*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Tiểu Trung cùng Lệ Đao lui xuống, ta nhắm mắt dựa vào ghế dưỡng thần. Một thanh âm quen thuộc đến làm ta khiếp đảm, đột ngột xuất hiện trong thư phòng, làm ta ứng phó không kịp.
"Yo, Vương gia đây là chuẩn bị lấy lòng cô nương nhà nào? Khổ tâm hao phí lớn như vậy." Chỉ thấy Đại Lâu Nhi một thân hồng y, quyến rũ dựa trên khung cửa, tự tiếu phi tiếu nhìn ta nói.
"Khụ khụ! Ách, ha ha, cái này là cái gì cùng cái gì a? Ta lúc nào đi lấy lòng cô nương nhà khác nha! Vừa rồi chẳng qua là sai người gõ cho một cái đầu gỗ tỉnh ngộ, ta cũng chỉ đứng cạnh xem một chút thôi! Ha hả." Vừa nghe đã biết một màn vừa rồi trong thư phòng, đã sớm rơi vào trong mắt Đại Lâu Nhi, ta vội vàng lúng túng giải thích một chút, nếu nháo ra cái gì hiểu lầm, thật không tốt a.
"Cũng phải, trừ Tô Nguyệt nhà ngài ra, ngài có bao giờ cần đi lấy lòng những thứ dong tục chi phấn đâu." Đại Lâu Nhi thu liễm biểu tình, từ từ rủ xuống mí mắt, nhẹ nhàng nói.
"Ha... Vậy thì, hôm nay là ngọn gió nào, đem Lâu Nhi cô thổi tới nha?" Ta vội đánh cái "ha ha", dời đi đề tài. Không thể tiếp tục cái đề tài kia nữa nha! Sao mà, cứ như có một loại tín hiệu nguy hiểm. Ta lại không ngốc! Nhanh chóng bỏ qua đi thôi!
"Ta... là tới từ giã, ngày mai chúng ta phải trở về Lưu Ly Cung, đang lúc rãnh rỗi, tới đây nói với ngươi một tiếng." Đại Lâu Nhi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ta ôn nhu nói, bên trong ánh mắt kia lăn tăn sóng gợn, làm ta không dám nhìn thẳng.
"Ừ, vậy à? Kỳ thực lưu lại ở Lưu Ly Cung cũng rất tốt, ít nhất cách xa trần thế phù hoa, tránh khỏi chiến tranh quấy rầy, nơi đó là một mảnh thiên đường thế gian, về sớm một chút, cũng tốt." Ta hít một hơi thật sâu, nhớ lại bộ dáng Lưu Ly Cung, nhìn phương xa, từ trong thâm tâm nói.
"Nghe nói... ngươi phải xuất chinh?" Đại Lâu Nhi men theo ánh mắt ta, cũng nhìn về phương xa, hơi có vẻ lo lắng hỏi.
"Đúng vậy, cái thế giới này quá loạn, ngay cả ta cũng phải xuất chinh." Ta vô cùng cảm khái nói.
"Nếu đã không muốn, cần gì phải đi miễn cưỡng bản thân, chiến trường... thật không thích hợp ngươi." Đại Lâu Nhi thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe, từ từ truyền đến lỗ tai ta.
"Ha ha, không có gì thích hợp hay không, bao giờ cũng sẽ có một ít lý do không thể không đi." Ta nhẹ nhàng rủ xuống mí mắt, che giấu trong mắt đau thương nhàn nhạt, cười khổ nói.
Đại Lâu Nhi nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nhàng thở dài, không lại che giấu ánh mắt lo âu, lẳng lặng nhìn ta nói: "Vậy ngươi... vạn sự cẩn thận, ngàn vạn lần không nên đi khoe tài, đàng hoàng chờ ở trong chủ trướng, không nên chạy khắp nơi, còn có..."
Đại Lâu Nhi nói nói, liền tự mình dừng lại đề tài, vẫn lắc đầu một cái, cười khổ, giọng mang mất mát nói: "Aiz, mà thôi, tự có người lo lắng ngươi, cũng không cần ta đi phí phần này tâm." Nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Lâu Nhi! Hàn Thanh ta, cảm ơn cô!" Ta biết nàng muốn đi, liền kịp thời lên tiếng, nói ra phần cảm kích dưới đáy lòng này.
Trừ một câu "Cảm ơn" này, ta thật không biết nên nói cái gì, để diễn tả lòng biết ơn ta đối nàng. Ta cần phải cảm tạ nàng quá nhiều, nhưng vẫn không cách nào đi hồi báo cho nàng một phần vạn, chỉ có thể lặng lẽ ở đáy lòng, nhớ kỹ phần tình nghĩa này. Hôm nay từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, hoặc là, sẽ không còn gặp lại được nữa. Tiếng "Cảm ơn" này tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng phần tình nghĩa dày nặng trong lòng ta. Thật cảm ơn cô! Không cầu hồi báo vì ta làm nhiều chuyện như vậy, vô tư yêu ta như vậy. Cảm ơn cô, đã từng như vậy bừng sáng xuất hiện trong sinh mệnh ta, dọc đường còn rất nhiều phong cảnh xinh đẹp, cô đáng giá đi truy tìm một hạnh phúc tốt hơn, trở thành báu vật trân trọng duy nhất của người khác. Tạm biệt, Đại Lâu Nhi!
Đại Lâu Nhi nghe được tiếng của ta, nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, để lại cho ta một ánh nắng chiều chói lọi, bóng nghiêng xinh đẹp hơi cong lên mép, liền bồng bềnh mà đi. Vạt áo lụa đỏ trong không trung theo gió thổi qua, so với ánh nắng chiều còn xinh đẹp hơn...
Thời gian nhoáng một cái, liền đến xuất chinh ngày đó. Tô Nguyệt thân thiết vì ta mặc vào khôi giáp màu bạc mới làm, đeo lên mũ sắt màu bạc, cột lên áo choàng trắng, trừ việc có chút nặng, đè ép làm ta thật khó chịu ra, toàn thể mà nói, vẫn là rất không tệ. Cho dù ai nhìn, cũng sẽ khen một câu: Hảo một tướng quân anh vũ phi phàm a! Chảy mồ hôi, may mà căn cơ tốt nha, nếu không thật đúng là không trấn áp được bộ quần áo này!
Hôm nay Tô Nguyệt, không biết có phải vì để phối hợp ta, lại cũng mặc cả người trang phục màu trắng. Chậc chậc, nhìn qua mặt mày anh khí, thật sự là xinh đẹp đến bạo a! Dù chỉ tùy tùy tiện tiện mặc như vậy, lại cũng có thể khiến nàng trắng trợn mặc ra được sự quyến rũ nhịp nhàng của chế phục, làm ta không nỡ dời đi ánh mắt quyến luyến. Nhưng lại không thể không liều mạng áp chế, bị loại nỗi khổ biệt ly này dẫn dắt, trong lòng tâm tình phiên giang đảo hải.
Thời điểm chúng ta đến đài điểm tướng bên ngoài thành, phát hiện lần này người tới tiễn ta rất nhiều, trừ một ít bạn xấu ngày thường ra, gần như dân chúng toàn thành đều tới, hoàng đế ca ca cùng thái hậu nương thân dĩ nhiên cũng không thiếu. Bất quá, làm ta cảm thấy nghi ngờ chính là, trái ớt cay hàng này lại không nhìn thấy bóng dáng. Chẳng lẽ hàng này đổi tính? Sau khi trúng độc, biến thành danh môn thục nữ cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước? Nếu thật như vậy, loại độc này cần được quan phủ ra sức phổ biến rộng rãi, chuyên trị các thành phần không phục, nghịch ngợm càn quấy, trật tự xã hội cũng sẽ vì vậy mà trở nên nề nếp. Bất quá, ta thà tin tưởng heo nái biết leo cây, cũng không dám tin tưởng trái ớt cay sẽ hoàn lương, lừa gạt ai đó! Không chừng trốn ở nơi nào, âm mưu ý đồ xấu thì có!
