Minh nhìn Quế Chi không nói không rành, mới xoa xoa đầu cô. Quế Chi hơi né đi, khiến tay của Minh sững giữa khoảng không, cả hai lâm vào tình thế khó xử, bấy giờ Minh mới nhìn thẳng Quế Chi.
“Cháu làm sao vậy?"
Quế Chi vẫn lắc đầu, Minh không gặng hỏi, chỉ mở cửa ra để cô đi vào.
"Vào trong rồi nói".
Minh trước giờ biết tính Quế Chi, nên không ép uổng cô bao giờ, nếu cô muốn nói cô sẽ tự nói, nhưng trước hết cả hai phải đi vào nhà trước đã. Quế Chi nhìn Minh vẫn ân cần như cũ, nghĩ gì cũng đi vào trong theo anh.
Đến khi Quế Chi ngồi trong phòng khách nhà anh, đối diện với một đống đồ ngọt trên bàn từ hoa quả đến sữa chua bánh kẹo, thì cơn giận chỉ còn quá nửa, Minh khi này mới rót cho cô một ly nước lọc, rồi ngồi xuống cạnh cô.
Lúc này anh mới hỏi lần nữa.
“Bây giờ cháu nói đi, có chuyện gì vậy?"
“Chú quen với chị Lam ạ?"
Quế Chi không dám nhìn thẳng Minh, hỏi ra điều cô muốn biết từ lâu. Tần suất gặp nhau của hai người càng lúc càng nhiều, Quế Chi không thể không tự hỏi hai người là gì của nhau. Nhưng khi vừa nói ra, cũng là lúc Quế Chi lâm vào hối hận, cô nào có tư cách gì mà hỏi câu này.
Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.
"Cô ấy chỉ là bạn đại học thôi".
“... Vậy tại sao hai người tình tứ như thế".
Quế Chi mím môi, chưa hỏi ra thì Minh đã bóc vỏ quýt, rồi đưa cho cô. Cô không muốn ăn, nhưng vẫn cầm lấy, nhìn quýt trong lòng bàn tay, chưa ăn đã thấy chua chát.
“Vậy à..."
Minh không nhận ra cảm xúc kì lạ của Quế Chi, nên chuyện này cũng trôi qua nhanh như thế, chỉ riêng Quế Chi vừa ủ rũ vừa gặm quýt chua lè của Minh đưa cho.
“Được rồi, cháu có gì không vui thì nói chú nghe, chứ cứ đưa mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo thế là sao?”
Quế Chi khi này mới nhai quýt, nhăn mặt nhăn mày vì chua.
"Bỏ đi, cháu không sao đâu".
Vị chua của quýt thấm vào khoang lưỡi khiến cô chua muốn chảy nước mắt, Minh thấy vậy mới cầm lại quả quýt, thử một miếng, tuy chua nhưng không đến mức nhắm tịt mắt cắm cúi ăn như vậy, chỉ là Quế Chi quen ăn ngọt nên mới kén chọn vậy thôi, vậy là anh cầm luôn nửa trái còn dang dở.
"Quế Chi, mấy ngày nữa chú hẹn với bên Eudora".
Quế Chi gật đầu, chuyện này cô còn nhớ.
“Vâng ạ, có gì không chú? Chú hứa cho cháu đến dự thính rồi nhé."
Minh nhìn mấy sợi tóc con hơi dài ra của Quế Chi, nghĩ gì rồi lại nói, "Hôm ấy cháu tuyệt đối đừng đưa Trì Tuyết đến, được không?"
Quế Chi ngẩn tò te.
“Sao vậy chú?”
Minh nghĩ đến người đàn ông nọ, trong mắt có muôn vàn điều không nói được cùng Quế Chi. "Nghe lời chú, cháu muốn đến thì cứ đến, nhưng không được dắt Trì Tuyết theo. Được không?"
Quế Chi không hiểu gì cả, ậm ừ rồi gật đầu, "Cháu biết rồi."
Minh nghe xong cũng chẳng nói gì thêm, tập trung vào bàn bánh ngọt trước mặt. Chỉ là tối ấy Quế Chi cứ muốn nói rồi lại thôi, trong lòng anh cũng có phần hơi lo lắng, định bụng sẽ thăm dò thử xem. Nhưng những chuyện này, anh sẽ không nói với Quế Chi.
