Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 2: Thanh xuân



Em có thể hoạt bát, vui vẻ và bướng bỉnh. Có thể buồn, khóc và đau. Đặc biệt là lười. Có thể nói là một con người không có tính cách xác định chăng. Em yêu thích màu trắng nhưng luôn chọn màu đen. Có thể tự đày đọa trong im lặng. Em không cần tiền không có nghĩa em sẽ không sợ hãi cảm giác khi đói trong túi không có một xu nào. Em đã từng nghĩ tình cảm là vô giá, là vĩnh cửu, Là duy nhất, là sinh tử có nhau. Đôi khi, em rất vô tư nghĩ rằng ai đó yêu mình có thể vì mình mà làm được tất cả mọi thứ. Nhưng khi một người dạy em hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ. Liệu mình có làm được điều đó hay không?

Câu trả lời là không.

Thế em có quyền gì hỏi họ phải như thế này như thế kia. Em có thể viết một bài văn không điểm và cũng có thể viết bài văn mười điểm. Em có thể chấp nhận tính xấu của mọi người nhưng chẳng dám chấp nhận người ta nói mình không tốt. Có vô số mâu thuẫn luôn trong não của em. Nó hoạt động không ngừng. Em chỉ sợ mình có những suy nghĩ khác với người bình thường.

Ba năm trước, Em nằm suy nghĩ:

- Mục tiêu của cuộc đời của mình là gì?

Một nơi xa lạ, trong căn phòng đó em lại nghĩ:

- Em cần điều gì?

Em vừa phân vân có nên ở lại hay quay về nhà. Ở lại em có tự do, có người em thương. Quay về em có một nơi an toàn và ấm áp. Giữa phố đông người em cảm thấy cô đơn. Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ lấp đầy khoảng trống. Em có vấn vương có tiếc nuối chứ. Nhưng em vẫn chọn gia đình. Em muốn gần ba mẹ. Muốn khi em bệnh mở mắt ra đó là nhà. Bấy nhiêu thôi.

Bởi vì em nhận mình đã thất bại và thua cuộc rồi. Không thể mang trên mặt gương mặt vui vẻ được nữa. Em có nhiều người thương. Nhưng liệu rằng ai đó đủ khả năng đáp ứng đòi hỏi vô lý của em.

Cũng như ai đó từng nói. Không ai có thể bên cạnh mọi lúc khi bạn cần. Đúng là vậy, ai sẽ bên cạnh em lúc em cần? Lúc em cần họ đang đi kiếm tiền mưu toàn cho cuộc sống và trên bàn nhậu với bạn bè.

Còn em sao? Em có một núi tiền với sự cô đơn. Nhiều khi em muốn hỏi:

- Anh ơi có thể bán một ngày làm việc để chỉ ngồi bên em hay không?

Nhưng em không dám hỏi bởi ai cũng có trách nhiệm của họ. Có sở thích riêng của họ. Còn em không là gì cả. Em đã chờ đợi thanh xuân qua đi. Nên em chỉ muốn được sống một lần để không phải chờ đợi ai nữa.

* * *

Bắt đầu từ ngày tôi đi học anh văn. Bước vào lớp nhìn cả lớp đều nhìn tôi. Bởi vì chỉ có duy nhất em là con gái. (trời, bước vào là muốn xỉu luôn)

Cũng tại vì muốn học nhanh hơn nên tôi mới đăng ký khác lớp với các bạn của mình. Giờ nhìn lớp toàn con trai. Tôi có hơi hối hận vì đã đăng ký lớp này. Nhưng giờ hối hận thật quá muộn màng vì nếu đợi lớp khác mở ra sẽ rất lâu. Tôi muốn hoàn thành xong chương trình một cách nhanh nhất.

Tôi lấy hết dũng khí bước vào. Trong lòng cầu nguyện hôm nay sẽ không có chuyện bất ngờ gì nữa. (tim muốn bay ra khỏi lòng ngực). Thật may là tôi không bị bệnh tim. Vì có thể tôi phải vào phòng y tế rồi.

Sau khi giới thiệu về bản thân, tôi nhìn quanh lớp hy vọng vẫn còn một chỗ cho tôi. Bởi mắt tôi bị cận nên tôi không thể ngồi cuối lớp. Vì có thể tôi sẽ không nhìn thấy chữ được chạy trên máy tính.

Lại một hồi phong ba khi các bạn trai đang thảo luận về tôi.

Cuối cùng, tôi mới phát hiện một chỗ trống. Tôi đi tới và định ngồi xuống. Người đó nói:

- Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.

Nói thật, lần đầu tiên tôi cũng không có ấn tượng gì về anh.

Tôi chỉ lo kiếm chỗ ngồi xuống để không phải làm tâm điểm của mọi người nữa.

Thấy tôi cứ đứng mãi. Anh mới lịch sự mời tôi ngồi:

- Bạn ngồi đi, tí nữa để bạn mình ngồi chỗ khác cũng được.

Tôi nghe xong mừng muốn chết luôn. Tôi vội vàng ngồi xuống. Lúc đó, tôi không quá để ý đến người ngồi bên cạnh. Lớp rất đông nên vô tình tay tôi hay va chạm vào người của anh.

Nhìn cô bạn kế bên đang loay hoay lấy sách vở từ chiếc cặp màu hồng phấn. Anh cũng không muốn biết thêm gì nữa. Nhưng làn da mềm mại của cánh tay cô ấy cứ như cố ý khiêu khích anh. Làm anh không thể rời đôi mắt khỏi người của em.

Tiếng chuông báo hiệu đến giờ học vang lên, thằng bạn anh chạy vội vào húc vào tay của anh:

- Tao đã bảo mày để chỗ cho tao rồi mà. Sao mày không chịu để cho tao vậy?

Anh vội nói:

- Bạn đó không có chỗ ngồi, thôi hôm nay mày chịu khó ngồi sau đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv