Nhờ có hai người bạn mới nên tôi cảm thấy đến lớp không còn khó khăn như tôi đã nghĩ.
Các bạn đều giúp đỡ tôi trong học tập. Mọi người dần quen biết với nhau. Nên không khí không còn quá khô khan như lúc đầu. Có lúc, mọi người đều trêu chọc nhau.
* * *
Tôi nghĩ anh sẽ bỏ cuộc vì tôi đã vạch sẵn ranh giới của mình và anh.
Tôi và bạn anh thường xuyên nói chuyện điện thoại mỗi khi tan học.
Có hôm anh và bạn anh cùng ghé qua đưa tôi đi học chung.
Khi ấy, anh thường tỏ ra vui vẻ nhưng tôi biết anh không vui. Có lẽ, đó là trực giác của con gái.
Trong lớp các bạn nam bắt nạt tôi hai người sẽ đứng ra bảo vệ tôi.
Tính của tôi thấy gì không vừa mắt thì sẽ nói.
Nhìn thấy đám con trai cùng ăn hiếp một bạn nam có vẻ nhút nhát trong lớp. Tôi liên xen vào:
- Có ngon thì đi bắt nạt mấy người hung dữ ấy. Làm thế chẳng đáng mặt con trai.
Mấy người đó mới chịu buông bạn nam đó ra.
Một tên cầm đầu mới tiến lại chỗ tôi và hét:
- Mày ngon, dám xen vào việc của ông mày.
Anh nháy mắt bảo tôi im lặng bởi anh biết mấy người này cũng không phải dạng vừa.
Tôi lúc đó không suy nghĩ nhiều nổi máu bao đồng lên. Đã lỡ thì cho loét luôn. Coi họ dám làm gì tôi.
Chuông báo vào lớp.
Tên cầm đầu chỉ mặt tôi:
- Mày hên đó, mày cứ chờ đó.
Anh mới lên tiếng:
- Bọn mày cũng vừa vừa thôi đừng quá đáng.
Tưởng sẽ xong chuyện nhưng ra về thì anh bảo tôi đi đi sau lưng anh. Đằng trước đã bị bọn nó chặn lại.
Anh dẹp đường cho tôi đi qua. Đợi tôi bước xuống cầu thang. Anh bảo:
- Em cứ về trước. Mọi chuyện ở đây có anh lo.
Lúc đó, người rất đông họ bao vây lấy tôi. Tôi khá sợ hãi. Chỉ có anh và bạn anh dám đứng ra giúp tôi.
Hôm sau, tôi có nghe mọi người nói. Khi tôi về anh và bạn anh đã đánh nhau với đám người đó. Cảnh cáo họ không được bắt nạt tôi nữa.
Cuộc sống của tôi trở lại thật bình thường.
Tôi nghĩ tốt nhất sau này tôi không nên xen vào chuyện của người khác vì nếu không có anh và bạn anh thì không biết tôi sẽ gặp chuyện gì. Nhưng chắc chắn sẽ rất thảm.
* * *
Tôi nhận được một số lạ gọi đến. Bắt máy tôi mới biết là anh. Anh hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em không sao đâu. Thật ra là có sao đó. Bị vây đánh mà sao không sợ cho được.
Tôi hỏi anh:
- Làm sao anh có số của em?
- Anh xin của Nam. Tại vì em không chịu cho anh. Anh oán trách.
Tôi nghĩ bên đầu dây kia có khi nào anh đang tức giận.
Có một hôm anh bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, câu hỏi này rất khó. Anh lại khá giỏi trong môn này. Anh không trả lời được thì cả lớp cũng bó tay.
Anh nhìn xung quanh tìm sự trợ giúp nhưng đều vô vọng. Anh nhìn tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt. Xin anh đó, tôi bị ngu môn này nha. Ánh mắt anh đầy oán trách. Cuối buổi học anh bị phạt phải lau bảng. Đúng là có số từ khi gặp em ngày nào cũng phải lau bảng.
Anh cũng thường xuyên nói chuyện điện thoại với tôi. Ở thành phố đông người, tôi cảm thấy cô đơn. Muốn đi tìm một nửa của mình.
Hôm nay, lần đầu tiên anh hẹn tôi đến nhà anh chơi.
Bởi vì không có xe nên tôi phải bắt xe bus đi. Đứng dưới hàng bằng lăng rực rỡ một màu tim tím. Gió lay những cánh hoa nhỏ rơi xuống mặt đất. Anh không để tôi đợi lâu. Anh xuất hiện rất đúng giờ. Tôi tự cho anh một điểm cộng.
Nhà anh khác hẳn những ngôi nhà ở thành phố khác. Anh đưa tôi đi tham quan khắp nơi. Đi lên sân thượng là nơi anh thường xuyên ngồi đến nói chuyện điện thoại với tôi. Trước nhà là một vườn hoa lan, hoa giấy.. đủ màu sắc. Có cả cây lựu, cây na và hàng dừa trước cửa. Xa xa có một cây mận trái xum xuê. Không khí ở đây rất trong lành và mát mẻ.
Anh dẫn tôi đến một cái sân nơi anh làm việc. Anh rất giỏi nha. Vừa đi học vừa làm thêm chưa kể anh con chăm sóc cho một đàn gà con, vịt con. Chưa, vẫn còn những chú chim bồ câu Pháp trắng tinh xinh đẹp nữa, ngoài ra còn có chim bồ câu to như một con gà, những chú nhím nhỏ xíu xinh xinh, một đàn heo múp míp sạch sẽ. Tôi không nghĩ giữa thành phố mà nhà anh có thể nuôi quá trời động vật như vậy. Ngạc nhiên thật. Không chỉ như vậy, anh còn dẫn tôi đi xem hồ cá ba anh mới làm. Chúng tôi đi đến cuối khu vườn ở đó có nguyên một vườn ổi rộng bao la. Nhà anh còn trồng cả rau xanh ngát. Phải nói thật đứng giữa vườn cây bao la như thế tôi sợ không có anh tôi sẽ đi lạc mất thôi. Tôi không dám đi ra xa vì tôi sợ những con sâu nhỏ. Tôi đi theo sau lưng anh đến mỏi cả chân luôn.