Quế Chi đến buổi họp báo, thì còn cách thời điểm cử hành khá xa. Quế Chi ban đầu không tính làm báo, nhưng ngày dài tháng rộng cô nhàm chán quá, cứ nghĩ đến việc ăn không chờ thời gian trôi qua sống vạ vật như vậy cũng không hay, vậy là kiếm đại một nghề, cuối cùng đi vào con đường báo chí này.
Quế Chi sống khá ẩn dật, nên tin tức liên quan đến cô cũng ít người biết đến, nhưng những buổi họp báo với cô cũng giống như chuyện uống một ly café hay đi ăn một bữa mà thôi, cô đã quá quen thuộc từ thưở mới lọt lòng. Hôm nay Quế Chi đến cùng đồng nghiệp công ty, nhìn quanh chẳng thấy ai quen mới thở phào một hơi, cho dù biết chẳng ai nhận ra mình, nhưng cô vẫn đề phòng trước sau.
Phóng viên tụ tập xung quanh chỗ ngồi cho đại biểu, Quế Chi cũng tìm được một hàng ghế cạnh khán đài, sau lưng những người khác làm cùng chuyên mục. Rồi lấy điện thoại và máy ghi âm ra, sẵn sàng cho buổi họp báo. Kim Oanh ngồi đằng trước cô một hàng, khi này đang cúi đầu nói gì với Thanh Lam, thật lòng Quế Chi ghét bản mặt Kim Oanh hất cằm như vậy, nhưng bởi tin của Herry Nguyễn mà cô ấy lên bài, nên trong tòa soạn còn khen ngợi Kim Oanh lên trời. Quế Chi nhớ đến ảnh trong bài đăng, toàn bộ là ảnh cô chụp, chẳng biết Kim Oanh lục điện thoại cô bao giờ… Nghĩ đến đây cô càng ghét vẻ mặt kiêu ngạo của Kim Oanh, nếu để cô biết được Kim Oanh sao lại có được bức ảnh đó, thì đừng trách.
Quế Chi suy nghĩ miên man, đến khi Herry Nguyễn xuất hiện sau ống kính, lúc này phóng viên nhao nhao chụp ảnh, đèn sáng cộng tiếng flash của máy liên tục vang lên, Quế Chi cũng thôi không nhìn Kim Oanh, đưa máy chụp Herry Nguyễn.
Herry Nguyễn hôm nay mặc một chiếc áo rộng rãi màu xanh da trời, quần baggy và giày thể thao. Đây là phong cách anh theo đuổi từ thời mới ra mắt, đến tận bây giờ nó đã thành hình tượng của riêng anh, không bị lẫn lộn với bất cứ nghệ sĩ nào.
Herry Nguyễn vừa vào đã chú ý người bên tờ Star, nhìn lướt một vòng, cố gắng tìm kĩ càng xem có cô gái anh gặp hôm nọ trong nhà vệ sinh không, nhưng anh lại thất vọng, vì không có cô ta. Herry Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nhẹ nhàng từ tốn, anh là nghệ sĩ, mà hình tượng của anh giả tạo như thế đấy. Giới giải trí người ta nhìn mặt và hình tượng, chứ không cần biết tính cách thật của anh thế nào. Miễn là khán giả lúc nào cũng thấy anh làm gì cũng là tốt nhất, vậy đã được rồi. Khi Herry Nguyễn ngồi xuống, cánh nhà báo bắt đầu đặt câu hỏi, tiếng flash càng lúc càng nhiều, câu hỏi cũng lũ lượt kéo đến không kịp trở tay. “Anh Herry Nguyễn, xin hỏi trong nhà vệ sinh hẹn hò với Minh Trang có thật không?"
“Anh Herry Nguyễn, xin hỏi anh và cô Minh Trang qua lại lúc nào?"
“Anh Herry Nguyễn, anh không cảm thấy ngại khi phanh phui scandal này sao?"
“Anh Herry Nguyễn, có người nói Minh Trang kiếm fame của anh để nổi tiếng, có thật hay không?"
Herry Nguyễn đã quá quen với những câu hỏi thẳng thừng của đám nhà báo, lúc này vẫn nhịn không được mà âm thầm rủa trong đầu. Vì cớ gì mà anh phải nghe những câu hỏi có phần vô duyên của họ chứ? Trong lòng âm thầm nhớ cô gái hôm nọ, uổng công anh còn giúp đỡ cô ấy.
Ông bầu của Herry Nguyễn ngồi bên cạnh, bấy giờ mới nói.
“Mọi người hãy đặt từng câu hỏi thôi".
Phóng viên nghe thấy lời nhắc nhở mới thôi nháo nhào lên, bắt đầu hỏi từng câu một. Kim Oanh cũng hòa vào dòng người đặt câu hỏi, hưng phấn vô cùng. Herry Nguyễn nhìn về phía Kim Oanh, nhìn kĩ một lần nữa, vẫn xác nhận không phải cô gái hôm nọ chụp anh. Vậy cô ta đâu? Nếu không có trong tờ Star, thì sao họ có được ảnh hôm ấy?
"Xin hỏi, anh và Minh Trang có phải đang quen nhau không?” Herry Nguyễn vẫn chưa rời mắt khỏi Kim Oanh, cho dù cô ta không phải người chụp lén, nhưng phanh phui scandal này ra, không tránh được trách nhiệm liên can. Dù vậy, anh vẫn nhẹ nhàng trả lời…
“Minh Trang là một đàn em mới vào nghề, Herry yêu quý em ấy như một người em vậy”.
Vậy là Herry Nguyễn bác bỏ tin đồn này, nhưng hầu hết những người ở đây đều không tin lý do thoái thác của anh. Herry Nguyễn cũng không cần họ tin, anh đính chính tin tức, còn viết thế nào phải xem họ có biết điều hay không. “Tờ Star đăng tin hai người đang hôn nhau trong nhà vệ sinh, sự kiện hôm qua hai người cũng có tới dự cùng nhau, anh giải thích sao về vấn đề này? Còn có người nhìn thấy anh đi vào nhà vệ sinh nữ".
Herry Nguyễn đảo mắt nhìn về phía người đang đặt câu hỏi, vẫn tiếp tục ra chiều giải thích.
“Tôi chỉ đi ngang qua thôi, về phần bài báo scandal nọ, tôi cũng hy vọng người của tòa soạn Star chịu trách nhiệm với những gì mình viết ngay đây".
Herry Nguyễn nhìn chăm chăm Kim Oanh, ánh mắt anh như có lửa, khiến một cô gái ngang ngược như Kim Oanh cũng hơi chùn bước.
“Tờ Star đăng tin chỉ rõ trong bức ảnh là tôi, nhưng xin hỏi quý vị, bức ảnh đấy phân giải không tốt, còn được chụp trong nhà vệ sinh, hai người đang ôm nhau từ góc độ đến khuôn mặt đều không thấy rõ, bóng dáng đấy chỉ lờ mờ mà lại đoán là tôi rồi lên bài câu like như vậy, là ý gì đây?”
Kim Oanh nghe xong sững sờ, những người ở đây cũng hơi nhìn về phía nhóm Quế Chi. Herry Nguyễn lại nói.
“Hôm ấy tôi mặc một bộ vest đến nơi đấy, không phải là màu này. Nếu quý vị xem lại ảnh chụp trong buổi họp báo có thể thấy được".
Hôm qua, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Herry Nguyễn đã thay một bộ áo khác, bởi vì áo khoác anh cho cô mượn rồi. Trong sự kiện, cũng hạn chế quay phim chụp ảnh, cho dù có cũng là ảnh anh với bộ vest đó, nên lời Herry
Nguyễn nói xong, có một số người đi tìm lại ảnh, quả thật là không phải anh.
Vậy là họ len lén nhìn về đại diện của Star. Nhóm Quế Chi nghe tới đây, cảm thấy cả người hơi phát run, Quế Chi cũng nhìn về phía Herry Nguyễn, không ngờ anh ta cẩn thận đến mức này. Tính ra, cho dù cô lên bài, cũng sẽ bị anh ta tố ngược lại. Vậy là âm thầm cảm thấy may vì Kim Oanh khi không lại nhảy ra chịu chết. Nghĩ đến đây, Quế Chi hoàn toàn trở thành người xem kịch, không quan tâm mình cũng là nhân viên của tòa soạn này. Với Quế Chi, đổi một chỗ làm mà thôi, không đáng nhắc đến.
Herry Nguyễn lại nói tiếp. “Tôi và Minh Trang chỉ là quan hệ bình thường giúp đỡ lẫn nhau, hai anh em có đi chung sự kiện thật, nhưng hôm qua Minh Trang mặc một bộ váy trễ vai màu vàng, không phải đen trong ảnh. Không biết quý báo sao lại viết rõ là chúng tôi?"
“Lại nói tiếp, hình ảnh này chụp trộm, nghiêng người thì giống thật đấy, nhưng không thấy rõ mặt thì sao chắc chắn đây là tôi? Quý báo có cần giải thích gì không?”
Herry Nguyễn biết mình đã dẹp tan được scandal với báo chí, sẽ có người lên bài giải thích thay anh, làm thì làm cho trót, nên anh mới nhìn về phía người đăng tin này - Kim Oanh.
Kim Oanh đang nao núng, những người xung quanh cũng khá bối rối, nếu lên tin sai, Herry Nguyễn không bỏ qua mà kiện tờ báo của họ cũng không phải chuyện tốt lành gì, quả nhiên, Herry Nguyễn lại nói. “Quý báo xúc phạm danh dự và nhân phẩm của tôi, nếu không giải thích đàng hoàng tôi và quý báo sẽ cùng ra tòa giải quyết”.
Quế Chi nhìn dáng vẻ của Kim Oanh mà sướng phải biết, tưởng đâu dễ ăn chắc, cô nhìn Herry Nguyễn trên kia đang tra hỏi Kim Oanh, càng nhìn càng thấy thoải mái. Cảm tình của cô với Herry Nguyễn cũng bay lên tắm táp.
Kim Oanh ngồi trước, ban đầu là vì muốn nổi bật, giờ phút này chỉ hận mình không thể lánh đi. Cô ta cắn môi, rồi lại nhìn Herry Nguyễn.
“Những tấm ảnh này, không phải do tôi chụp lại”.
Kim Oanh như nghĩ ra lý do thoái thác, nên tiếp tục quanh co. Herry Nguyễn nhướn mày, trái hẳn với suy đoán của mỗi người ở đây rằng anh sẽ nổi giận, thì Herry Nguyễn lại bình thản, bởi vì Kim Oanh nói bậy nhưng trung ý rồi, anh biết cô ấy không phải người chụp những ảnh đấy, câu đầu tiên là thật nên anh mới hài lòng với thái độ thành thật của Kim Oanh, nên cũng khá hòa hoãn hơn, nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài.
“Vậy ai là người chụp chúng?”
Kim Oanh nhìn thoáng qua Quế Chi đằng sau, lại phải nói dối tiếp.
"Trong hòm thư của tôi có một tin nặc danh, kèm theo ảnh và nói là cảnh chụp được anh và Minh Trang, nên tôi mới lên bài như vậy.”
Herry Nguyễn nghe xong trừng mắt với Kim Oanh, nhưng cô ấy chỉ ra vẻ đáng thương nhìn anh ta, Herry Nguyễn nhớ đến cô, rồi lại nghĩ, cũng phải, cô ta chỉ hứa không lộ ảnh, còn nếu gửi nặc danh… Anh nhìn về phía Kim Oanh, cho dù anh đang tức giận đến mức nào, nhưng không tiện nổi nóng ra trước mặt giới truyền thông, mất nhiều hơn được. Vậy là kiềm chế suy nghĩ của mình, tạm tha cho Kim Oanh. Anh mới gật đầu, rời mắt khỏi Kim Oanh, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mấy đồng nghiệp quanh Quế Chi cũng không hẹn mà thở phào. Herry Nguyễn nhìn những người đang ngồi đây, nói từ từ. “Nhân đây, xin nhắc nhở quý vị, sau này đăng tin hãy kiểm chứng trước. Các vị làm báo chứ không phải múa bút mua vui cho thiên hạ. Đăng tin giả câu view về ai tôi không quan tâm, nhưng nếu viết sai lệch về tôi, tôi sẵn sàng mời các vị
ra hầu tòa”.
Giọng nói của Herry Nguyễn mang ý đe dọa, có người hơi sợ có người đã chai lì nên không tỏ vẻ gì, nhà báo trước giờ khi nào mà chẳng nghe đe dọa kiện ra tòa, nhưng nghề vẫn cứ thế, tin vẫn cứ săn, chỉ có kẻ chột dạ mới kiện tụng mà thôi. Cho dù như vậy, nhưng sau này có đăng gì đi nữa, những nhà báo có mặt ngày hôm nay đều thầm nhủ cẩn thận hơn với những thông tin của Herry Nguyễn, đây là thu hoạch lớn nhất của anh ta rồi.