*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng Tô Nguyệt vui vẻ ăn xong đậu hũ hoa, ta lại kéo Tô Nguyệt tiếp tục đi dạo gian hàng khác. Mới đầu Tô Nguyệt còn tương đối cẩn trọng, không được tự nhiên, cũng từ từ bị tâm tình ta lây nhiễm, bắt đầu trở nên hoạt bát tùy ý. Nhìn tâm tình Tô Nguyệt dần dần trở nên sáng sủa, tâm tình ta cũng càng thêm vui vẻ. Chúng ta giống như hai cục cưng hiếu kỳ, nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ, bất quá hành động lại ngược lại không tỏ ra có gì quá mức đột ngột, nguyên nhân không gì khác, bởi vì một người thì gia giáo quá tốt đột ngột không nổi, một người khác chính là đang liều mạng nhẫn nại, làm bộ như gặp qua cảnh đời, quá dốc sức giả bộ nên cũng không hiện ra đột ngột. Đâm đầu đi tới một hàng bán kẹo hồ lô, xâu kẹo hồ lô kia vừa lớn vừa đỏ, ta nhìn ánh mắt đều thẳng. Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, mắt cũng liền không thể rời đi mục tiêu được nữa, ngẩn cả người nói: "Tô Nguyệt, ta lại mời nàng ăn một thứ đồ ngon nhé!" Nói xong trực tiếp đem cái hàng kẹo hồ lô kia toàn bộ mua, ta cùng Tô Nguyệt một người cầm một xâu, còn lại đều để cho Lệ Đao gánh. Ta không kịp chờ đợi cắn một ngụm, một loại cảm giác chua ngọt sướng miệng đã lâu không gặp trào ra cả khoang miệng, ta thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm giác hạnh phúc nổ tung.
"Thì ra đây chính là kẹo hồ lô nha." Tô Nguyệt bình tĩnh nói, sau đó dè dặt cẩn thận cắn một hớp nhỏ, trong nháy mắt chua đến mặt nhỏ nhíu một cái. Ta "ha ha" cười không ngừng. Tô Nguyệt cũng cười theo, lộ ra một hàng răng trắng nhỏ nhắn, thiếu chút nữa sáng mù mắt ta. "Khi còn bé, thường nghe nha hoàn gia đinh nói xâu kẹo hồ lô ăn ngon thế nào đó, nhưng mà làm một nữ nhi danh môn đại gia khuê tú là không thể ăn thứ đồ vật này, như vậy sẽ bị cho là không phù hợp thân phận, nếu không sẽ bị ma ma giáo dưỡng la mắng. Ta mỗi ngày đều có lễ nghi học không hết, bài học học không xong, hỉ nộ vui buồn đều phải biểu hiện đạm nhiên khéo léo, làm được vinh nhục không kinh động, để trở thành đứa con khiến cha mẹ kiêu ngạo, ta liền nhất định phải dị thường cố gắng, làm được tốt nhất, cho dù trong lòng vô cùng muốn nếm thử một chút thứ đồ mà trong miệng người khác cho rằng vô cùng ngon này, cũng không thể biểu hiện ra, phải giấu ở trong lòng. Một lần giấu, chính là mười mấy năm, hôm nay cuối cùng cũng ăn được, thì ra thật sự là chua chua ngọt ngọt ăn thật ngon. Vương gia, cám ơn ngài." Nói xong, Tô Nguyệt dùng đôi mắt to xinh đẹp của nàng bình tĩnh nhìn ta, bên trong tựa như bao hàm sắc màu cả thế giới.
Không biết tại sao, nhìn Tô Nguyệt an tĩnh như vậy, xao động trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại, trở nên dị thường mềm mại, trong lòng chua xót, muốn làm gì đó, nhưng không cách nào diễn tả, ta chỉ có thể giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu nàng, dùng ngữ khí dị thường mềm mại mỉm cười nói: "Không sao, về sau muốn ăn liền mặc sức ăn, những thứ này vẫn là ăn không nghèo được bổn vương. Về sau cũng không cần chú ý những thứ có có không không kia, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nàng hình dáng gì Vương gia ta đều thích." Giờ khắc này, trong lòng ta mềm mại không chịu được, một cái nguyện vọng đơn giản như vậy, Tô Nguyệt đứa nhỏ ngốc này, lại cần dùng mười mấy năm để thực hiện. Nguyên lai nàng đoan trang, nàng cao quý, nàng ưu nhã, nàng khéo léo, cũng không phải chạm một cái là thành, sau lưng cũng bỏ ra rất nhiều thứ mới có thể thành tựu, niềm kiêu ngạo của nàng cũng không phải loại con nít từ nhỏ nghịch bùn lớn lên như ta có thể tưởng tượng. Vậy thì, Tô Nguyệt, về sau, hãy tùy ý mà sống đi.
Tô Nguyệt nhìn ta nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: "Được." Ta cảm giác bị nụ cười của nàng chiếu vào lòng, trong lòng nháy mắt đều sáng.
Từ từ chúng ta đi dạo khắp mỗi một gian hàng trên đường, mua rất nhiều thứ cần lẫn không cần, đều cho Lệ Đao gánh. Đáng thương Lệ Đao còn không nhìn thấy mặt, xa xa nhìn qua liền chỉ nhìn thấy một cái núi nhỏ đầy vật phẩm đi theo phía sau chúng ta khó khăn di động. Đi tới một gian hàng bán đồ trang sức nhỏ, nhìn thấy một cây trâm khổng tước tinh xảo bằng gỗ đen, tuy không quý giá bằng cây bạch ngọc trâm kia, nhưng thắng ở tinh xảo, ngược lại cũng có một phong vị khác, ta tức thì yêu thích không buông tay, liền thuận tay mua đưa cho Tô Nguyệt, Tô Nguyệt vui vẻ thu vào lòng, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.
Cho đến lúc mặt trời ngả về tây, chúng ta mới lưu luyến không thôi đi về phía con đường trở về Vương phủ, chúng ta ai cũng không chú ý tới, hai tay từ lúc mới bắt đầu bởi vì sợ đi lạc mà dắt chung một chỗ, dọc đường đi, lại cũng chưa từng chia lìa.