Nhìn nhóm dân chúng hướng ta ném tới ánh mắt tha thiết, cùng với từng nhóm đội hình binh lính chỉnh tề uy phong lẫm liệt, trong lòng ta nổi lên hào khí, ngay cả máu cũng sôi trào gầm thét, tựa như ta trước nay không phải là "Kinh đô nhất hại" ở kinh đô chơi bời lêu lổng, trộn lẫn ăn chờ chết, mà là một anh hùng ngang dọc chiến trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Ta lấy thân khôi giáp này làm vinh!
Thái giám truyền chỉ cầm thánh chỉ lưu loát đọc một thiên văn lớn, dù sao ta một chữ cũng nghe không hiểu, tốc độ hắn đọc lại chậm, nhưng khổ chúng ta những người này, hắn đọc bao lâu, chúng ta liền phải quỳ bao lâu. Đến khi hắn thật vất vả đọc xong, ta đều thiếu chút nữa buồn ngủ, hoàng đế ca ca lúc này mới lấy ra thanh "Chiến thần kiếm" trong truyền thuyết, tự tay đem nó giao vào trên tay ta. Bộ dáng trân trọng kia, quả thực giống như giao ra tình nhân của hắn vậy. Chảy mồ hôi a!
Thời điểm "Chiến thần kiếm" vừa mới tiếp xúc đến da ta, tinh thần ta chấn động một cái, một cỗ cảm giác xốp giòn từ bên tai trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, thật giống như từ trong cõi âm u, có một thanh âm yếu ớt, ở địa phương xa xôi, hô hoán thứ gì đó trong thân thể ta, dẫn tới cộng hưởng. Đây chẳng lẽ chính là sức mạnh của "Huyết mạch" mà "La Phương" nói đến? Cái này cũng quá mơ hồ đi? Bất quá, thần kiếm không hổ là thần kiếm, chỉ cảm giác này thôi, cũng đã là độc nhất vô nhị, cầm ở trong tay, làm ta bỗng dưng có một loại cảm giác nắm thiên hạ ở trong tay, thật bá đạo a!
Ta cung kính nhận lấy "Chiến thần kiếm", từ từ đứng lên, một tay cầm kiếm, hướng về phía các binh lính, cầm trong tay thần kiếm giương lên trời, phía dưới tức thì núi gào biển thét truyền đến tiếng hoan hô của các binh lính.
"Thần quốc tất thắng! Bất bại truyền kỳ! Dương cao quốc uy! Rửa sạch huyết nhục!"
Các binh lính nhiệt tình, trong nháy mắt lây nhiễm tất cả mọi người có mặt, người người đều một mặt đỏ bừng, bộ dáng nhiệt huyết sôi trào, ta thậm chí cảm thấy cả người trên dưới, tựa hồ có vật gì đang không ngừng nổ vang, "đùng đoàng lốp bốp" xuất sắc dị thường.
Tuy rằng tạo hình này rất phong cách, tư thế này rất mất hồn, hành động này rất khí phách, khí tràng này rất cường đại, đều là bầu không khí cao cấp ta chưa bao giờ điều khiển qua, dị thường thỏa mãn lòng hư vinh, nhưng mà, ai đặc biệt tới nói cho ta một chút, thanh kiếm này tại sao lại nặng như vậy a! Thật muốn có một người tới giúp ta gánh một chút a! Trận này diễn quá ác, ta cũng sắp đến mức không thể tiếp nhận nổi nữa rồi, cánh tay đều sắp phát run nha.
Thật vất vả chờ đến khi không khí hưng phấn của bọn họ hơi đi qua một chút, ta vội vàng buông xuống thần kiếm, đem nó giao vào tay tiểu hầu đã sớm chờ ở bên cạnh, vội vàng bỏ vào hộp đựng cất đi. Hơn nữa ở địa phương mọi người không nhìn thấy, hung hăng thở hổn hển. Phù, thì ra ngay cả diễn anh hùng, cũng không phải dễ như vậy a! Ít nhất phải có lực tay vượt qua người thường. Tha thứ ta tay nhỏ chân teo, còn là một tay mơ, diễn không quá thành thạo a!
