Biên tập: Thiên Duyên
_____
Thời gian một học kỳ thoáng đã trôi qua, bên tai mọi người dường như vẫn còn tiếng vọng khẩu hiệu khi học quân sự, chẳng mấy chốc mà đã đến ngày nghỉ đông rồi.
Ngoại trừ Từ Gia và Vệ Lăng Dương, người ở phòng ký túc 301 đều đã đi, chăn chiếu trên giường cũng gấp lại, hộp đựng cơm cùng cốc nước trên bàn đều dùng báo trải bên trên, ký túc xá trước kia sôi nổi vô cùng giờ đây trở nên vắng lặng.
Từ Gia ra hành lang gom quần áo của mình và Vệ Lăng Dương, trở về ký túc xá, Vệ Lăng Dương gấp kỹ chăn bông hai người nhét vào túi chống ẩm, ngay cả mùng trên giường hắn cũng gom lại.
Gấp quần áo bỏ vào hành lý, Từ Gia vào phòng rửa mặt lấy khăn và cốc của hai người, xếp gọn rồi đóng kín vào một cái túi sạch, đồng thời bỏ cùng với hộp đựng cơm vào rương gỗ dưới đáy giường.
Vệ Lăng Dương từ trên giường nhảy xuống, đứng phía sau cậu: “Được chưa?”
“Xong rồi.” Từ Gia khóa kỹ rương rồi đẩy vào gầm giường, đứng lên nhìn ký túc xá một vòng, đoạn lấy chổi quét sơ, bấy giờ mới cầm đồ cùng Vệ Lăng Dương xuống lầu.
Chu Tử Dao ở dưới lầu chờ bọn, ba người cùng ra cổng trường bắt xe rời đi.
Từ trường học về nhà, Từ Gia vừa mở cửa, ông bà Khương ngồi trong phòng khách lập tức nghe tiếng. Ông khương bỏ đồ trong tay xuống đứng dậy ra đón:
“Gia Gia về rồi à, nghỉ đông rồi phải không con?”
“Nghỉ rồi ạ, ông ngoại.” Từ Gia ngăn ông Khương muốn phụ mình một tay, cùng ông đi vào trong.
“Trở về đúng lúc lắm, giữa trưa có chừa canh bao tử heo cho con, để bà đi hâm lại.” Bà Khương nói xong thì đi vào bếp.
Từ Gia thấy bà lại muốn đi bận việc, bèn lên tiếng: “Bà ngoại, ngoại đừng vội, lát nữa con tự làm được rồi, con vừa ăn trưa mới về.”
“Xong ngay đây.” Bà Khương cười ha ha trong nhà bếp, “Uống chút canh cho ấm người.”
“Dạ, con cảm ơn ngoại.” Từ Gia cười nói, ôm hành lý trở về phòng.
Từ trong phòng đi ra, cậu thấy ông Khương ngồi trên sofa lật qua lật lại thứ gì đó, thế là đi qua ngồi xuống cạnh ông:
“Ông ngoại, ông đang xem gì vậy ạ?”
“Không phải đã quyết định ngày kết hôn của mẹ con và chú Vu rồi sao, ông và bà ngoại con muốn chọn kiểu thiệp mời thật đẹp cho mẹ con.” Ông Khương nói, rồi đưa chồng thiệp mời trên bàn cho cậu xem, “Con cũng xem giúp đi, thẩm mỹ của người già bọn ông có thể lạc hậu lắm.”
Ngày cưới của Khương Yến được xác định vào mấy ngày trước tết nguyên tiêu, sau khi tiếp nhận chuyện Khương Yến kết hôn, hiện giờ Từ Gia đã không còn cảm giác gì nhiều, nghe ông nói thế cũng cười theo, nhận thiệp mời trong tay ông, phát hiện có tới mười mấy tấm, cậu kinh ngạc nói:
“Nhiều vậy sao ạ?”
“Ông thấy cái nào cũng đẹp nên mua hơi nhiều.” Ông Khương cười ha ha, mặc dù Khương Yến bảo chuyện này không cần ông bà quan tâm, nhưng người làm cha mẹ, luôn muốn làm chút gì đó cho con gái mình.
Từ Gia cầm thiệp mời nhìn một hồi vẫn không chọn được, bà Khương bên kia bưng canh ra cho cậu, cậu vội vàng buông thiệp mời trên tay, đón bát canh bỏ lên trên bàn.
“Coi chừng nóng đó.” Bà Khương nói, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Dương Dương về chung con đúng không? Nó ăn cơm chưa, gọi nó sang đây uống chút canh đi, bà nấu mấy tiếng đồng hồ lận đấy.”
Trong mắt ông bà Khương, Vệ Lăng Dương hệt như cháu trai họ vậy, có gì ngon đều dành cho hắn một phần, Từ Gia cũng quen rồi:
“Bọn con ăn cơm rồi mới về, lát nữa cậu ấy cũng qua đây, chờ cậu ấy tới rồi uống là được mà.”
“Cũng được, vậy con uống nhanh đi, kẻo nguội.”
“Dạ, con cảm ơn bà ngoại!” Từ Gia bưng canh lên, dùng thìa khuấy khuấy, từ từ uống.
Hai ông bà lại tiếp tục lựa thiệp, chờ tới lúc chọn được kiểu mình hài lòng thì Từ Gia đã uống hết canh, Từ Gia nhìn thử, tấm được chọn có chạm khắc hoa văn, kiểu dáng đơn giản nhưng mang không khí vui mừng.
“Lấy kiểu này đi, mai tôi đi mua rồi gửi qua cho Yến Tử.” Ông Khương nói, cầm tấm thiệp đã chọn để riêng một bên, những tấm còn lại thì cất kỹ, sau đó bắt đầu thảo luận với bà Khương nên mua đồ cưới gì cho Khương Yến.
Sau khi kết hôn, Khương Yến nhất định cùng Vu Quốc Cường định cư ở B thành, H thị cách B thành khá xa, mua máy móc gia dụng không thực tế cho lắm, hai ông bà nghiên cứu mấy tiếng, quyết định mua vài món trang sức cho con gái.
Từ Gia ngồi một bên nghe hai ông bà nói, nội tâm hơi cảm khái, bất kể con gái mình bao lớn, khoảng cách bao xa, thì trong lòng cha mẹ vẫn là đứa con thân yêu của họ.
Không lâu sau Vệ Lăng Dương sang đây, hắn và Từ Gia, cộng thêm Chu Tử Dao hẹn nhau hôm nay đến phố sách mua đồ, dưới sự nhiệt tình của bà Khương, Vệ Lăng Dương uống hai bát canh, sau đó hai người mới ra ngoài.
“Hồi nãy tớ thấy trên khay trà nhà cậu có thiệp mời, ông bà ngoại sắp đi uống rượu mừng hả?” Trên đường xuống lầu Vệ Lăng Dương hỏi.
“Không có, cái đó chọn cho mẹ tớ đấy. Ngày kết hôn ngay mười hai tháng giêng, lúc đó tớ sẽ cùng ông bà ngoại qua kia.” Từ Gia nói.
“Nhanh vậy ư?” Vệ Lăng Dương hơi bất ngờ, “Nhà cậu muốn tới B thành sao? Không đãi tiệc bên này hả?”
“Ừ, đi B thành.” Từ Gia gật đầu, phần lớn bạn bè đồng nghiệp của Khương Yến và Vu Quốc Cường đều ở B thành, lễ cưới đương nhiên tổ chức ở đó, chỉ có điều làm lễ xong, Khương Yến cùng Vu Quốc Cường vẫn sẽ trở về H thị mời các thân thích của nhà họ Khương ăn cơm.
“Khi nào thì đi? Phải đi bao lâu?” Vệ Lăng Dương hỏi.
“Đi lúc nào giờ vẫn chưa biết, có khả năng qua nguyên tiêu mới về.” Từ Gia cũng không dám nói chắc, hiện giờ cách thời gian kết hôn vẫn còn sớm, dựa theo suy nghĩ của hai ông bà, chắc sẽ sớm qua đó.
Trong lúc nói chuyện, hai người xuống dưới lầu, Chu Tử Dao đứng chờ bên dưới đúng lúc nghe thấy Từ Gia nói, bèn hỏi:
“Gia Gia sắp đi đâu à?”
“Qua chỗ mẹ tớ.” Từ Gia nói.
“Ồ, cậu muốn qua đó nghỉ đông sao? Lễ mừng năm mới có về không?” Chu Tử Dao nghe xong lập tức hứng thú, “Có phải mẹ cậu ở B thành không, đó là thành phố lớn á, nghe chị họ tớ bảo nơi đi chơi có nhiều lắm, có động nham thạch, thác nước lớn, phố ăn vặt trong hẻm Cẩu Tử, còn nhiều nhiều nữa.”