Kỷ Nhiên về đến nhà, thì trời đã tối từ lâu. Anh rảo bước vào nhà. Nhưng khi chưa vào trong, ánh mắt anh đã dừng lại trên ổ khóa cửa, anh hơi nhướn mày, rồi mới đi vào bên trong.
Trong nhà tối mù, Kỷ Nhiên không buồn bật đèn, đi đến trước cửa sổ tựa vào. Đến khi Kỷ Nhiên nhìn thấy cuộc gọi trên màn hình, anh mới bật đèn lên.
"Trì Tuyết, em về nhà chưa?"
"Nhiên... em đau quá, anh đến đón em được không?”
Giọng Trì Tuyết yếu ớt, nghe như thều thào, Kỷ Nhiên vừa nghe thấy đã hoảng hốt đứng dậy.
"Em đang ở đâu? Anh đến ngay".
“Em đang ở ngoài cổng".
Kỷ Nhiên không nói chẳng rằng, đứng dậy lao ra cửa như một cơn gió. Vừa ra lại quay vào lấy chìa khóa, chân vấp phải cạnh bàn đau điếng. Kỷ Nhiên cúi gập người theo bản năng, rồi mới đứng dậy ra ngoài. Lần này, anh không quên khóa cửa lại.
Trì Tuyết khi ngồi trên xe taxi đã hơi đau bụng, về tới cổng thì cơn đau quặn người khiến cô không đi được nữa, đành phải ngồi quỳ xuống bên vệ đường ôm bụng. Đau đến mụ mị đầu óc không biết gọi ai, thì bấy giờ mới nhớ đến anh. Khi nghe giọng anh, Trì Tuyết mới thở phào, nên nói với anh.
Trì Tuyết chờ mười phút, thì Kỷ Nhiên đã tìm thấy cô bên góc đường, anh ngồi xuống cạnh cô, chỉ thấy cả gương mặt cô trắng bệch, dồn dập hỏi.
“Em sao vậy? Đau ở đâu?"
Trì Tuyết ngẩng nhìn anh lắc đầu ôm bụng. Kỷ Nhiên mới vòng tay bế bổng cô lên, vẫy xe taxi đi ngang qua.
"Anh đưa em đi viện, đừng nói gì hết".
Trì Tuyết gật đầu, không tự chủ nắm chặt áo anh. Kỷ Nhiên ôm cô vào xe chạy thẳng đến bệnh viện tư gần đó.
Bệnh viện làm việc rất nhanh, Kỷ Nhiên vào chưa bao lâu, đã có kết quả xét nghiệm. Là đau ruột thừa. Anh đề xuất mổ, không nghĩ gì kí tên lên, bấy giờ mới đến cạnh Trì Tuyết. Khi này Trì Tuyết đang nằm trên giường nhăn nhó, gương mặt tái mét. Anh mới nắm lấy tay cô, giọng nhẹ nhàng hết sức.
"Đau ruột thừa thôi, ngay mai làm phẫu thuật, em đừng lo."
Trì Tuyết nghe vậy cũng thở phào, sự thật thì cô không mấy lo lắng, chỉ đau mà thôi. Kỷ Nhiên gọi Thanh Hào đến làm thủ tục nhập viện cho Trì Tuyết, rồi vào ngồi cùng cô.
Trì Tuyết đã đỡ đau hơn, nhưng tâm trạng cứ bồn chồn không yên. Có lẽ đây là tâm trạng chung của những người bệnh khi đối diện với bốn bức tường trắng muốt, lúc nào cũng trông ngóng người nhà vào cùng mình, không muốn nằm một mình nghe tiếng đồng hồ đếm nhịp tích tắc.
Nên anh quay lại, đã thấy Trì Tuyết nằm nghiêng người về phía cửa, khi anh vào gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên. Không nói hai lời đã bước sang, nắm tay Trì Tuyết."Đỡ đau chưa em?"
Trì Tuyết gật đầu. “Tối nay anh có về nhà không?”
Kỷ Nhiên nhìn thoáng sang Trì Tuyết, cô trông đợi rõ ra mặt, nhưng vẫn làm ra vẻ mình không quan tâm anh có về hay không. Kỷ Nhiên hơi nén cười, xoa xoa đầu cô.
"Em ở một mình trong viện được không?"
Trì Tuyết nghe thấy hơi hụt hẫng, theo thói quen gật đầu. Kỷ Nhiên khi này với véo nhẹ má cô. "Đùa em đó, anh ở đây với em."