Sau khi làm nổi bật bầu không khí, ta liền hướng mọi người từ giã. Đám bạn xấu kia thì không cần phải nói, nước mắt nước mũi một bó to, muốn đem chúng nó cọ đến khôi giáp mới của ta, rất rõ ràng chính là ghen tị thân trang phục đạo cụ này của ta mà, ta sao có thể để cho bọn họ như nguyện, may ta lanh tay lẹ mắt, mới tránh thoát bọn họ liên tiếp đánh lén. Buồn cười! Thân khôi giáp này ta còn phải tiếp tục dùng diễn, sao có thể để cho bọn họ chà đạp như vậy!
Thái hậu nương thân ôm ta, khóc tơi bời hoa lá, hận không thể làm lại từ đầu đem ta nhét trở về trong bụng nàng, tránh thoát trận nguy hiểm không thể không trải qua này. Nàng lúc này, không còn là Thái hậu cao cao tại thượng, mẫu nghi thiên hạ, mà chỉ là một mẫu thân bình thường, một nữ nhân đáng thương không nỡ để con trai lao tới chiến trường, trải qua một trận chém giết sinh tử khó dò. Nhưng chính là một nữ nhân khóc thút thít hủy hết trang điểm như vậy, sâu sắc đánh động mềm mại nội tâm ta, làm hốc mắt ta đổi đến đỏ bừng, cổ họng trở nên dị thường căng chặt.
Có lẽ, trong lòng thái hậu nương thân, vẫn hy vọng ta vui vui vẻ vẻ làm "Kinh đô nhất hại" An Nhạc Vương kia, cho dù luôn phải cưng chiều ta, dung túng ta, mặc ta gây họa, làm chỗ dựa cho ta, cũng không nguyện ý ta trong nháy mắt trưởng thành, đảm đương trách nhiệm không thể không đảm đương này! Ta ở trong lòng nàng, chính là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, "Anh hùng" cái từ ngữ này, quá nặng nề, quá xa xôi, quá không thể tiếp xúc, thời điểm đột nhiên hạ xuống, làm nàng chuẩn bị không kịp, nhưng lại không thể không yên lặng chịu đựng. Đây chính là một loại bi ai của hoàng gia!
Aiz, biệt ly, quả nhiên không phải trò vui! Ta trấn an xong thái hậu nương thân, liền không tự chủ được nhìn về Tô Nguyệt bên cạnh. Nàng cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặt thương yêu quyến luyến nhìn ta làm hết thảy. Vừa nghĩ tới lập tức phải chia lìa, ta ít nhất có một đoạn thời gian rất dài không thấy được người mà ta tâm tâm niệm niệm này, trong lòng ta liền chua như có thể vắt ra nước. Ta tình khó tự kiềm chế đem nàng sít sao ôm vào trong lòng, tham lam hô hấp khí tức thuộc về nàng, quyến luyến cảm thụ nhiệt độ trên người nàng, tựa như làm sao cũng không được thỏa mãn.
Còn chưa đủ a! Thật muốn một khắc không rời cùng nàng cùng một chỗ nha! Thời gian chung đụng bao giờ cũng qua quá nhanh, ta vĩnh viễn đều cảm thấy không đủ, vĩnh viễn đều chưa từng cảm thấy thỏa mãn. Cho dù khoảng thời gian này, mỗi ngày mỗi đêm cùng nàng quấn quít nhau cùng một chỗ, ôn nhu triền miên cảm thụ hết thảy của nàng, cũng vẫn không cảm giác được thỏa mãn, muốn có được nhiều hơn. Từ lúc nào, ta càng trở nên tham lam như vậy. Nàng giống như một cây thuốc phiện bên trong sinh mệnh ta, xinh đẹp bừng sáng đối ta có hấp dẫn trí mạng, khiến ta một khắc cũng không muốn chia lìa.
Ta cũng không để ý được nhiều như vậy nữa, không kiềm hãm được hôn lên môi nàng, bá đạo mãnh liệt chiếm hữu nàng hết thảy, tham lam thưởng thức tư vị nàng... Chỉ một lần, để cho ta trước khi chia tay, tự do phóng khoáng thêm một lần, lại cảm thụ một lần sự dịu dàng của nàng, còn có tư vị làm ta say mê của nàng...