Thế nhân đều nói có tiền có thể sai sử cả ma quỷ, nhưng lúc phải xuất lực có cho tiền thì vẫn phải xuất lực như cũ.
Đáng ăn mừng chính là hôn lễ của Lạc Vân Thanh và Leonard có vị trưởng bối Alice này nguyện ý hỗ trợ, cho nên ngoại trừ lúc đầu vì không quen thuộc có chút luống cuống tay chân ra, một tháng sau hai người đã có thể thuần thục xử lý các loại sự việc.
"Các con chụp xong ảnh cưới chưa?" Alice lười biếng ngồi trên sô pha, không hề có chút phong thái ưu nhã của phu nhân quyền quý.
Aiz, thật là thoải mái!Không có việc gì, hôm nay là ngày Alice cảm thấy thoải mái nhất trong suốt một tháng qua.
Nhìn quầng thâm đại biểu sự mệt mỏi trên mắt Alice, Lạc Vân Thanh đang ngồi ở cạnh nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi qua, sau đó thân mật đấm đấm bả vai cho Alice: "Chụp xong rồi ạ, ảnh chụp cũng chọn xong rồi."
Lạc Vân Thanh hiếu thuận Alice đương nhiên vui vẻ, nhưng nàng cũng không phải là một mẹ chồng thích lăn lộn người khác, trong nhà cũng không phải không có ghế mát xa, làm gì cần Lạc Vân Thanh phải động tay hỗ trợ, vì thế Alice không cho cậu phục vụ mình, vẫy tay cho Lạc Vân Thanh ngồi lại trên sô pha nghỉ ngơi.
Nhìn Lạc Vân Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, Alice nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, dù sao càng là loại thời khắc bận rộn này càng có thể nhìn ra một người có đáng tin cậy hay không, chỉ một tháng trôi qua mà thôi, có Leonard và Warren ở bên cạnh để so sánh, sự yêu thích của Alice đối với Lạc Vân Thanh lại dần dần tăng lên, đến bây giờ là càng coi con trai nhà mình thành bùn đất.
"Hai cha con Warren và Leonard không đáng tin cậy liên lụy con cũng bị ảnh hưởng, may mà còn có con ở bên cạnh giúp ta, bằng không ta chắc phải mệt chết, nhưng mà hiện tại những việc yêu cầu của hôn lễ đã chuẩn bị xong hết rồi, con và Leonard chỉ chờ kết hôn là được, không cần phải cứ ngốc tại nơi này, cho nên nếu con muốn ra ngoài chơi thì liền cùng Leonard ra ngoài chơi, thả lỏng một chút đi." Là người từng trải, Alice hiểu được cái gì gọi là hội chứng sợ hãi trước hôn nhân, cho nên nàng tán đồng hai người ra ngoài chơi, như vậy khi kết hôn sẽ không còn thấp thỏm.
Vì thế Alice vỗ vỗ tay Lạc Vân Thanh, phi thường khẳng khái quyết định thả người.
Đối với điều này, Lạc Vân Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, sau đó không khỏi cao hứng cười.
Mời vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm liền bận rộn đủ chuyện lặt vặt cho hôn lễ mất cả tháng trời, Lạc Vân Thanh cảm thấy người làm bằng sắt cũng không chịu nổi, lại không đi thả lỏng cậu cảm thấy mình sắp nổi điên.
Nhưng là nhìn Alice cẩn thận xử lý các hạng mục công việc trong hôn lễ của hai người bọn họ, là một trong hai nhân vật chính Lạc Vân Thanh lại ngượng ngùng phủi tay làm chưởng quầy, cho nên chỉ có thể nhẫn nại tính tình mà ở lại.
Mỗi khi cần cưỡng ép bản thân cậu đều vô cùng hâm mộ những người du lịch kết hôn!
Đăng ký xong tìm bạn bè thân thích mở hai bàn ăn, ăn xong bữa cơm kia hai người thu thập hành lý đi du lịch, du lịch trở về lại kết hôn, thuận tiện hưởng thụ tuần trăng mật, như vậy thật tốt!
Quả thực khiến người hâm mộ không thôi!
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng chỉ hâm mộ du lịch kết hôn thôi, cậu cũng sẽ không thật sự đưa ra kiến nghị này khiến Warren và Alice khó xử, dù sao nếu cậu quyết định kết hôn với Leonard, vậy tự nhiên cậu phải làm tốt nghĩa vụ của một người bạn lữ của thiếu gia nhà Horae.
Hôn lễ đối với người thường mà nói chỉ là việc cá nhân, nhưng đối với gia tộc mà nói lại không đơn giản chỉ là việc cá nhân, cho nên Lạc Vân Thanh chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Nhưng cậu cũng nghĩ rất thoáng, một hôn lễ thế kỷ tuy là phiền toái, nhưng đổi một góc độ khác để nghĩ thì một hôn lễ long trọng như vậy chắc chắn cũng có thể mang tới cho bọn họ càng nhiều hồi ức.
Hơn nữa người của toàn tinh tế đều biết buổi hôn lễ này, chẳng phải cũng có thể xem như lưu lại ấn ký của mình ở trên người Leonard sao?
