Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 8: Tỉnh mộng



Tôi không nhớ từ lúc nào tôi không còn nghe anh gọi tên tôi nữa. Anh gọi tên tôi chỉ đơn giản là:

- Băng Băng, em đang làm gì vậy?

- Băng Băng, em đã ăn cơm chưa?

- Băng Băng, hôm nay em có đi học không?

- Băng Băng, em có chuyện gì vậy?

* * *

Nhưng có ai biết đằng sau đó là sự quan tâm tôi mỗi ngày. Anh sợ tôi không chịu ăn cơm. Anh sợ tôi buồn vu vơ.. mỗi điều gì đó có liên quan đến tôi anh sẽ đều để trong lòng.



Anh đã có một thói quen là gọi em. Có lúc, nghe ai đó gọi:

- Băng Băng..

Anh sẽ quay đầu lại xem có phải em hay không?

Anh nhớ em.

Không biết giờ này, em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Buổi tối, có ngủ được hay không?

Anh muốn nghe giọng nói ngọt ngào của em.

Anh không biết mình nên làm gì lúc này nữa.

* * *

Người ta bảo khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách địa lý. Mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim.

Bởi vì những kỷ niệm của tôi và anh quá đẹp. Mà thời gian trôi đi tôi vẫn luôn nhớ về những tháng ngày vui vẻ bên anh. Tôi vẫn cảm thấy anh đang ở rất gần. Rất gần bên tôi. Tôi luôn có cảm giác anh luôn bên cạnh tôi.



Em nhớ đến anh, người không bao giờ khiến em đợi chờ. Em lại nhớ anh từng chăm sóc em. Em nhớ những trưa nắng anh hái những trái ổi chín ngọt ngon lành. Em nhớ tới chiếc võng dưới cây mận em thường hay nằm. Anh ngồi bên quạt mát cho em. Em nhớ mỗi buổi tối anh thường hát ru cho em ngủ. Và cả những lúc anh mua kem cho em ăn.

Anh biết em thường xuyên quên ăn cơm. Anh luôn nhắc nhở em phải ăn cơm đúng giờ.

Lúc em bị bệnh, anh là người đã mua cháo và thuốc đợi trước phòng em. Anh biết em rất ghét uống thuốc. Em sợ thuốc quá đắng.

Anh luôn bảo vệ em. Em nhớ anh lắm. Nhưng anh có cả một tương lai, có trách nhiệm, có bạn bè, có gia đình và nhiều thứ. Em chưa từng nghĩ sẽ hỏi anh:

- Em có quan trọng với anh hay không?

Vì em đã biết câu trả lời. Em không muốn anh phải chọn lựa. Giữa gia đình và người anh rất thương.

Mỗi ngày, em luôn nói với mình phải tốt hơn. Em luôn cố gắng làm những thứ mình không thích và không muốn. Để phù hợp với yêu cầu của gia đình anh. Em chưa từng nghĩ sẽ làm gì khi không thể khống chế được tinh thần của mình. Em cũng chưa từng tập thói quen hy vọng vào ai đó. Chính anh lại cho em hy vọng.

Đôi khi, em đặt cho mình rất nhiều mục tiêu và nguyên tắc sống. Luôn hướng mình vào một khuôn mẫu nào đó. Nó khiến em nghẹt thở.

Em chưa từng hy vọng ai đó sẽ yêu em hơn gia đình họ. Vì em yêu gia đình của mình. Không muốn ai đó phải vì em làm thứ gì đó. Những thứ em không muốn thì cũng chẳng ai ép em phải làm được. Càng ép thì càng phản tác dụng.

Chính vì vậy, em không hy vọng anh sẽ hiểu và thông cảm cho em. Bởi vì suy nghĩ của em không bị ràng buộc theo một định nghĩa nào cả. Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian. Khi mọi người luôn nghĩ con gái phải như thế này như thế kia thì em lại nghĩ khác đi. Em luôn nhìn mọi thứ theo nhiều hướng và nhiều góc độ khác người. Đôi khi, em cũng hỏi tại sao suy nghĩ của em lại không giống người khác?

Em không thích hợp với anh. Cám ơn anh đã yêu em!

Nếu có một ngày anh không còn thấy em đứng đó. Nếu có một ngày anh không còn thấy những tin nhắn của em. Thì anh cũng hãy cứ yên tâm.

Chắc có lẽ, em đang vui vẻ ở một nơi thật xa, hay đang ngồi khóc vu vơ thôi. Em luôn dành cho những người em yêu thương những điều tốt đẹp nhất. Em sẽ bảo vệ họ theo cách riêng của mình. Em sẽ sống thật tốt.

Chỉ có ba năm, em đã quên đi rất nhiều người thân yêu. Nếu tiếp tục ba năm nữa em không biết sẽ quên đi thứ gì nữa. Ít nhất, trong suốt ba năm qua em không ngừng nhớ đến một cảm giác. Cảm giác "ấm áp" trong cô đơn. Cảm giác "vui vẻ" trong đau khổ. Cảm giác "giận hờn" trong ghen tuông. Cảm giác "nhớ" trong yêu thương. Có lẽ, em có một chút tiếc nuối trong quá khứ. Nhưng em lại nhận lại rất nhiều điều tốt đẹp. Ngày 10/5 trong một lần sinh nhật. Em đã rất sợ hãi. Anh đã đến bên em để bảo vệ em cùng em đối mặt với quá khứ đau thương. Có lẽ, ngày hôm đó em đã quên đi nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời. Quên đi một người đã từng làm em đau. Và nhớ về một người khác trong tim. Người đó chính là anh.

Có phải quá muộn không anh?

Trên con đường ta đã chọn, đôi khi lắm chông gai, có lúc sẽ vấp ngã, có lúc sẽ mệt mỏi. Có lúc sẽ thấy cô đơn và lạnh lẽo. Dù biết phía trước mịt mờ. Em vẫn bước đi. Không thể dừng lại hay quay đầu lại. Chỉ có vững bước đi tiếp ta mới có hy vọng tìm thấy tương lai. Tình yêu cũng thế không có hai từ "hối hận" bởi khi hai ta lựa chọn rời xa nhau thì chắc chắn chúng ta không thể tiếp tục. Khi đó hai trái tim đã cách rất xa nhau. Đến không thể cảm nhận được cùng chung nhịp đập. Không thể cùng bước đi về tương lai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv