã bắt Taxi đến gặp Hoàng Trân, trên xe chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí hoàn toàn đắm chìm trong im lặng. Hạ Vy một lúc vô tình quay qua nhìn thì đã trông thấy ánh mắt buồn bã của nó, đôi môi chẳng có chút niềm vui. Thật không giống nó, luôn nở nụ cười trên môi.

Hạ Vy bất giác tự hỏi, là cô đã khiến cho nó buồn bã như vậy sao? Đôi mắt mắt to tròn của Hạ Vy từ từ khép lại, tỏ ra u buồn. Thật ra bản thân cô cũng chẳng biết tại sao lại nổi giận với nó như vậy nữa, cô chỉ thấy khó chịu khi nó ném bánh của Hoàng Trân xuống đất thôi.

Nó từ khi lên xe tới giờ cứ đưa mắt nhìn ra ngoài, chẳng dám quay đầu lại nhìn người đang ngồi bên cạnh mình. Vì nó sợ, sợ nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô khi sắp được gặp Hoàng Trân. Cãi nhau với nó, cô chẳng có chút gì gọi là buồn. Nhưng khi đi gặp Hoàng Trân thì cô lại tỏ ra vui mừng...

Không lẽ Hoàng Trân ở trong lòng cô quan trọng hơn nó nhiều thế sao? Nghĩ đến đó thì đôi mắt híp của nó xuất hiện một màn hơi nước, một màn hơi nước rất mong manh có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào. Nó thiệt tình không hiểu tại sao cô lại quý mến người dối trá kia như thế.

Taxi đã dừng lại trước cửa một tiệm bánh, tiệm Cupcake Sweet And Sour. Hạ Vy với nó xuống xe và khẽ bước vào. Woa, cả tiệm đều màu hồng. Vừa bước vào tiệm là thấy ngay tủ bánh ngọt bằng kiến, đầy đủ loại bánh ngọt.

"Vy, Yến, bên này nè." - Bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên.

Hạ Vy và nó theo phản ứng tự nhiên quay qua hướng phát ra tiếng gọi thì thấy Hoàng Trân đang ngồi bên trong vẫy tay tụi nó với nụ cười tươi, rồi tụi nó bước nhanh đến và ngồi xuống đối diện với Hoàng Trân. Hạ Vy lên tiếng hỏi:

"Chị đã chờ tụi em lâu chưa?"

Hoàng Trân nhẹ lắc đầu và nở nụ cười hiền:

"Không, chị cũng chỉ mới đến thôi. À Vy, Yến, tụi em muốn ăn gì thì cứ gọi đi. Tiệm này bánh ngọt và trà đều rất ngon."

Hạ Vy quay sang nhìn nó và nhẹ giọng hỏi:

"Hay là để tao chọn bánh giúp mày nhé?"

"Cũng được." - Nó mỉm cười. Dù sao nó cũng muốn nói chuyện riêng với Hoàng Trân chút, cứ để Hạ Vy đi chọn bánh đi.

Hạ Vy vui vẻ đứng dậy và quay lưng đi, bước nhanh đến tủ bánh. Lúc này nó ngước mắt nhìn Hoàng Trân và hỏi khẽ:

"Mực dịch của chị lần này về đây là gì?"

Hoàng Trân chậm rãi cầm tách trà nóng trên bàn lên và cười nói:

"Chị muốn quay về bên cạnh anh Lâm và Vy..."

Nó nghe câu đó như sét đánh ngang tai, cô ta vừa nói gì? Nó liếc nhìn người đối diện mình, sao nhìn cô ta giống như ác quỷ phá hoại cuộc sống của mọi người thế?

"Anh hai tôi giờ đã có Yến Nhi, còn Vy thì cũng đã có tôi rồi. Họ đã hết cần chị rồi, xin đừng mơ tưởng nữa." - Nó lạnh lùng nói.

Hoàng Trân cười nửa miệng xấu xa:

"Chị đây sẽ giành lại trái tim của họ."

"Sau những gì mà chị đã làm năm xưa, chị nghĩ mình còn quan trọng ở trong lòng anh hai và Vy nữa ư?" - Nó tức giận hỏi.

Hoàng Trân vẫn thản nhiên hưởng thức tách trà nóng:

"Ai quan trọng hơn ai, chưa biết đâu."

Nó bực tức nhìn xung quanh, cố kiềm chế cơn giận trong lòng. Giờ phút này nó chỉ hận không thể lột bộ mặt giả tạo của Hoàng Trân xuống được thôi. Khuôn mặt hiền lành, mà lòng tà ác hơn ma quỷ. Hoàng Trân vừa đặt tách trà xuống bàn vừa hỏi:

"Em muốn thử không?"

Nó chưa hiểu ý của Hoàng Trân là thế nào thì đã thấy Hạ Vy đang bưng trà và bánh đến.

"Bánh kem vị dâu mà mày thích nè." - Hạ Vy đặt nhẹ đĩa bánh xuống và nói.

Trước mặt nó giờ là một góc bánh kem vị dâu, trông rất ngon. Hạ Vy đã lấy cho Hoàng Trân một góc bánh cô-sô-la, vì cô nhớ trước đây Hoàng Trân rất thích cô-sô-la. Còn bản thân mình thì cô đã lấy một góc bánh kem bạc hà. Cả ba đĩa bạnh nhìn đều rất ngon. Hoàng Trân lúc này lên tiếng nói:

"Vy, dạo này chị bị dị ứng với sô-cô-la... chị muốn ăn bánh kem dâu."

"Bánh kem dâu?" - Hạ Vy khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó xử. Vì trong tủ bánh lúc nãy chỉ còn một góc bánh kem dâu và cô đã lấy cho nó rồi.

"Sao thế Vy?" - Hoàng Trân giả vờ không biết.

Hạ Vy giơ tay vén nhẹ mái tóc dài của mình:

"Trong tiệm đã hết bánh kem dâu rồi chị."

"Nhưng chị đã thèm bánh kem dâu lắm rồi..." - Hoàng Trân nói giọng nhõng nhẽo.

Nó chán nản thở dài, đồ đáng ghét này đang làm trò gì đây? À nó hiểu câu hỏi của cô ta lúc nãy rồi, cô muốn khiến Hạ Vy lấy đĩa bánh của nó cho cô ta ăn. Thiệt là, quá đáng hết sức mà.

Hạ Vy cũng nhận ra ý của Hoàng Trân, muốn lấy đĩa bánh của nó. Nhưng sao cô có thể làm vậy được chứ? Nếu cô lấy đĩa bánh của nó cho Hoàng Trân ăn thì chắc chắn là nó đứng dậy đi về lập tức luôn đấy.

"Hai người cứ ăn đi, tôi còn có việc, giờ phải đi rồi. Bye." - Nó bỗng nhiên đứng dậy và nói, rồi quay người đi.

Nó cố bước nhanh đi, ra khỏi tiệm. Nó chẳng muốn biết Hoàng Trân và mình trong lòng Hạ Vy, ai quan trọng hơn ai... vì nó sợ cô sẽ chọn Hoàng Trân...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv