Khương Yến cúp điện thoại, màn hình di động chuyển về nhật ký cuộc gọi, mắt cô đúng lúc dừng lại ngay cái tên trên đó – Từ Chính Lâm. Thời gian trò chuyện là ngày hôm qua, chỉ hai phút ngắn ngủi, cô nhớ chỉ toàn dùng để cãi nhau. Mặt không đổi sắc nhét di động vào trong túi, Khương Yến không còn hứng kiểm kê vật dụng nữa, bèn ngồi trên sofa một lúc, chợt nhớ cả chiều nay con trai ở lỳ trong phòng không ra ngoài, liền ngẩng đầu gọi về phía phòng nghỉ: “Gia Gia, chúng ta đi thôi.”
Trong phòng không ai lên tiếng trả lời. Cô lại gọi một tiếng, vẫn không có ai đáp lại, đoạn, cô đứng dậy sang tìm người, đứng trước cửa phòng gõ hai cái, rồi đẩy ra. Căn phòng hơi chật, song được sắp xếp gọn gàng, ngồi trên chiếc giường một thước hai cạnh cửa sổ là một bé trai, cậu cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn dưới ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, không phản ứng gì với Khương Yến vừa đẩy cửa. Cậu bé ấy tên Từ Gia, là con trai của Khương Yến, năm nay 10 tuổi....Từ Gia lập tức giấu thứ cầm trong tay trái ra sau lưng, lại bị Khương Yến giữ chặt vai xoay người cậu lại, đoạt chiếc xe nhỏ màu đỏ trong tay cậu. Lòng bàn tay không còn gì, Từ Gia theo bản năng vươn tay muốn giành lại, song lại cứng đờ dưới ánh mắt lạnh lùng của Khương Yến, rồi chậm rãi thu về...
Bình luận truyện