Vậy mà, chỉ cần Lâm Yên Nhiên không muốn, tất cả đều trở thành hư ảo.
Không có đứa con hay gia đình nào cả.
Chỉ có hắn vẫn si tâm vọng tưởng thôi.
Hắn cho rằng khi mà nghe tin đến bệnh viện, khi mà cô đã thực hiện phẫu thuật phá thai xong, không thể ngăn cản cô, như vậy đã là sự trừng phạt lớn nhất với hắn.
Nhưng cũng không phải.
Khi Lâm Yên Nhiên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, hắn cho rằng hắn sẽ nổi điên lên, sẽ trách móc cô, sẽ hỏi cô tại sao lại nỡ lòng giết đứa bé kia…
Vậy mà thấy khuôn mặt tái nhợt trắng bệch vì mất máu kia, hắn cái gì cũng không nói được.
Thiên ngôn vạn ngữ, một chữ cũng không thốt ra được.
Lâm Yên Nhiên vậy mà lại là người mở lời.
Cô nói:
“Tống Tranh, tôi nhớ lại rồi”.
Xong rồi, vậy là tất cả đều là hư vô, đều lộ ra trở về nguyên hình rồi.
Hoá ra khi mà đau đớn đến tận cùng, khi mà nỗi sợ làm xâm chiếm cả bộ óc, con người thực sự không biết nên phản ứng như thế nào, sẽ là trì độn, là ngờ vực, nhưng đến một giọt nước mắt cũng không biết chảy, đến khóc cũng không xong.
Cô còn nói:
“Vì tôi ngu ngốc cả tin cho nên bây giờ, tôi đã phải chịu hậu quả mà chính mình gây ra, còn oan uổng đến cả những người vô tội nữa. Tôi buông tha anh, anh cũng buông tha tôi, chúng ta từ đây kết thúc…”
Thân thể nhiều lúc phản ứng so với ý nghĩ càng trở nên chân thật hơn.
Bàn tay Tống Tranh đột nhiên nắm lấy cổ tay của Lâm Yên Nhiên.
Đúng vậy, chỉ là nắm lấy không buông.
Khi mà Lâm Yên Nhiên cố gắng gỡ bàn tay của hắn ra, hắn cũng không chịu, chỉ cố nắm cho thật chặt, như thể làm như thế là bọn họ sẽ không phải chia xa, cuối cùng trong miệng cũng lẩm bẩm thốt ra mấy chữ:
“Xin em, đừng, đừng mà, đừng làm vậy, anh xin em…”
Khi mà hai người bọn họ còn đang tranh chấp, một bác sĩ đi từ phòng thẫu thuật ra và hỏi:
“Phôi thai này có muốn đem về không?”
Tống Tranh nghe thấy Lâm Yên Nhiên đã nói:
“Không cần, vứt đi”.
Nghe xong câu nói không tin không phổi này, Tống Tranh như đơ người lại.
Sao mà có thể? Đó là con của bọn họ mà!
Lâm Yên Nhiên cũng tranh thủ gỡ tay Tống Tranh ra.
Tống Tranh như chết lặng, cuối cùng thì hắn mới như kẻ điên, chạy đến nhận phần phôi thai kia.
Thai nhi còn bé, chưa thành hình, cũng chỉ là một khối máu loãng.
Tống Tranh đem nó về, mua cho nó một cái hũ tro cốt, an táng nó, như thể nó là một con người hoàn chỉnh.
Khi mà Tống Tranh còn đang ở trong đau đớn chưa thoát ra được, hắn lại nghe được một tin chấn động.
Lâm Yên Nhiên đã có nguời yêu mới.
Đó là một sinh viên du học nước ngoài về mới về nước, cao to, đẹp trai, trong nhà có tiền, rất yêu thương Lâm Yên Nhiên, nghe nói còn là nhất kiến chung tình nữa.
Không, làm sao có thể, Yên Nhiên là bạn gái hắn mà.
Cho nên, khi thấy cô cùng đi cà phê với người khác, cười với tên kia, thậm chí là còn hôn tạm biệt trước khi vào nhà, hắn đã không chịu được mà muốn nhảy ra chất vấn cô.
Hắn đã không màng sự phản kháng của cô, hôn lấy cô.
Khi bị đẩy ra, hắn còn cố hôn lấy hôn để đến khi mà cô mềm cả người, gần như mất khí mới chịu thả ra.
Khi bị cô cho một cái tát, hắn lại dường như có có cảm giác thanh tỉnh và được giải thoát.
Hắn không ngăn Lâm Yên Nhiên vào nhà.
Vì hắn biết thứ hắn muốn là gì.
Lâm Yên Nhiên, nhất định phải là của hắn.
ngày hôm sau, ngay khi vừa thức dậy, Lâm Yên Nhiên đã phát giác có gì đó không đúng.
Sau khi nhìn lại một lượt, cô cũng biết là cái gì.
Bởi vì sau tang lễ của mẹ, do mọi người sợ cô làm mấy điều dại dột nên cô mới phải chuyển đến nhà họ Đỗ.
Cô có hai căn phòng ở nhà họ Đỗ, ngoài phòng ngủ thì còn có một phòng tranh nhỏ.
Và cô chắc chắn rằng mình đêm qua đang ngủ ở phòng ngủ kia, chứ không phải là căn phòng này, trên cái giường này.
Thông qua hoạ tiết trang trí, hoa văn trên chăn gối, cô biết đây là đâu.
Đây là căn hộ cao cấp gần đại học C của Tống Tranh.
Trước kia, bọn họ đã từng hẹn hò ở đây, hắn từng cùng cô xem phim, từng cũng nấu ăn với cô. Cô còn từng giúp hắn sắp xếp lại giá sách, giúp hắn tưới hoa.
Và cô dường như cũng quen thuộc với nơi này.
Lâm Yên Nhiên nhìn xem quần áo trên người mình, vẫn là bộ đồ ngủ hôm qua, bên trong cũng như cũ không mặc nội y.
Cô xuống khỏi giường, đi đến bồn rửa mặt vệ sinh răng mặt chứ không phải cố tìm cách chạy trốn bởi vì cô biết, nếu như Tống Tranh để cô ở đây, chắc hẳn hắn hoàn toàn có thể khống chế không để cô chạy thoát.
Hắn thậm chí còn mang cô đến thành phố C cách Thâm Quyến cả nửa cái Trung Quốc mà cô còn không biết gì.
Kem đánh răng đã chuẩn bị đặt sẵn trên bàn chải, nhiệt độ của nước cũng là ấm.
Nên nói thế nào ta: Chu đáo, tận tâm?
Lâm Yên Nhiên cảm thấy có chút nực cười, cô đi đến bên bồn rửa mặt, đánh răng, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi đi ra phòng ăn.