Trì Tuyết nhìn sang, mắt cười híp thành đường thẳng.
"Thật sao?"
Kỷ Nhiên gật đầu, vỗ nhẹ Trì Tuyết, “Em ngủ đi, anh không đi đâu đâu."
Mà thật, bệnh viện đèn sáng cả đêm, Trì Tuyết ngủ chập chờn, vậy mà mỗi lần mở mắt ra vẫn thấy Kỷ Nhiên gà gật bên cạnh, mỗi lần như thế lại yên tâm ngủ tiếp. Cứ vậy nằm ngủ chờ sáng, đến khi vào tận phòng mổ, Kỷ Nhiên vẫn bước theo cô không rời. Mổ ruột thừa nội soi không phải là ca mổ lớn gì, chỉ là nghe đến mổ, Trì Tuyết vẫn có cảm giác hơi sợ. Anh như biết được điều đó, ngồi cạnh cô an ủi, “Nhanh lắm, không có gì phải sợ. Em vào chút là ra rồi."
Trì Tuyết hơi lo lắng, nhưng nghe anh nói vậy cũng không tỏ ra gì nữa. Chỉ thấy Kỷ Nhiên vỗ vỗ bàn tay cô.
“Sắp đến lượt em rồi, lát nữa ra ngoài liền thấy anh."
Trì Tuyết được đẩy vào bàn mổ, quá trình khá nhanh, đến chiều tối đã có thể ngồi dậy ăn đồ lỏng. Kỷ Nhiên mua ít cháo nhuyễn cho cô, vừa vào đã thấy Trì Tuyết đang dùng điện thoại gọi video cho Quế Chi.
Kỷ Nhiên nhìn thấy Trì Tuyết cười kể cho Quế Chi quá trình lên bàn mổ, rồi lại thấy Quế Chi ghẹo Trì Tuyết, nghĩ đến điện thoại của mình hầu như chỉ có nghe gọi, mới nhìn sang màn hình của Trì Tuyết.
Là facebook?
"Trì Tuyết, ăn xong rồi nằm nghỉ đi".
Trì Tuyết gật đầu, tắt cuộc gọi video. "Tớ đi ngủ nhé, khi nào khỏe lại mình gặp nha."
"Được rồi, nghỉ cho khỏe đi." Quế Chi tạm biệt, Trì Tuyết mới ngoan ngoãn đặt điện thoại lên bàn cạnh giường. Kỷ Nhiên không nói gì, nhớ mạng xã hội Trì Tuyết dùng, đợi cô ngủ rồi mới ra ngoài.
Vậy là gần mười hai giờ đêm, trợ lí nào đó đang ngủ bỗng nhận được cuộc gọi của anh. Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt một hồi mới bắt máy.
“Sếp".
Kỷ Nhiên im lặng một lúc, mới nói, “Cậu lập giúp tôi một mạng xã hội, facebook ấy".
Anh đưa điện thoại ra xa mình, như không thể tin được. Đây vẫn là sếp của anh đấy à? Chắc không nhận nhầm người chứ? Anh kinh ngạc quá đỗi, có lẽ chưa tỉnh ngủ nên nói quàng một câu.
"Sếp, anh có hứng thú với xã hội rồi à?"
Thanh Hào không thấy Kỷ Nhiên trả lời, mới rùng mình tỉnh ngủ.
“Sếp, tôi sai rồi. Tôi sẽ lập cho anh liền, rất đơn giản..."
Kỷ Nhiên nghe vậy cũng không đào sâu.
“Ừ, cậu làm ngay đi."
Anh ta nghe tiếng tắt máy lạnh lùng từ đầu dây bên kia, nhìn đồng hồ đang nửa đêm, còn phải căng mắt ra lập tài khoản mạng cho anh... Thanh Hào âm thầm cảm thán số kiếp của mình, lập bài tế Kỷ Nhiên một trăm lần, rồi mới cung kính gửi tin nhắn sang cho anh.
Thanh Hào làm xong rồi, vội vàng đề đơn xin nghỉ phép, mấy ngày nay sếp thay đổi quá nhiều, tuy anh là người có tâm lí vững cũng không chịu được sự mưa nắng thất thường của anh. Thanh Hào muốn đình công, anh còn trẻ, anh muốn đi chơi... Vậy là Thanh Hào viết xong đơn nghỉ phép, rồi yên tâm lên giường đắp chăn đi ngủ.