Mấy hôm nay lượng đơn xin nghỉ phép của tập đoàn Eudora tăng đột biển, khiến phòng nhân sự bận làm công tác tư tưởng đến một người. Mỗi nhân viên trong công ty đều có phúc lợi nghỉ phép, có thể dồn ngày phép nghỉ một lần. Nhưng điều đó so với việc đến công ty làm thường xuyên còn có thưởng chuyên cần các thứ, thì chẳng là gì.
Bình thường nhân viên đều dồn phép đến hôm nào có việc gấp, hoặc dồn lại nghỉ luôn một lần đi chơi ăn nhậu phè phỡn sướng thân. Nếu không có chuyện gì thì không nghỉ, đây là phương châm của hầu hết nhân viên ở đây. Chỉ là, hôm nay có chuyện gì mà từ phó phòng đến bảo vệ, ai cũng đề đơn nghỉ phép ít nhất một ngày. Sự kiện này làm trưởng phòng nhân sự lo đến bạc đầu, cùng lúc nghỉ thì lấy ai làm? Vì vậy, ông ta quyết định tìm một vài người đến làm công tác tư tưởng, lấy lợi ích tập đoàn làm chủ, quay một vòng lớn chúng ta có một Eudora vững mạnh... Nhưng cho dù ông có nói thế nào đi nữa, nhân viên vẫn khóc ròng với ông không thôi, đầu tiên là cô bé làm trong bộ phận tiền sảnh vừa gạt nước mắt vừa nói.
“Chú Thắng, cháu vào Eudora từ hồi chập chững vào nghề, nhưng tuần qua quá giới hạn của cháu rồi. Cháu cũng khổ tâm lắm, ốm đau có phải cháu mong muốn đâu mà không cho cháu nghỉ?"
Ốm đau hiển nhiên là điều không ai mong muốn, nhưng ốm đau cùng lúc nguyên cả phòng thì nằm trong thẩm quyền giải quyết của ông rồi. “Cả phòng cô cậu có vấn đề gì mà nghỉ cùng lúc? Không lẽ đi cách ly tập
thể à?"
Cô nhân viên tiền sảnh khi này mới đành ngồi thẳng lưng, thở dài không thôi, ra chiều oan ức lắm.
“Chú Thắng, chẳng giấu gì chú, mấy hôm nay nhân viên than vãn với cháu về việc sếp khó tính quá. Đúng là bình thường sếp khó tính rồi, mấy hôm nay như bom nổ vậy không biết có chuyện gì không. Sếp đi ngang qua tiền sảnh làm mấy cô ấy áp lực, nên mới đề đơn nghỉ phép vài ngày thôi ạ".
Nhắc đến chuyện này, ông cũng không rõ lắm, tại sao sếp lại trở nên sáng nắng chiều mưa trưa nổi bão như thế. Nghĩ đến bản mặt khó ưa của sếp, ngay cả ông cũng không thể không thông cảm cho mấy cô tiền sảnh, đều là nhân viên mới, áp lực công việc là một, áp lực sếp là mười rồi. Nhất là hôm nay, sếp vừa về đã hâm he với tiền sảnh, nên có vài người nơm nớp lo sợ sếp tiến bước mình luôn. Ông đành an ủi.
“Được rồi, sếp mình nhiều việc nên áp lực ấy mà. Mấy đứa thay phiên nhau nghỉ, chứ cùng lúc vậy cũng không hay".
Cô ấy khi này mới ngồi thẳng lại, cũng biết là không lấn tới được, nghỉ vài ngày cũng tốt rồi, nên gật đầu ngay.
"Được ạ".
Trưởng phòng nhân sự cứ tưởng chuyện dàn xếp đến đây là ổn thỏa, mãi cho đến khi đến chiều, sếp chẳng hiểu vì sao đột nhiên trừ lương toàn bộ người trong bộ phận tiền sảnh trong tuần này, ông nhìn một đám phụ nữ đang khóc lóc hỏi han mà sầu muốn rụng luôn cả râu. Ông bơ phờ trấn an an ủi một hồi, rồi mới hỏi:
“Thế giờ mấy đứa muốn gì?"
“Đình công! Không làm nữa! Sếp muốn làm gì thì làm hay sao?"
Ông Thắng nghe mà rầu, nhanh trí gọi lên cho Thanh Hào, giọng nói Thanh Hào có hơi khàn, chẳng biết vừa làm gì xong. Ông Thắng nhìn đám con gái đang khóc lóc cổ vũ, đành hỏi: “Hào, sao sếp lại muốn phạt tiền sảnh vậy?"
Thanh Hào nghe thấy tiếng nhao nhao trong điện thoại, chỉ để lại một câu.
“Tiền sảnh, ngay cả tên của tổng giám đốc còn không biết, chú thấy có nên phạt hay không?"
Ông Thắng ngẩn ra, không ngờ lại do lý do này. Ông dập điện thoại, nhìn đám tiền sảnh đang đứng đó, lặng lẽ in ra một tập giới thiệu tập đoàn, còn viết rõ lưu hành nội bộ. Ông Thắng phát xong tập đó, lật ra trang đầu tiên, dành hẳn bốn tờ để giới thiệu giám đốc Eudora - Kỷ Nhiên. Mấy cô nhìn nhau
chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, ông mới tiếp: "Mấy cô về học thuộc toàn bộ đi, rồi quay lại đây gặp chú".
"." Bọn họ rốt cuộc đã tạo nghiệt gì? Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, thơ thẩn ra khỏi phòng nhân sự, mà vẫn chẳng hiểu gì cả.
Thanh Hào dập máy rồi mới nhấc điện thoại lên đặt chỗ cho Kỷ Nhiên, đến tận hôm nay anh mới biết tiền sảnh bộ phận nào đó không biết tên ông chủ mình. Mà còn xui xẻo là để Kỷ Nhiên biết được nữa chứ. Anh sờ cằm, nhớ đến Kỷ Nhiên mặt đen như đít nồi hỏi lại anh: "Trì Tuyết đến đây gặp tôi, sao không ai bảo cho tôi biết?"
Thanh Hào còn nghĩ, không báo cho anh càng tốt chứ sao, cô ấy không nhớ ra anh nên thay anh che giấu rồi còn gì? Nhưng mà không, so với việc che giấu thay anh, chuyện nhân viên một công ty không nhớ tên chủ mình còn đáng sợ hơn, vì vậy mới có hình phạt hôm nay. Thanh Hào lắc đầu, cô nhân viên nào đó, cô thật bất hạnh...
***
Kỷ Nhiên mới làm lành với cô, nên thái độ suốt dọc đường đi ân cần niềm nở, đến mức Trì Tuyết thà để anh quay về lại lúc trước không thèm đoài hoài gì đến cô còn hơn. Nào là bưng trà rót nước lau dép lau mồ hôi, thậm chí ra ngoài còn thấy anh bung dù che nắng ra chiều yếu ớt thì Trì Tuyết hết chịu nổi, quay phắt lại nhìn gương mặt vui vẻ của anh đang đi cạnh mình.
“Nhiên à, anh làm sao vậy?"
Kỷ Nhiên nhìn cô, giọng nói lấy lòng thấy rõ.
“Anh có sao đâu? Em muốn đi đâu hẹn hò?"
“Em muốn... đi vẽ tranh".
“...” Vậy là Kỷ Nhiên cất luôn vé xem phim vào túi, đáp án này ngoài dự liệu của anh quá nhiều rồi. Con gái không phải thích đi mua sắm, đi ca hát, đi xem phim ăn uống gì đó sao? Anh đặt bàn cả rồi, kết quả Trì Tuyết lại muốn đi vẽ... đi vẽ tranh là sao? Trì Tuyết nhìn Kỷ Nhiên, chỉ sợ anh không thích hoạt động này, nhưng có lẽ cô quá lo lắng rồi, với Kỷ Nhiên mà nói, cô đi đâu mà chẳng được, dù gì anh cũng sẽ đi cùng cô.
Vậy là Kỷ Nhiên nắm tay cô, đan mấy ngón tay xen vào nhau.
“Được rồi, đi thôi.”
Phòng tranh Trì Tuyết muốn đến nằm trong một hẽm nhỏ. Trì Tuyết và Kỷ Nhiên vừa đến, khách bên trong cũng không nhiều, hai người vào trong phòng vẽ, xung quanh cũng chẳng có một ai. Trì Tuyết chọn tranh xong, mang tạp dề vào rồi đến một góc nhìn màu vẽ. Kỷ Nhiên không mấy hứng thú với vẽ vời, nhưng vẫn chiều Trì Tuyết đi sang đó với cô, hầu như Trì Tuyết vẽ, còn anh chỉ ngồi xem.
Trì Tuyết trộn màu vào, buộc gọn tóc tai rồi ngồi tô màu theo tranh vẽ sẵn. Không khí thoáng mùi hương nhẹ, không rõ là mùi giấy hay mùi màu vẽ, hay là cả hai. Trì Tuyết tập trung vẽ mấy đám mây trên nền trời xanh, vậy mà gợi lại những kí ức vụn vặn trong lòng Kỷ Nhiên, Trì Tuyết tô một hồi, rồi mới nhìn Kỷ Nhiên.
“Anh có chán không?"
Kỷ Nhiên ngây ra, rồi lắc đầu.
"Không đâu, nhìn em không bao giờ chán cả".
"Anh ba hoa vừa thôi."
Trì Tuyết cười khẽ, lại tô một mảng màu không lợi tay.
“Xin lỗi em”.
Kỷ Nhiên nói khẽ, Trì Tuyết nghe thật rõ ràng, cô không đáp lại gì, mấy màu sử dụng cũng ngày càng tươi sáng hơn. Trì Tuyết chợt nhớ đến chuyện hôm nọ đến công ty, vậy là nói luôn.
“Hôm nọ em có đến công ty anh, nhưng người ta bảo anh không ở đó..."
Kỷ Nhiên vừa về đến công ty, đã có người báo cho anh về chuyện Trì Tuyết đến tìm, nên bây giờ không hề thấy ngạc nhiên hay bối rối. Anh thong dong ngồi trên ghế, ngả người về phía cô.
“Trì Tuyết, những gì em muốn biết, sớm hay muộn gì anh cũng sẽ nói với em. Em có thể chờ anh không?"
Trì Tuyết nhìn Kỷ Nhiên đang nghiêng người hẳn về phía cô, gương mặt gần sát chỉ cần cô dịch chuyển người là sẽ chạm vào anh. Trì Tuyết không nhớ trước đó đã nghe gì, cũng không hề nhớ điều mình muốn hỏi, tập trung vào mấy sợi mi của anh rung khẽ trong gió. Kỷ Nhiên có một đôi mắt rất đẹp, mỗi lần nhìn vào là lạc lối quên cả đường về. Vậy là Trì Tuyết gật đầu.
“Được rồi, em tin anh".
Ngoài câu tin tưởng này, Trì Tuyết không còn biết nói gì nữa. Cô lúng túng quay đầu về phía bức tranh đang dần hoàn thiện, cầm bút lông tô vẽ những nền trời còn trống, bức tranh vẽ sẵn một bầu trời màu lam, mấy cụm mây nhỏ ra xen lẫn vệt nắng vàng. Bên dưới là một đồng cỏ xanh, có dáng hai người tựa vào nhau không thấy rõ khuôn mặt. Trì Tuyết vẽ khá chậm, như thể vừa vẽ vừa suy ngẫm gì mà Kỷ Nhiên không hiểu rõ được, anh nhìn cô ngây người như thế, mãi đến khi Trì Tuyết hoàn thiện bức tranh mới rời mắt khỏi cô.
Trì Tuyết nhấc tranh đợi khô màu, lồng vào một khung tranh rồi đóng gói cẩn thận lại, bấy giờ mới nhìn về phía Kỷ Nhiên. Anh không hiểu cô muốn gì vẫn đi sang. Trì Tuyết cầm bút, kí tên mặt sau tranh, rồi mới gói tranh lại đưa cho anh.
“Tặng anh. Cả buổi chiều của em đó..."
“Tặng anh?" Kỷ Nhiên hỏi lại theo bản năng. Trì Tuyết chỉ gật đầu.
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết mỉm cười, trong ánh nắng chiều sắp tắt dịu dàng mà êm thấm, trong lòng rung động, cầm lấy tranh cô đưa. Thật ra, Kỷ Nhiên chẳng biết làm gì với bức tranh này, ngay cả Trì Tuyết cũng nghĩ chẳng biết Kỷ Nhiên có chê quà của cô hay không. Đến khi hai người về nhà, Trì Tuyết mới thấy anh lẳng lặng vào phòng khách, cẩn thận mở bọc ra rồi treo lên một góc tường - nơi mà mỗi ngày anh làm việc, ngẩng đầu lên là thấy tranh ngay. Trì Tuyết nhìn thấy anh đứng trước tường cười khẽ, ngẩn ngơ như rót mật vào lòng.
Vậy ra, lúc Kỷ Nhiên nhận được tranh, không phải anh không hiểu được vì sao Trì Tuyết lại tặng anh, mà là vui mừng. Phát hiện này làm Trì Tuyết hân hoan đến độ rơi cả bước chân. Cô lặng lẽ rời phòng để tách mình với cảm xúc vui vẻ đến mức không biết làm sao, bên ngoài cửa, mấy giọt nắng cuối cùng cũng lịm tắt, nhường chỗ cho bóng đêm lạnh lẽo dâng đến. Thành phố đã lên đèn.