"Hai đứa các con cứ đi chơi mấy ngày, CÓ việc ta sẽ báo tin cho, nhưng nói trước nhé, các con không được đi chơi ở những nơi có vận động nguy hiểm, bằng không ta sẽ bắt các con trở về làm việc." Alice từng câu từng chữ nhìn cậu nghiêm túc nói.
Vân Thanh ngoan như vậy chắc chắn sẽ không gây ra những việc khiến người khác lo lắng như vậy, nàng lo lắng chính là Leonard, tiểu tử thúi kia không để ý một cái liền không biết sẽ gây ra chuyện gì: Ỷ vào bản thân thể lực tốt, cực hạn vận động không biết chơi có bao nhiêu vui.
Nếu là ngày thường Alice liền mặc kệ, dù sao chỉ cần còn một hơi thở, dựa vào khoa học kỹ thuật hiện tại tuyệt đối có thể cứu sống, hơn nữa con trai cũng không cần nuôi nấng cẩn thận quá, ngã đau thì càng sống tốt hơn, nhưng hiện tại thì khác! Leonard nếu thật sự đi chơi cái vận động cực hạn gì đó, sau đó không cẩn thận xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hôn lễ phải làm sao bây giờ?
"Con chắc chắn sẽ nhìn kỹ Leonard." Lạc Vân Thanh chỉ kém không giơ tay lên thề với Alice.
"Như vậy mới ngoan."
Alice từ ái sờ sờ đầu Lạc Vân Thanh, nhìn nhìn thời gian nói: "Mẹ có việc, đợi lát nữa phải ra ngoài, chờ Leonard đã trở lại con ngàn vạn phải nhớ rõ đem lời nói của ta vừa rồi nói cho nó nghe lần nữa, nó đồng ý rồi các con mới có thể đi chơi đấy.""
"Vâng." Lạc Vân Thanh gật đầu thật mạnh, cho Alice một cái ôm.
Ngồi ở trên sô pha nhìn Alice lịch bịch lên lầu trở về phòng của mình, qua không bao lâu Alice trang điểm tinh xảo ưu nhã đi xuống dưới.
"Phu nhân, tài xế đã ở cửa chờ." Quản gia hỗ trợ Alice lấy túi, cung kính khom lưng nói với Alice.
Alice gật gật đầu, đi theo quản gia cất bước rời đi. Đem nữ chủ nhân đưa lên xe huyền phù, quản gia Horae mới quay trở về.
"Vân Thanh thiếu gia, phu nhân vừa mới dặn dò, làm ngài có rảnh thì sửa sang lại một chút danh sách khách mời đặc biệt cần thiết của ngài, ngày kia phu nhân sẽ thống nhất phát thư mời cho những vị khách này." Quản gia phong độ nhẹ nhàng nói lại lời Alice vừa phân phó cho Lạc Vân Thanh.
"Cảm ơn ngài đã báo, quản gia Louis." Lạc Vân Thanh mỉm cười nói lời cảm ơn.
"Vân Thanh thiếu gia có cần giúp đỡ gì nữa không ạ?"
"Không cần, quản gia Louis bận thì cứ đi đi.""
"Vâng."
Sau khi quản gia Louis rời đi Lạc Vân Thanh cũng lên lầu.
Mấy năm nay Lạc Vân Thanh cơ hồ đều ở phòng thí nghiệm, cho nên khách khứa cậu mời cũng không coi là nhiều, đương nhiên cũng không coi là ít là được.
Lấy ra danh sách khách mời trong lễ đính hôn lần trước lưu lại, Lạc Vân Thanh bắt đầu tu tu chỉnh chỉnh, tốn hơn một giờ cậu liền thu phục xong danh sách khách mời, trước đó cậu cũng đã cẩn thận kiểm tra lại ba lần.
Chờ cậu làm xong Leonard cũng từ công ty tan tầm trở về.
Một thân hàn khí hắn tiến vào phòng tắm tắm rửa, bảo đảm thân thể của mình đã ấm áp mới nhào tới ôm Lạc Vân Thanh vào lòng.
"Tránh ra một chút, nóng." Lạc Vân Thanh không cho hắn chút mặt mũi nào, ghét bỏ đuổi hắn ra.
Leonard bị đuổi mặt không hồng, chết sống cũng không chịu đi, còn ôm lấy cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em không nóng, em lạnh."
Lạc Vân Thanh lập tức không biết nên giận hay nên cười!
Cái gì mà em không nóng, em lạnh? Chẳng lẽ cậu lớn như này rồi còn không phân biệt được bản thân là nóng hay lạnh sao? "Tránh ra tránh ra." Lạc Vân Thanh liên tục phất tay, giống như đuổi gà vịt đuổi hắn rời đi.
Kết quả người không đuổi đi được, ngược lại cậu bị hai tay của Leonard gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Nhìn người nào đó không biết xấu hổ, Lạc Vân Thanh mắt trợn trắng! Nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
"Mẹ nói chúng ta có thể đi chơi?" Leonard để sát vào bên tai Lạc Vân Thanh nói nhỏ.