“Ừm, nhiều lắm.” Từ Gia cười nói, nghỉ hè hai năm trước cậu đã từng cùng ông bà ngoại qua đó một lần, B thành quả là một thành phố phồn hoa.
“Có cơ hội ba chúng ta cùng qua đó chơi nhé.” Chu Tử Dao đề nghị, “Có điều bây giờ thời tiết lạnh quá không đi được, hay là tốt nghiệp cấp ba chúng ta qua đó du lịch được không?”
“Cậu bị ngu hả? Giờ mới lớp 10, cậu đã nghĩ tới chuyện du lịch tốt nghiệp.” Vệ Lăng Dương hết biết nói gì tấp cậu một cái, muốn tấp cho cậu tỉnh ra.
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải tốt nghiệp mà, không phải bài kia hát thế sao? Bạn luôn nói tốt nghiệp xa vời vợi, vậy mà chẳng mấy chốc đã đường ai nấy đi …” Chu Tử Dao nói xong liền hát ngay.
Từ Gia bị giọng hát tàn phá của cậu chọc cười, tâm trạng buông lỏng:
“Không phải không có lý, đúng là B thành đáng để du lịch, gần đó còn có hai thành thị du lịch như Nghi thành và thôn Thủy Nam, chúng ta đều có thể đi một chuyến.”
“Dương Dương cậu xem đi, Gia Gia cũng bảo thế còn gì!” Chu Tử Dao duỗi tay quàng lên vai Từ Gia, ra vẻ hai người đứng cùng chiến tuyến.
“Nói chuyện thì nói, táy máy tay chân làm gì.” Vệ Lăng Dương đẩy cái tay cậu để trên vai Từ Gia, chen giữa hai người, “Nếu Gia Gia đã nói thế, vậy quyết định tốt nghiệp chúng ta đến đó du lịch nào.”
“Được đó! Quyết định vậy nhâ! Chúng ta đến hẻm Cẩu tử ăn vặt, rồi tới thôn Thủy Nam ngồi thuyền, cuối cùng tới Nghi thành leo núi ngắm mặt trời mọc!”
“Quyết định!”
“Quyết định!”
Ba người nhao nhao đi đón xe, đến phố sách, Vệ Lăng Dương cùng Chu Tử Dao vọt thẳng vào khu manga, Từ Gia đi sau họ, rồi rẽ sang khu sách vở chuyên dụng cho học sinh cấp 3.
Thời gian nghỉ đông dài như thế, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giúp Vệ Lăng Dương nâng cao thành tích học tập, sách luyện tập đã mua trước đó làm gần hết rồi, cậu cần mua thêm một ít.
Bày đầy trên bàn có không ít sách mới, Từ Gia nghiêm túc chọn lựa.
“Anh ơi, em muốn mua cái này được không ạ?”
Bên cạnh vang lên giọng nói trong trẻo của một bé gái, mang theo ý làm nũng, sau đó một giọng nam vang lên:
“Được, còn muốn gì nữa không?”
“Dạ … để em xem thêm tí.”
“Được, từ từ mà chọn.”
Giọng nam này Từ Gia rất quen, cậu đặt quyển sách trên tay xuống, lùi lại mấy bước, nhìn sang giá sách bên kia, quả nhiên thấy Lục Đình Xuyên đứng ở đó, trong tay dắt một bé gái năm sáu tuổi.
Bé gái buộc tóc hai chùm, mặc áo lông hồng nhạt lốm đốm hoa, trên đầu đội mũ thỏ đan bằng len, đang tập trung tinh thần dòm sách nhi đồng trên giá.
Lục Đình Xuyên đứng bên cạnh bé, thấp giọng giới thiệu với bé nội dung câu chuyện trên mặt báo, giọng nói mang theo cưng chiều hời hợt nhưng chân thành, không lạnh lùng kìm chế như mọi khi.
Nhận ra có người đang nhìn mình, Lục Đình Xuyên nhìn sang chỗ Từ Gia, tầm mắt hai người đối diện, Từ Gia liền cười chào hỏi:
“Lục Đình Xuyên, thật trùng hợp.”
“Từ Gia?” Ánh mắt Lục Đình Xuyên lộ vẻ ngạc nhiên, theo thói quen liếc sang bên cạnh cậu, “Một mình cậu à?”
