Tô Nguyệt vừa tỉnh lại liền không ngừng rơi lệ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Đều là ta không tốt... Đều là ta không tốt... Nếu không phải sinh nhật ta, sao sẽ liên lụy phụ thân ca ca gặp phải tai vạ bất ngờ..."
Nhìn Tô Nguyệt như vậy, ta cảm giác trong lòng như có một cây đao đang không ngừng cắt, máu tươi đau đớn đầm đìa. Ta chịu không được giày vò như vậy, tiến lên một bước, hai tay đỡ hai vai Tô Nguyệt, dùng sức lắc lắc thân thể nàng, muốn đem nàng từ trong tự trách giải thoát ra, ta khàn giọng hướng về nàng tận lực ôn nhu nói: "Tô Nguyệt! Tô Nguyệt! Nàng nhìn ta!" Tô Nguyệt như có cảm ứng ngẩng đầu vô ý thức nhìn ta, đợi từ trong mắt nàng thấy được một tia thanh minh, ta mới nói tiếp: "Chuyện này không trách nàng! Không được nghĩ ngợi lung tung! Đây là thích khách làm, là người khác có dự mưu! Chính là nàng không sinh nhật, bọn họ cũng sẽ làm như vậy. Nàng hiện tại hẳn không nên chỉ nghĩ đến tự trách, hẳn là nên nghĩ thứ khác!"
Tô Nguyệt thật giống như từ từ hoàn hồn, yên lặng một hồi, đột nhiên đưa tay nắm thật chặt vạt áo ta, nhìn ta, trong mắt như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không nói câu nào.
Ta an ủi vỗ vỗ nàng mu bàn tay, nhỏ giọng nói: "Ta biết, ta đều biết. Ta đã phân phó Tiểu Trung an bài xong xe ngựa, chờ nàng tỉnh lại chúng ta liền lập tức chạy tới phủ Thái phó, được không?" Đứa nhỏ ngốc, ta biết nàng rất lo lắng người nhà, nhưng mà giáo dưỡng khiến nàng phải xuất giá tòng phu, đồng thời cũng không thể không chịu đựng bi ai khi vào hoàng gia sâu như biển, ngay cả một cái tự do nho nhỏ cũng không có. Những thứ này, ta đều biết.
Trong mắt Tô Nguyệt lại một lần nữa đổi thành phát ra thần thái, nhìn ta nghiêm túc nói: "Vương gia, cảm ơn chàng!"
Ta cùng Tô Nguyệt mang Tiểu Trung, Lưu Huỳnh, Lệ Đao, nhanh chóng đánh xe ngựa chạy tới phủ Thái phó, đến phủ Thái phó liền theo người hầu dẫn chạy tới viện Tô Triết, mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy thái y hoàng huynh phái tới đang cau mày cùng hai vị công tử Tô gia còn có nhạc mẫu Trương thị trò chuyện với nhau, tình huống tựa hồ không quá lạc quan.
Chúng ta nhanh đi hỏi tình huống, thì ra hai vị anh vợ của ta, bởi vì trẻ tuổi lực tráng, bị đâm thương ngược lại đều vô ngại, vẻn vẹn chỉ phải băng bó mấy cái uống mấy vị thuốc sẽ không có việc gì. Lại còn không, bây giờ đã ở đây quan tâm bệnh tình nhạc phụ ta rồi. Nhưng mà, nhạc phụ ta Tô Triết, thân thể dẫu sao cũng không thể so với người trẻ tuổi, hơn nữa lần này hành thích, mục tiêu thích khách lại chĩa thẳng vào hắn, vô cùng may mắn chính là thích khách cũng không muốn mạng hắn, nhưng mà cũng đủ cho hắn ăn một trận, hắn đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, có nguy hiểm tánh mạng. Lần này bị đâm, mục đích của thích khách ngược lại để cho người rất là nghĩ không ra, tổn thương người mà không trực tiếp lấy mạng. Có người suy đoán là đối thủ chính trị làm, nhưng mà Tô thái phó chú tâm học vấn, chưa bao giờ tham gia tranh đấu; có người suy đoán là kẻ thù làm, nhưng mà Tô thái phó làm người chính trực không cùng người kết oán; còn có người suy đoán là tình địch làm, nhưng mà Tô thái phó trừ trong nhà một thê một thiếp, đối nữ tử khác trước nay không giả sắc thái. Tóm lại, bất kể người khác làm sao suy đoán, hoàng thượng đã hạ chỉ nhất định đem sự kiện ám sát lần này nghiêm tra tới cùng, kinh triệu phủ duãn nhanh chóng điều tra. Về phần chuyện công trong tay Tô thái phó, để cho phụ tá mỗi hạng mục sự tình thay mặt xử lý, cho đến khi Tô thái phó bình phục.
Nhìn Tô phu nhân vẻ mặt tiều tụy, một đôi mắt càng là sưng đỏ không chịu nổi, ta cùng Tô Nguyệt trong lòng cũng không dễ chịu, Tô Nguyệt tiến lên cùng Tô phu nhân ôm nhau khóc. Hai mẹ con khóc một hồi, liền bị chúng ta an ủi kéo ra, Tô Nguyệt nghẹn ngào đối ta nói: "Thái y nói phụ thân hiện tại rất là nguy hiểm, nếu hôm nay cho đến giờ Tý cũng không tỉnh lại được, sẽ... sẽ không chịu nổi nữa!"
"Không có việc gì, nhất định sẽ không có chuyện, nhạc phụ một người tốt như vậy sao có thể có chuyện! Ông trời nhất định không nỡ để cho người không tỉnh lại đâu." Ta an ủi Tô Nguyệt, không biết nên dùng phương thức như thế nào giúp nàng kiên cường. Ta cảm thấy ta hẳn nên cho nàng mượn bờ vai, để cho nàng không còn có vẻ không chỗ nương tựa như vậy, yếu ớt không chịu nổi như vậy. Trên thực tế, ta cũng làm thế, ta nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tô Nguyệt bởi vì khóc thút thít mà trở nên run rẩy, để cho nàng ở trên bả vai ta mặc sức phát tiết bi thương, ta muốn dùng bả vai ta nói cho nàng ―― nàng không phải một mình, ta sẽ ở bên nàng, cùng đi đối mặt.