Khi nói chuyện hơi thở ra tỏa ra khiến lỗ tai Lạc Vân Thanh phát ngứa, nhưng đều là....vợ chồng già với nhau, Lạc Vân Thanh cũng không phải Lạc Vân Thanh như lúc ban đầu, muốn cho cậu thẹn thùng? Chút trình độ này còn chưa đủ!
"Ừ, hiện tại cũng không bận rộn nữa, mẹ nói chúng ta có thể đi chơi."Nói tới đây Lạc Vân Thanh rũ mắt xuống, không còn vẻ cao hứng lúc trước nữa.
Leonard không rõ: "Em không vui? Ngày hôm qua không phải em còn nói muốn đi Phúc Trang thả lỏng một chút sao?"
Lạc Vân Thanh đẩy Leonard ra, đứng dậy từ thư phòng nhỏ trở về phòng ngủ, sau đó thả lỏng toàn thân nằm trên ổ chăn mềm mại khó xử nhìn hắn nói: "Anh nỡ để ba mẹ ở lại bận việc hôn lễ của chúng ta sao? Đây dù sao cũng là hôn lễ của chúng ta, đương sự chuồn ra ngoài chơi có vẻ không tốt lắm nhỉ?"
Nghe thấy cái lý do này, Leonard ngây ngẩn cả người, sau đó không thể tưởng tượng được nhìn cậu một cái, bất đắc dĩ hỏi: "Vân Thanh có phải em không biết tính toán của ba mẹ hay không?"
Lạc Vân Thanh quay đầu, mờ mịt nói: "Tính toán gì?"
Leonard hít sâu một hơi, trong lòng phi thường phiền muộn hiển hiện rõ cả lên trên mặt: "Aiz....! Ba mẹ định chờ chúng ta kết hôn xong liền đem công ty giao cho chúng ta."
Đem công ty giao cho chúng ta? Không phải như em nghĩ chứ? Lạc Vân Thanh kinh ngạc.
"Đúng như em đang nghĩ đấy."
Định mệnh, như vậy cũng được sao? Lạc Vân Thanh nhịn không được văng tục.
Cái sự đấu đá tranh giành của giới hào môn như trong phim là giả phải không? Nói là không tới giây phút cuối cùng của sinh mệnh cũng không chịu giao quyền đâu rồi? Nói là không biết lúc nào bản thân rời đi nhân thế đâu rồi?
Bọn họ mới bao lớn chứ! Cùng lắm cũng chỉ là lứa tuổi vừa tốt nghiệp học viện cao đẳng của người bình thường! Như vậy đã phải tiếp nhận đại sự nghiệp? Sau đó khổ bức nhìn ba mẹ trẻ tuổi đi du lịch toàn tinh tế?
Ngươi đùa à!
"Là anh nghĩ quá nhiều phải không?" Lạc Vân Thanh tồn tại chút suy nghĩ may mắn đặt câu hỏi.
Nhưng mà, Leonard chỉ có cậu một ánh mắt em quá ngây thơ, ngay cả câu trả lời cũng không muốn nói.
Thái độ của Leonard khiến Lạc Vân Thanh biết hắn không nói đùa, vì thế hai người liền đang thương lượng nên thế nào mới có thể hợp lý giữ lại Warren và Alice.
Không giữ lại không được nha! Hai người bọn họ còn nhỏ, còn là đóa hoa của Liên bang, Alice và Warren đang lúc tráng niên, không cống hiến cho quốc gia liền muốn về hưu? Thái độ ham ăn biếng làm này là không thể được! Tuyệt đối không được!
Nhưng thương lượng tới thương lượng lui, hai người cũng không thương lượng ra cái lý do gì.
Cuối cùng hai người chỉ có thể đau đầu quyết định về sau hành sự tùy theo hoàn cảnh, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Dù sao tiếp thu gia nghiệp là có thể, nhưng tiếp nhận toàn bộ gia nghiệp? Cáo từ!
Bởi vì lời nói này của Leonard, vốn dĩ bình tĩnh quyết định ở lại nỗ lực làm việc Lạc Vân Thanh lập tức vô cùng an tâm quyết định đi chơi.
Phải biết rằng hiện tại thời gian có thể chơi không đi chơi, chờ về sau không có thời gian chơi ngươi khóc cũng không có biện pháp để đi chơi đâu!
Còn áy này gì đó? Ngại quá, đều bị Lạc Vân Thanh xoa thành một nắm ném vào đống rác rồi!
Mang theo tâm tình tốt đẹp hiếm thấy, thương lượng xong ngày mai đi Phúc trang, hai người vô cùng cao hứng không có một tia gánh nặng ăn xong cơm chiều liền đi lên lầu nghỉ ngơi!
Hiện tại bọn họ đã không phải cái người trẻ tuổi mỗi ngày đều phải ở trong nhà làm việc!
Bọn họ chính là người ngày mai phải dậy sớm đi Hải thị!
Ngày mai dậy sớm! Rời đi! Đi Hải thị! Dạo Phúc Trang!