Gần như mỗi người quen biết Từ Gia và Vệ Lăng Dương, khi vô tình gặp một người trong họ đều sẽ hỏi người còn lại, Từ Gia cũng quen rồi, thế là giải thích:
“Vệ Lăng Dương cùng Chu Tử Dao ở bên kia.”
Lục Đình Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu, cúi đầu nói với bé gái đang hiếu kỳ nhìn Từ Gia:
“Thiên Thiên, gọi anh Từ Gia đi nào.”
“Chào anh Từ Gia ạ.” Bé gái ngoan ngoãn cực kỳ, mặt thẹn thùng gọi Từ Gia một tiếng.
“Chào em, Thiên Thiên.” Từ Gia cười với cô bé, đi tới, móc hai viên socola trong túi ra, ngồi xổm xuống rồi cho bé, “Quà gặp mặt.”
Cô bé không trực tiếp lấy, mà là trước tiên ngẩng đầu nhìn Lục Đình Xuyên, sau khi Lục Đình Xuyên gật đầu, bé mới cầm kẹo socola trong tay Từ Gia:
“Cảm ơn anh ạ.”
“Đừng khách sáo.” Từ Gia đứng lên, hỏi Lục Đình Xuyên, “Em gái cậu hả?”
“Em gái của Cận Hạo.” Lục Đình Xuyên nói, bé gái nhéo nhéo tay y, y lại nói thêm, “Cũng là em tôi.”
Lúc này cô bé mới hài lòng, nắm tay y cười tít mắt.
Từ Gia sửng sốt, lập tức kịp thời nhận ra đây là em gái Cận Hạo, cũng là em gái của y. Từ Gia không biết quan hệ giữa Lục Đình Xuyên và Cận Hạo ra sao, nên không định hỏi nhiều, tình cờ gặp thì chào hỏi, sau đó quay về tiếp tục lựa sách luyện tập.
Chờ cậu chọn xong kho đề thi và sách luyện tập rồi đi tìm bọn Vệ Lăng Dương, Vệ Lăng Dương cùng Chu Tử Dao cũng chọn được một đống sách ngoại khóa, từ manga đến tiểu thuyết không thiếu gì cả.
Chu Tử Dao nhìn giỏ đầy sách luyện tập cậu xách trong tay, sợ tới mức chút nữa nhảy cẫng lên:
“Ấu mài gót!! Cậu lấy nhiều vậy hả?!!”
“Nhiều ư?” Từ Gia nâng cái giỏ lên, “Của tớ và Dương Dương đó.”
“Phụt.” Chu Tử Dao bật cười, vui sướng trên đau khổ của Vệ Lăng Dương, “Dương Dương, chỗ này có một nửa của cậu, cậu có ý kiến gì không?”
“Không phải chỉ nêu cảm nghĩ thôi sao? Chuyện nhỏ.” Vệ Lăng Dương nhún vai, ra vẻ không thèm để ý, nội tâm lại sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ: Tui không nhìn thấy gì hết, gì cũng không muốn nói, nói cũng vô dụng thôi.
Từ Gia thường tới phố sách này mua đồ, điểm tích lũy trên thẻ hội viên có không ít, lúc tính tiền nghe nói điểm tích lũy có thể đổi quà, cậu lập tức đổi quà thành sách luyện tập, còn lấy thêm hai quyển cho Vệ Lăng Dương, làm Vệ Lăng Dương tức tái mặt.
Từ phố sách đi ra, Chu Tử Dao rời đi trước đón mẹ Chu tan tầm, Từ Gia thương lượng với Vệ Lăng Dương, định đến McDonald gần đó ăn chút gì rồi về, hai người vừa đi vừa tán gẫu, Vệ Lăng Dương bỗng bị người va phải, rớt lại phía sau mấy bước, Từ Gia đứng phía trước chờ hắn, biển quảng cáo ven đường lắc lư mấy cái, không hề dự báo rơi xuống chỗ Từ Gia đứng.
“Gia Gia cẩn thận!”
Không kịp suy nghĩ gì, Vệ Lăng Dương đột nhiên nhào tới đẩy Từ Gia ra, lập tức trên lưng đau đớn, cả người ngã xuống đất.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Lăng Dương: Mở khóa nhiệm vụ anh hùng cứu mỹ nhân rồi kìa O(≧▽≦)O